To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Maximux Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42
ũng may, lục lọi trong tủ lạnh một lúc lâu tôi cũng kiếm được một trái chanh còn xót lại. Nhà con trai mà, tôi đâu dự trữ nhiều mấy thứ đó, tìm được một trái là quý rồi. Tuy nhiên khi tôi vừa lên tới phòng khách Lam Ngọc đã ngủ lim dim trên ghế số pha mất tiêu.
Tôi vội đặt ly nước chanh xuống bàn vực nàng dậy:
-Ngọc, dậy đi! Uống nước chanh cho tỉnh nè!
-Um, buồn ngủ quá!
-Buồn ngủ cũng phải rán, dậy!
Nhưng tôi có vực cỡ nào nàng vẫn nằm ì như một đống thịt ngụi. Nếu cứ để mãi như thế có ngày mai nàng vẫn chưa tỉnh. Chẳng lẽ để nàng ngủ ở nhà tôi sao, như thế đâu có được chứ. Cho nên tôi bất đắc dĩ lôi nàng dậy, để nàng tựa vào vai mình rồi đút từng muỗng nước chanh vào đôi môi đỏ mọng của nàng.
-Khục…
Cõ lẽ vì quá khẩn trương nên tôi đút cho nàng hơi nhanh khiến nàng phải sặc sụa nước chanh văng vào cả áo tôi ướt mem. Nhưng tôi vẫn kiên nhẫn đút cho nàng từng muỗng một cho đến khi ly nước chanh hết hoàn toàn.
Đến giờ phút này mặt mày của Lam Ngọc đã đỏ lựng cả lên, nóng bừng. Xem ra tác dụng của rượu hơi mạnh. Cũng chả trách, đồng nghiệp của ba tôi có một số người quê ở Bình Định nên rượu Bầu Đá xuất hiện trong bàn nhậu không phải là lạ. Mà rượu Bầu Đá thì khỏi phải nói, mạnh số dzách. Tôi uống một ly đã muốn dội ngược chứ huống chi là Lam Ngọc đây nốc gần nửa chai.
Để nàng nghỉ ngơi trên ghế sô pha, tôi vội đi tắm vì cái áo của tôi lúc này cơ bản đã ướt mem vì nước chanh rồi, lại còn có cả mùi rượu nữa.
Xem ra Lam Ngọc chẳng những có điểm yếu, mà còn rất nhiều là đằng khác. Nào là không biết bơi, nào là không uống rượu được, lại còn gặp khó khăn với việc bày tỏ cảm xúc nữa. Liệu có phải đây là kết quả của việc giữ lời hứa với tôi không? Nếu thật là như thế thì chắc tôi phải ăn năn đến nữa đời còn lại mất, hại con gái người ta ra nông nỗi thế này cơ mà.
Nhưng chỉ kịp nghĩ tới đó, một vấn đề khác lại xuất hiện khiến tôi phải vò đầu bức tóc tìm cách giải quyết. Bỡi lẽ lúc nãy khi vào nhà tắm tôi đã sơ ý quên mang đồ để thay nên giờ tôi đang đứng trong nhà tắm mà xung quanh chẳng có lấy một bộ dính da ngoài chiếc khắn tắm đang treo khiêu khích trên móc.
Cách duy nhất để giải quyết tình hình lúc này là chạy lên phòng tôi ở lầu trên để lấy đồ thay nhưng vị trí cầu thang với phòng khách khá gần nhau nếu như không muốn nói là sát bên. Điều đó đồng nghĩa với việc muốn đi lên cầu thang tôi phải chạy ngang qua phòng khách cũng là chạy ngang qua chỗ của Lam Ngọc nằm nghỉ. Nàng đang ngủ thì không sao nhưng nếu nàng đã thức rồi chắc tôi có nước độn thổ mới hết nhục.
Nhìn lại bộ quần áo cũ đã được tôi bỏ vào thao giặt, chẳng còn cách nào khác, tôi đành lấy cái khăn tắm quấn vào hông rồi hé cửa ra xem xét tình hình xung quanh.
