Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41
IFFANY THỨC DẬY TRƯỚC nhưng nàng không cựa quậy. Nàng nằm quay lưng lại Hunter nhưng vẫn có thể cảm nhận người anh đang áp vào lưng nàng và chân anh quấn quanh chân nàng. Đầu nàng gối lên cánh tay anh. Anh duỗi tay trên chiếc gối ở đầu kia mép chăn. Cuối cùng không ai trong họ dùng gối cả. Nàng có thể đã phá lên cười nếu không cảm thấy quá – quá… nước mắt nàng gần như trào ra.
Nàng sẽ phải nói dối anh rất nhiều. Nàng sẽ phải nói rằng những gì đã xảy ra là sai lầm và không nên xảy ra lần nữa. Nàng sẽ phải vận đến mọi cớ nàng có, chồng sắp cưới, danh dự, kể cả sự thật nếu cần. Bởi vì những gì họ làm là một sai lầm.
“Em sẵn sàng để đi xưng tội chưa?”
Spoiler
Nàng nhăn mặt. Nghe không có vẻ như lời của gã trăng hoa. Có lẽ anh chỉ đùa thôi. Tất nhiên rồi, suy cho cùng, đấy là sở trường của anh mà. Cuối tuần này nàng sẽ đi cùng với mẹ nàng về nhà. Hunter sẽ không bao giờ biết nàng là ai. Anh sẽ quên nàng ngay thôi – vậy thì sao nàng lại cảm thấy muốn khóc thế này?
Bất chợt anh nhổm dậy, hôn lên bờ vai trần của nàng, rồi đến má nàng. “Em sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất trong lịch sử của vùng.”
Ôi chúa ơi, anh đang nghiêm túc đấy chứ? Nước mắt dâng đầy trong mắt nàng, anh có vẻ rất hạnh phúc! Nàng đã làm gì thế này, dâng tặng bản thân cho người đàn ông mà nàng không thể có? Anh thậm chí còn không biết nàng thật sự là ai. Nếu anh biết...
Nàng đứng dậy ngay lập tức và mặc áo. “Em không thể nói về chuyện này ngay bây giờ. Em – em không mong chuyện này xảy ra.”
“Anh hiểu. Có thể bây giờ em thấy buồn cho người đàn ông em nói là sẽ cưới, nhưng không cần thiết đâu. Hắn thật ngu ngốc nên mới rời xa em như thế. Đến giờ em hẳn phải nhận ra hắn không dành cho em.”
Mỗi lời anh nói chỉ làm nàng thấy tệ hơn. Anh muốn cưới một cô gái hoàn toàn không tồn tại. Nàng đưa tay lên má, gạt đi những dòng nước mắt và nói, “Em muốn trở về trang trại trước khi có ai phát hiện ra chúng ta đã ở bên ngoài cả đêm.”
“Phải, anh có rất nhiều điều phải giải thích với cha, nhưng anh không quan tâm, anh sẽ nói với cha là sẽ cưới em, không phải Tiffany Warren.”
Nước mắt rơi lã chã xuống má nàng. Nàng lại phải gạt nó đi. Anh không nhận ra vì vẫn đang mặc đồ.
“Em không muốn ăn sáng với Caleb trước sao?”
“Em không đói,” nàng nói đối, cầu nguyện là bụng nàng không phản thùng nàng. “Nếu anh lắp yên cho em thì em có thể tự tìm đường về nhà.”
“Em biết là không bao giờ có chuyện đó rồi còn gì, em không thể cưỡi ngựa đi một mình được. Nhưng chúng ta có thể đi về luôn nếu em muốn. Mà anh cũng muốn ăn đồ em nấu, giờ đã ngon tuyệt rồi.”
Nàng không kịp trả lời. Anh bỗng xoay người nàng lại, ngay trong vòng tay anh, và chậm rãi hôn nàng.
“Buổi sáng tốt lành, Đỏ.” Anh cười với nàng. “Phải thế không? Đây là buổi sáng tốt lành nhất trong đời anh!”
