There is always, always, always something to be thankful for.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: AuDuongThuTrang
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 51 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 779 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:56:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37: Du Học
uthor: Chang
Tô Ngọc Băng được đèo đến trường xin thôi học, đằng sau là 7 nam nhân kia. Học sinh trong trường lúc này tan học nhìn vào vô cùng hâm mộ, ghen tị với cô. Tô Ngọc Băng đi đằng trước, đằng sau là 8 nam nhân đi kè kè. Hôm nay Tô Ngọc Băng đơn giản là mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng xắn tay, đi kèm với chiếc quần quần bó đen, chân đi đôi Super Color, mái tóc bạch kim xoã ra, chỉ vậy cũng làm bọn con trai trong trường điên đảo, dùng ánh mắt si mê nhìn cô. 8 nam nhân thấy vậy thì lườm đám con trai cháy mắt, bọn anh không cho ai nhìn cô như vậy, cô là của bọn anh.
Sau khi lên phòng Hiệu trưởng xong, Tô Ngọc Băng được đèo về nhà chuẩn bị đồ đạc để tối bay.
Ở sân bay:
Còn nửa tiếng nữa là đến giờ lên máy bay, lúc này bà Hàn Yên đang ôm tạm biệt con gái yêu của mình.
"Băng nhi, sang đó con nhớ ăn uống đầy đủ nha" Bà Hàn Yên khóc, sau mấy ngày cô mất tích đến sáng nay mới trở về đoàn tụ được 1 chút, bây giờ cô lại phải đi. Nhưng bây giờ đi 2 năm cô mới trở về..
"Mẹ, con biết rồi. Cha mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ" Tô Ngọc Băng nói với cha mẹ
"Băng nhi, sang đó có thiếu gì thì gọi cho ba nhé con" Ông Tô
"Vâng. Thôi con đi đây, tạm biệt cha mẹ. Mấy anh ở lại mạnh khoẻ" Tô Ngọc Băng chào tạm biệt cha mẹ và đám nam nhân
"Băng Băng, bọn anh chờ em về" Đồng thanh
Tô Ngọc Băng xách vali đi, may là trước khi đi cô đã gọi điện thoại cho Yên Nghi để thông báo rồi, cô nàng còn khóc bù lu bù loa không cho cô đi nữa chứ.
Sau khi đến New York, Tô Ngọc Băng đến ở căn nhà mà cha cô mới mua cho rồi ngủ 1 giấc, chiều thì đi mua đồ dùng các thứ. Ngày hôm sau xin đi học ở trường Ailen (Ta chém đó).
Khoảng thời gian 1 năm sau, Tô Ngọc Băng dường như đã quen với cuộc sống ở bên này, ở trường cô quen được rất nhiều bạn. Đặc biệt là cô học rất tốt, luôn được các thầy cô khen ngợi và là 1 trong số những học trò cưng. Trong khoảng thời gian này ngoại trừ đi học ở trường, Tô Ngọc Băng còn đi học lái xe và đi học võ. Cô cần phải trở nên mạnh mẽ và hoàn hảo hơn, để cha mẹ không thất vọng ở cô.
Từ khi sang New York cô cũng bắt đầu sử dụng MXH, điển hình là Facebook. Nick FB của cô là: Yuri Tô, tên tiếng anh cô được gọi ở đây là Yuri. Cô cũng tìm hiểu và kết bạn với anh họ Tô Dương, Trần Phong Dạ, Lăng Hàn, F5, còn cả Lãnh Tuyệt với...Vô Thần. Cô vẫn chưa nhớ ra nhưng cảm thấy mặt của Vô Thần rất quen nên ấn kết bạn bừa..
Kết bạn chưa được bao lâu thì đã thấy thông báo:
Tô Dương đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn.
Trần Phong Dạ đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn.
Lăng Hàn đã đồng ý lời mời kết bạn của bạn.
7 nam nhân còn lại cũng đã chấp nhận hết.
Từ khi cô lập FB chưa đăng 1 cái ảnh nào, chỉ toàn đăng mấy cái status vớ vẩn nên hôm nay cô quyết định đăng ảnh lên. Ảnh cô đăng lên là ảnh vừa được chụp chiều hôm nay, khi cô đi chơi với đám bạn. Trong ảnh là cô đang mặc chiếc váy màu xanh dương, mái tóc màu bạch kim được tết hờ ở đằng sau, trên đầu đội 1 vòng hoa, khung cảnh đằng sau là 1 vườn hoa bồ công anh tạo nên 1 khung cảnh trẻ trung, tươi sáng. Trông cô như 1 thiên sứ giữa rừng hoa thơ mộng. Bên cạnh cô là Alex, bạn trong số đám bạn cô quen. Alex rất là đẹp trai, có khi còn đẹp hơn đám nam nhân kia nữa. Vừa đăng được 1 lúc thì được 1 đống lượt like:
Dương, Dạ, Hàn, Nam, Bảo, Vũ, Thiên, Phong, Tuyệt, Thần, Nghi và n người khác thích ảnh của bạn.
Ở bên này, ở những nơi khác nhau đám nam nhân thấy cô kết bạn FB thì nhanh chóng đồng ý nhưng lát sau thấy cô đăng ảnh chụp với đàn ông thì không khí sặc mùi giấm chua. Nhanh chóng bình luận ở dưới ảnh:
Tô Dương: Tên kia là ai bảo bối *icon tức giận"
Trần Phong Dạ: Tại sao hắn lại đứng gần cậu vậy *icon mặt như ác quỷ*
Lăng Hàn:...........
F5:.......................
Nhưng lúc này Tô Ngọc Băng đã off FB và leo lên giường đi ngủ.
Bảo Bối Em Không Thoát Được Đâu Bảo Bối Em Không Thoát Được Đâu - AuDuongThuTrang