Sau khi quan sát một hồi và chắc chắn là không có động tĩnh gì, tôi mới bắt đầu lấy trớn mở tung cửa phóng một mạch hướng về phía cầu thang với tốc độ kinh hồn. Nhưng hỡi ơi khi vừa ra khỏi căn bếp, một bóng đen từ đâu xuất hiện giữa đường chạy làm tôi hoảng hồn đâm sầm vào cái bóng đen đó lăn cù mèo hết mấy vòng.
Một lúc sau tôi mới lồm cồm bò dậy cả người bây giờ ê ẩm như vừa đánh nhau mấy hiệp xong. Nhưng chỉ vừa mới định thần, tôi lại tiếp tục sững sốt khi cái bóng lúc nãy tôi đụng trúng chính là Lam Ngọc. Nàng giờ này đang nằm sõng soài trên sàn nhà đầu tóc bung ra rũ rượi chẳng nhìn rõ mặt nữa.
Tôi muốn lại xem nàng ra sao lắm, ngặc một nỗi tôi chỉ tô hô có cái khăn tắm trên người làm sao dám lại gần nàng chứ. Kẻo chẳng hỏi thăm được gì lại bị ăn đấm cho nhừ tử thì khổ. Nhưng đứng mãi một lúc lâu, nàng chẳng có biểu hiện gì chứng tỏ là đang tỉnh dậy cả. Nàng vẫn nằm bất động ở đó, không cử động, không sức sống.
Cảm thấy bất an, tôi từ từ tiến đến gần nàng một cách thận trọng từng bước một.
Khi đến đủ gần, tôi khẽ lây mặt nàng nhưng đáp lại chỉ có những lọn tóc rung rinh theo nhịp lắc của tôi.
-Ngọc, có sao không?
Tôi sốt sắng lây nàng mạnh hơn nhưng kết quả vẫn y hệt.
Lúc này tôi đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Đôi bàn tay tôi cứ rung lên mỗi khi chạm vào khuôn mặt mỉm mủm của nàng, cổ họng tôi trở nên khô khóc mỗi khi gọi nàng dậy.
Lam Ngọc đã hoàn toàn bất tỉnh.
Tôi cuống cuồng bế sốc nàng dậy, đặt nàng xuống chiếc sô pha ở phòng khách mà tìm mọi cách làm nàng hồi tỉnh. Lúc nãy do tôi gấp rút nên đã lao đi với tốc độ rất cao, chắc cú tông đó mạnh lắm, người thường chưa chắc đã chịu được huống chi là một người đang say rượu như nàng.
Nhưng bất chấp mọi cách từ bắt gió, chườm khăn ướt cho đến vã mặt lây mạnh nàng vẫn không tỉnh dậy được. Tôi lúc này đã rối trí cùng cực, tôi cứ ôm chặc nàng vào lòng một cách vô vọng trong khi nàng vẫn nhắm nghiền mắt như đang ngủ. Nếu Lam Ngọc có mệnh hệ gì chắc tôi chẳng thể nào tha thứ ình mất. Tất cả là tại tôi lười biếng, ham ngủ nên Lam Ngọc mới ra nỗng nỗi thế. Bây giờ tôi phải làm thế nào để nàng tỉnh lại đây?
Đột nhiên trong lúc tuyệt vọng cùng cực, ngực tôi như có một thứ gì đó ấm áp đặt lên, nó di chuyển một cách gượng gạo vòng quanh rồi dừng lại ngay ở giữa ngực. Đó…chính là bàn tay mềm mại của Lam Ngọc, tôi không thể lầm đi đâu được, nàng đã hồi tỉnh, nàng đã tỉnh lại và bàn tay của nàng giờ này đang đặt trên ngực tôi, rụt rè và ngượng ngùng.
Nàng mở mắt ngước lên nhìn tôi với giọng yếu ớt:
-Sao lại cởi trần ôm Ngọc vậy?
-Ơ xin lỗi, tại Phong gấp quá chưa kịp thay đồ! Nhưng dù sao cũng tạ ơn trời phật Ngọc đã tỉnh rồi!
-Cơ thể Ngọc…đau quá!