Anh thả nàng ra, vỗ nhẹ mông nàng, tròng áo sơ mi lên người mà không cài cúc, rồi đi xuống thang. Nàng khuỵ đầu gối ngay khi anh đi khuất và để nước mắt tuôn rơi. Sao anh phải là một người chăn gia súc ở đây chứ? Sao nàng không gặp anh ở New Your? Tất nhiên mọi thứ nàng thích ở anh đều sẽ không có ở đó. Anh sẽ không thể là Hunter, hay trêu chọc, cười đùa, quyến rũ, chu đáo, can đảm, hào phóng – Hunter.
Không mất nhiều thời gian để họ cưỡi ngựa về trang trại. Không hẳn là ngắn, nhưng cũng nhanh hơn tối qua. Anh dừng lại ở hiên trước để nàng có thể đi vào nhà trong khi anh dắt ngựa về chuồng. Nàng xuống ngựa trước khi anh giúp nàng. Nhưng nàng không kịp chạy vào nhà trước khi anh ngăn nàng lại.
Anh rủ nàng. “Lúc nào ra hồ đi dạo với anh nhé?”
Nàng rên thầm. Nhưng nàng phải làm ra vẻ tự nhiên, nói điều anh muốn nghe. Nàng chưa thể nói với anh rằng nàng sẽ không cưới anh. Nàng sẽ bật khóc ngay nếu nàng thử. Đêm qua đã quá tuyệt! Tại sao nàng phải để chuyện đó xảy ra chứ?
Nên nàng quay lại và nói, “Nếu anh câu cá cho bữa tối.” Rồi, nhận Jennifer sẽ không nói như thế, nàng nói thêm, “Em đoán anh muốn em mang theo một giỏ thức ăn?”
“Tất nhiên là không rồi!” Anh nói dối, rõ ràng là anh vừa nghĩ đến chuyện đó. “Anh có thể chuẩn bị thức ăn từ thị trấn.”
Nghe có vẻ khá thú vị nếu nàng không có thêm một rắc rối nữa để giải quyết. Nhưng đó có thể là cơ hội cuối cùng để nói với anh chuyện gì đó để có thể kết thúc mối thù mà không phải căng thẳng với nhau. Rõ ràng giờ không phải lúc. Nàng sẽ đi khỏi đây trong vài ngày nữa, không nói lời giã từ, có lẽ cũng không gặp cả cha nàng nữa – đó là điểm sáng duy nhất trong toàn bộ mớ bòng bong này.
Nàng gật đầu đi vào trong, nhưng không đủ xa thì nghe anh nói, “Đỏ, tìm cha anh đi. Sắp có rắc rối rồi đấy.”
Nàng lao ra ngoài nhìn theo hướng Hunter chỉ. Một nhóm người đang phi ngựa đến trang trại. Nàng vội chạy đến gõ cửa phòng Mary. Vẫn còn sớm nên có lẽ Zachary vẫn còn ở trong phòng.
Khi Mary lên tiếng mời vào, Tiffany nói ngay, “Chồng bà đâu rồi?”
“Đang làm bữa sang trong bếp cho tôi. Có chuyện gì sao?”
“Có nhiều người đang phi ngựa đến đây. Hunter nói là có rắc rối.”
Mary tung chăn ra. “Đưa nạng cho tôi.”
Tiffany ngạc nhiên nhưng vẫn làm theo. “Bà có thể ra khỏi giường sao?”
“Tôi gần như đã lành rồi. Vẫn cần chống nạng nên chưa thể xuống nhà được. Chạy đi tìm Zach đi. Và tránh sang một bên, con gái. Không muốn cô bị thương vì cái trò đấm đá này.”
Tiffany quay ra khỏi phòng. Bạo lực, là điều mà bà Mary ám chỉ, và Tiffany ngay lập tức nghĩ ngay đến những kẻ đào vàng. Bọn họ kéo đến đây để thảm sát nhà Callahan sao? Nhổ cỏ tận gốc, để không còn nhân chứng kết tội chúng nữa? Và gia đình nàng có thể sẽ bị kết tội thay cho chúng.
