Số lần đọc/download: 768 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:02:40 +0700
Chương 42: Chiến Đấu (I)
Đ
ường Bảo Nhi vừa gọi tắt điện thoại thì nghe tiếng gõ cửa vang lên, cô ta không vội vàng mà từ từ bước ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng trước cửa phòng Đường Bảo Nhi nhất thời như bị thôi miên đưa mắt ngắm nhìn diện mạo người đó một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng:
“ Tống thiếu gia, anh đến thăm ba em sao? “
“ Tình hình sức khỏe của bác Đường như thế nào rồi? “ – Tống Duật Phong mỉm cười lịch sự thăm hỏi.
“ Thời gian gần đây sức khỏe của ba em đã ổn định hơn rồi ạ! … Em cũng đang tìm bác sĩ giỏi để tiến hành phẫu thuật cho ba em! … Anh đừng đứng ngoài cửa như vậy a! … Anh vào phòng ngồi chơi một lúc đi ạ! “ – Đường Bảo Nhi khóe mắt long lanh niềm nở lên tiếng.
“ Không cần đâu! … Tôi đến để thông báo với Đường tiểu thư để cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc, bệnh viện K sắp tới sẽ có một vài tình huống khẩn cấp xảy ra, để bảo đảm an toàn cho bệnh nhân và thân nhân của người bệnh chúng tôi sẽ chuyển các vị đến khu vực an toàn.” – Tống Duật Phong lịch sự thông báo.
“ … Tình huống khẩn cấp gì mà ngay cả bệnh nhân nằm trong khu vực VIP của bệnh viện phải chuyển sang khu vực khác như vậy a? “ – Đường Bảo Nhi ngạc nhiên lẫn khó hiểu lên tiếng hỏi.
“ Cảnh sát thông báo vừa để tên tội phạm duy nhất trong vụ án bắt cóc Đường Tâm tẩu thoát, cảnh sát nghi ngờ hắn ta vẫn còn lẩn trốn trong phạm vi của bệnh viện nên đã ra thông báo cho chúng ta có phương án ứng phó. Vậy nên cảm phiền Đường tiểu thư đồng ý chuyển Đường lão gia đến khu vực an toàn cho đến khi cảnh sát bắt được tên tội phạm kia! “ – Tống Duật Phong chậm rãi giải thích.
“ Vâng ạ! … Em sẽ thu dọn đồ đạc của ba rồi đưa ba chuyển đến khu vực an toàn ạ! … “ – Đường Bảo Nhi lễ phép đáp lời.
“ Ok! Tôi đi trước đây! “ – Tống Duật Phong nói xong lập tức xoay người rời đi.
Đường Bảo Nhi xoay người đóng cửa phòng, khóe môi khẽ nở nụ cười, cô ta bước lại gần Đường Tín thì thầm:
“ Đường lão gia, ông có nhớ em trai của mình không? … Rất nhanh thôi ông sẽ gặp lại ông ấy! “
Đường Bảo Nhi nói xong mỉm cười thích thú xoay người nhanh chóng thu dọn đồ đạc trong phòng rồi tích cực phối hợp với bác sĩ và các y tá đã được phân công di chuyển Đường Tín đến khu vực mới.
Đường Bảo Nhi là một diễn viên nổi tiếng lại được lòng các cô y tá ở bệnh viện K nên rất nhanh cô ta đã dò hỏi được chính xác khu vực mình đang ở và xin được sơ đồ bố trí của bệnh viện từ một bác sĩ quen với lý do không rành đường đi ở bệnh viện sợ mình sẽ đi lạc gây trở ngại cho mọi người. Khi lấy được sơ đồ và thông tin cần thiết cô ta nhanh chóng nhắn tin cho đồng minh tín cẩn của mình là Lăng Ngạo và nhận được câu trả lời từ ông ta:
“ Rạng sáng triển khai, kế hoạch như cũ! “
Đường Bảo Nhi hít một hơi thật sâu rồi đi đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài như chờ đợi thời khắc của mình đến gần:
“ Sáng ngày mai, ai mới là người cuối cùng chiến thắng sẽ sớm có câu trả lời a! “
Cùng lúc ấy, Đường Tâm một mình nằm trong phòng cách ly dành cho bệnh nhân sử dụng chất kích thích. Tô Cẩn Hiên ở ngay sát phòng bên cạnh, sau khi xác định mọi người đã vào vị trí của mình, anh nhanh chóng lắp đạn vào hai khẩu súng, khi tất cả mọi thứ đã sẵn sàng anh ngồi dựa lưng vào ghế im lặng chờ đợi con mồi xuất hiện.
Trác Đình ngồi bên giường bệnh nắm chặt tay của mẹ Tuệ thinh lặng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, Tống Duật Phong ngồi tựa lưng vào ghế salon nhắm mắt dưỡng thần, trên tay cầm sẵn thanh súng ngắn đã được lên đạn.
Lâm Doanh và Diệp Hân túc trực trong một căn phòng bệnh dành cho sản phụ mới sinh thay phiên nhau chăm sóc cậu bé Trác Việt.