-Phong không cố ý mà! Cho Phong xin lỗi nhé, cả việc để Ngọc uống nhầm chai rượu lúc nãy nữa!
-Không sao đâu, không có gì đâu!
Nàng mím môi ấp úng.
Lúc đầu tôi còn tưởng nàng đang mệt nên mới có những biểu hiện như thế nhưng không tốn bao lâu để tôi nhận biết được đó chính là do tôi. Từ nãy đến giờ tôi đã ôm nàng vào lòng chẳng biết bao lâu rồi, đã vậy tôi còn đang cởi trần nữa, chiếc khăn tắm chỉ che được vỏn vẹn từ hông trở xuống. Nếu như đứa con gái nào mà không ngượng ngùng trong tình huống này hẳn phải có tinh thần thép mới như thế. Nhưng xem ra Lam Ngọc vẫn chưa luyện đến mức đó, nàng vẫn ngượng ngùng không dám nhìn tôi từ nãy đến giờ. Ngay cả tôi cũng vậy, kể từ khi biết được nguyên nhân, tim tôi bắt đầu đập mạnh, từ đó đến giờ ngoài Hoàng Mai ra tôi chẳng bao giờ cởi trần trước bất cứ đứa con gái nào cả. Hôm nay tôi chỉ quấn độc mỗi một chiếc khăn tắm, lại còn ôm cả Lam Ngọc nữa, thử hỏi tôi làm sao không có cảm giác chứ?
Vậy nên sau một lúc bối rối, tôi cũng lựa lời thoái lui:
-À, Ngọc khát không, để Phong đi lấy ít nước nhé!
Nhưng khi tôi vừa định nhổm dậy, một bàn tay nào đó đã ghì lấy tay tôi.
Đó vẫn là tay của Lam Ngọc. Tuy nhiên trái với hành động của bàn tay, nàng chỉ e thẹn quay đi, đôi má của nàng giờ đây hiện lên một màu hồng ửng mê người. Bỗng dưng tôi thấy nàng xinh cực, cả đôi môi đỏ hỏn lẫn hai gò má ửng hồng ấy cứ khoáy sâu vào tim tôi đến bồi hồi.
Lam Ngọc luôn là người dùng hành động thay cho lời nói, đối với nàng những lời nói hoa mĩ hoàn toàn không có một chút giá trị. Chỉ có những hành động thiết thực mới có thể đem lại sự chân thật nhất trong tâm trí của nàng. Đối với tôi cũng thế, tôi tôn trọng những hành động thiết thực hơn cả trăm nghìn lời giả tạo. Nhưng với hành động của Lam Ngọc lúc này, tôi có hơi bối rối.
Bàn tay nàng vẫn giữ chặt lấy tay tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được nó đang run lên, ướt đẫm với những giọt mồ hôi đang lăn dài trên đó. Tôi hiểu, tôi quá hiểu là đằng khác, tất cả những gì nàng muốn nói, tất cả những gì nàng muốn bộc bạch, tôi đều hiểu.
Tôi khẽ nắm lấy bàn tay đó của Lam Ngọc, thì thầm vào tai nàng một cách nhẹ nhàng:
-Phong sẽ ở đây…
Ngay lập tức, nàng buông lỏng bàn tay mình ra. Khóe môi có hơi nhoẻn lên với đôi má lúc nào cũng hồng mủm mỉm.
Tôi lại thỏ thẻ với nàng:
-Còn mệt không?
Gật.
-Ngủ đi, ngủ để lại sức!
Lắc đầu.
-Đừng lo, Phong không đi đâu hết!
Chỉ vừa nghe thế, sắc mặt của nàng liền giản ra. Đôi mắt nàng nàng bắt đầu khép lại, thế chỗ cho những giấc mơ tinh tươm, đẹp đẽ trước mắt. Nó thật êm đềm, thật ấm áp. Nó ru nàng vào giấc ngủ dịu êm, nơi chỉ có nàng và những cảm xúc mong manh, bóng bẩy ngự trị.
Cappuccino 2.0 Cappuccino 2.0 - Maximux Trần