Nàng liếc về mấy khẩu súng trường treo ở phòng khách khi bước xuống. Nàng ước gì đã nhờ Hunter dạy bắn súng. Nhưng dù sao thì nàng cũng sẽ chộp lấy một chiếc để dùng nếu cần. Đầu tiên nàng tìm thấy Zachary, nhắn lại lời của Hunter rồi theo ông quay ra hàng hiên trước, chỉ hơi chậm hơn. Nhưng tiếng la hét đã bắt đầu.
“Zachary! Người trong thị trấn tung tin ông có một người miền Đông trong nhà, và không chừng đó là người của tôi. Ra đây đi, và chứng minh là tôi sai!”
Tiffany sững lại. Nhà ông ta ư? Ôi chúa, xin đừng là cha nàng!
Nhưng cho dù là ai thì ông Zachary cũng thấy chuyện này thú vị. Ông cười lục cục trước khi bước ra hàng hiên. “Vậy là anh biết rồi à?”
“Có đúng không?”
“Chúng tôi trả cho cô ấy nhiều tiền hơn anh. Cô ấy giờ đang làm việc ở đây, đang ở tại nhà tôi, đừng hòng nghĩ đến chuyện cướp cô ấy khỏi đây. Chúng tôi cần cô ấy ở đây. Cô ấy không cần thiết gì cho nhà anh cả.”
“Ông nghĩ tôi tin chuyện đó sao? Ông đang bắt giữ cô ấy như tù nhân!”
Zachary khịt mũi. “Vớ vẩn.”
“Vậy chứng minh đi!”
“Anh đang bảo ta nói dối đấy hả, Frank?” ông Zachary nói với âm sắc đáng sợ.
Ông đang đứng trên hàng hiên. Tiffany nhìn thấy ông vừa nói vừa rút sung ra. Nàng không thể nhìn thấy rõ những người cưỡi ngựa đứng trước nhà. Có quá nhiều người. Frank đã đến để gây chiến. Ông mang theo tất cả người làm và các con mình, và rất giận dữ. Giờ thì cả Zachary cũng vậy. Và Tiffany không thể nhúc nhích! Biết cha nàng đang ở ngoài kia làm nàng chôn chân tại chỗ.
“Ông là kẻ dối trá, Zach! Ông đã có cơ hội để nói cô ta ở đây trong lần cuối chúng ta nói chuyện với nhau. Nhưng ông không nói bởi vì—“
“Ta nghĩ tất cả các anh nên cuốn xéo khỏi đất của ta, ngay bây giờ, trước khi Frank lãnh viên đạn đầu tiên vào người!”
“Ông sẽ chết trước khi kịp nổ súng đấy,” Frank trả đũa.
Một giọng nói khác cất lên, cũng giận dữ, nhưng không bằng hai người kia. “Chúng tôi cần nghe thấy cô ấy nói, rằng cô ấy tự nguyện ở đâu.”
Đó là Roy, em trai nàng! Nàng sẽ giết cậu. Cậu đã biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ nhìn thấy nàng. Nhưng liệu có thể không? Frank không biết mặt con gái mình. Ông không bao giờ muốn biết. Nên có thể Roy đang cố ép nàng, để nàng về nhà với họ. Cậu chỉ không biết như vậy là phản bội lại lòng tự trọng của nàng, nhưng nó đúng là như thế!
Rồi nàng nghe Hunter nói, “Hắn nói đúng. Con sẽ dẫn cô ấy ra.”
Chạy thôi! Chạy ra phía sau, lấy một con ngựa và đi vào thị trấn. Mau! Nhanh!
Nhưng nàng vẫn chết sững tại chỗ khi Hunter nắm tay nàng đưa ra ngoài, nhẹ nhàng nói, “Chỉ cần nói với họ là em tự nguyện ở đây thôi, Jenny, rồi họ sẽ đi.”
Nàng sợ hãi nhìn anh. “Đừng bắt em ra ngoài đó, xin anh!”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, anh hứa đấy.”
Nàng vẫn đứng im. Anh phải lôi nàng ra đến hàng hiên. Anh không hiểu. Anh nghĩ có thể bảo vệ nàng. Anh đang tự mình ném nàng cho bầy sói. Chuyện này sẽ làm căng thẳng hơn mối thù hận, nếu họ giết nhau ngay ngoài đó. Và lịch sử lại lặp lại!
“Tiffany?!”