Đường Tư Thần và Mạnh Tường sắm vai tên tội phạm bỏ trốn, hai anh chia nhau ẩn nấp ở những khu vực có thể sẽ là mục tiêu tấn công đầu tiên của Lăng Ngạo để phối hợp tác chiến cùng Tô Cẩn Hiên khi anh ra hiệu.
Tất cả mọi người tập trung tinh thần cao độ từ giữa đêm cho đến tận 3 giờ sáng mà vẫn không thấy bất cứ dấu hiệu khả nghi nào xảy ra, đột nhiên hệ thống điện ở khu vực chỗ Trác Đình và Tống Duật Phong đồng loạt tắt ngóm. Tống Duật Phong mím môi ra hiệu cho Trác Đình trốn xuống gầm giường rồi anh lấy ra một con dao găm dài bằng bàn tay đặt vào tay cô dặn dò:
“ Anh sẽ khóa trái cửa phòng ra bên ngoài phối hợp tác chiến cùng mọi người, em ở đây phải cẩn thận biết không?... Anh sẽ nhanh chóng quay lại! “. Nói xong anh nhẹ nhàng vuốt má Trác Đình rồi nhanh chóng cầm khẩu súng trên tay nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài.
Trong ánh sáng yếu ớt Tống Duật Phong nhìn thấy một bóng dáng khá quen mắt di chuyển thật nhanh vào một căn phòng cách phòng bệnh của ba Tần không xa. Tống Duật Phong im lặng nép sát người vào góc tường, trên tay đã cầm cây đèn laser ra dấu cho đội của mình bắt đầu hành động. Rất nhanh ở phía dưới tầng trệt khu vực Tống Duật Phong đang đứng xuất hiện một đám thanh niên đeo mặt nạ bằng vải thun đen y như những tên cướp ngân hàng xuất hiện, bọn chúng vừa tiến vào dãy hành lang chưa kịp triển khai đội hình xâm nhập lên khu vực trên lầu đã lập tức bị một nhóm người mặc áo chống đạn nã súng tới tấp. Hai bên chính thức bắt đầu trận chiến.
Tống Duật Phong vẫn cầm khẩu súng trên tay xoay người đi đến căn phòng vừa nhìn thấy bóng người khả nghi đi vào, anh đưa tay vào túi quần lấy chiếc thẻ điện tử nhẹ nhàng quẹt vào ổ khóa phòng mở khóa bước vào.
Đường Bảo Nhi lúc này đang dứng bên cạnh giường của Đường Tín, nửa thân người trên chồm hẳn về phía trước, cố gắng dùng hết sức lực ấn một chiếc gối đè lên khuôn mặt ông, Tống Duật Phong lập tức lao đến gằn giọng hỏi:
“ Đường Bảo Nhi cô làm gì vậy? “
Đường Bảo Nhi vội vàng quay đầu nhìn lại, vừa nhìn thấy gương mặt sắc lạnh của Tống Duật Phong cô ta lập tức tỏ vẻ lúng túng lắc đầu lia lịa, cô ta chưa kịp lên tiếng giải thích đã bị Tống Duật Phong đánh mạnh vào sau gáy ngã xuống đất bất tỉnh.
Tống Duật Phong kéo Đường Bảo Nhi vào nhà vệ sinh rồi khóa trái cửa lại. Anh nhanh chóng kép hờ cánh cửa phòng bệnh của Đường Tín lại chỉ chừa một khe hở để quan sát tình hình bên ngoài.
***
“ Đoàng! Đoàng! Đoàng! “
Lâm Doanh ôm chặt cậu bé Trác Việt vào lòng cắn môi nhìn Diệp Hân, hai cô có thể nghe được vị trí phát ra tiếng súng đang rất gần với vị trí mình đang ở. Diệp Hân đưa mắt nhìn Lâm Doanh ra hiệu cho cô chuẩn bị chạy thật nhanh ra bên ngoài. Lâm Doanh không đáp lời chỉ kiên định gật đầu báo hiệu đã sẵn sàng. Cánh cửa phòng vừa được Diệp Hân mở ra Lâm Doanh tức tốc phóng thật nhanh theo hướng ngược lại với hướng đang vang dội tiếng súng đạn, trên tay vẫn ôm chặt Trác Việt.
Ở bên ngoài khu vực mà hai cô ẩn náu lúc này vô cùng hỗn loạn, dễ dàng nhận ra có hai phe đang ra sức nã đạn vào nhau, Lâm Doanh cố hết sức chạy thật nhanh đến vị trí an toàn kế tiếp mà Tô Cẩn Hiên đã sắp đặt, trong ngực cô cậu bé Trác Đình vẫn mút ngón tay cái ngủ thật sâu. Lâm Doanh đang trên đà chạy bỗng nhiên bị một cánh tay rắn rỏi túm chặt vạt áo thun sau lưng kéo cô về hướng ngược lại.
Lâm Doanh bị một người ôm chặt từ phía sau lưng, cô chưa kịp hoàn hồn đã nghe một âm thanh nhẹ nhàng vang lên:
“... Là anh! Đừng sợ! “