Không phải Sam hay Roy, mà cha nàng là người sững sờ thốt lên tên nàng. Và Carl, cùng với tất cả mọi con mắt đổ dồn về phía nàng. Thật dễ để nhận Frank đứng ở hàng đầu tiên, ở giữa nhóm. Người già nhất, và cũng có những nét tương đồng với các anh em nàng. Tóc vàng, vai rộng. Một người đẹp trai. Một người cáu kỉnh. Không lạ là mẹ nàng đã bỏ ông ta. Ông như đang muốn giết người, và người đó có lẽ là nàng.
Nhưng Zachary mới là người ông chĩa đôi mắt xanh đầy thù hận vào và buộc tội, “Đồ thối tha, ông đã biết tất cả ngay từ đầu, đúng không?”
“Anh đang nói đến chuyện quái quỷ gì thế?” Zachary tra hỏi, rồi liếc sang Tiffany. “Chuyện gì đang xảy ra thế, cô Fleming?”
Tiffany cũng không thể trả lời nếu nàng cố thử, nàng vẫn quá choáng váng với sự giận dữ và buộc tôi, rồi nàng nghe thấy tiếng Hunter bên cạnh. “Jenny? Nói với họ là họ đã nhầm lẫn đi.” Ôi, trời ơi...
“Đó là con gái tôi,” Frank giận dữ. “Đừng giả vờ là các người không biết nữa. Nó quá giống Rose nên không lý gì các người không nhận ra.”
“Đi chết đi,” ông Zachary quát lại. “Hiếm khi gặp vợ anh đến mức ta không thể nhớ trông cô ta thế nào. Khốn kiếp! Ngươi cho con gái ngươi vào nhà ta để do thám sao? Không nghi ngờ gì nữa. Không có đám cưới, và cũng không đình chiến gì hết!”
“Khốn kiếp, đúng thế đấy! Phải biết là không thể tin được một người nhà Cal-“
Một tiếng súng nổ vang lên. Phải nửa tá người đặt tay lên báng súng, nhưng dừng lại sững sờ. Tiếng súng vang lên từ phía trên. Những người cưỡi ngựa đều nhìn lên cửa sổ phía trên. Ông Zachary cũng bước xuống đứng cạnh ngựa của Frank để nhìn lên mái hiên.
“Thôi nào, Mary,” ông nói với giọng xoa diu.
“Đến lượt em, Zach, nên anh im miệng đi.” Mary nói. “Tất cả lũ đàn ông ở cả hai gia đình đều không thèm nghĩ một chút nào đến căn nguyên của mối thù này, nhưng phụ nữ chúng tôi thì có. Đám cưới vẫn diễn ra như tôi và Rose đã sắp đặt trước đây. Và, Frank, vì anh sắp cướp khỏi tay chúng tôi người đầu bếp tốt nhất xứ, chúng tôi sẽ phải thăm nhà anh tối mai để ăn tối. Chúng ta sẽ giải quyết xong chuyện này, trong hòa bình, nghe rõ không?”
Frank không đồng ý cũng không từ chối, nhưng ông rút súng lại trước khi nói với các con, “Đưa em gái con về nhà.”
Cả ba người đều định xuống ngựa, nhưng không ai phải đến dắt nàng lại. Điếng người, Tiffany bước đến bên ngựa của Sam. Anh chìa một tay xuống cho nàng để kéo nàng lên. Nàng vẫn không nhìn cha, không quan tâm ông nghĩ gì, không cần biết ông đang giận dữ thế nào với nàng. Một khi nàng đã vượt qua cơn sốc vì bị phát hiện, nàng sẽ nói cho ông biết vì sao nàng phải làm chuyện đáng sợ này, vì ông ta.
Hai kẻ kình địch không nói gì thêm với nhau nữa. Mary vẫn đứng dựa vào cửa sổ, tay cầm súng, dù bà cũng đã vẫy tay chào Tiffany trước khi họ phi ngựa đi. Hunter vẫn đứng ở hàng. Điều cuối cùng nàng nhìn thấy là nét mặt anh. Ngoài đôi mắt anh lộ vẻ đau đớn, anh trông cực kỳ giận dữ.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey