Số lần đọc/download: 827 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 06:59:24 +0700
Chương 41: Cuồng Phong Ẩn Tàng
T
ại Chiêu Dương cung, Hoàng Thượng vừa đi khỏi, Dạ Tố Tuyết lập tức triệu nha đầu tâm phúc của mình là Nguyệt Mai đến.
“Nương nương, có chuyện gì vậy?”
Nguyệt Mai thấy chủ tử hình như rất vui vẻ kích động không thôi thì không khỏi quan tâm hỏi.
Dạ Tố Tuyết kiềm chế hưng phấn trong lòng lại một chút, chậm rãi nhìn Nguyệt Mai: “Hoàng thượng muốn động vào con ngốc kia”.
“Động đến Hoàng hậu?” Nguyệt Mai chớp chớp mắt, Hoàng thượng muốn động vào Hoàng hậu sao phải nói cho nương nương làm chi.
“Chủ tử, sao Hoàng thượng lại nói chuyện này với nương nương vậy, chẳng lẽ muốn nương nương ra tay?” Những chữ còn lại Nguyệt Mai cũng không nói tiếp, có điều mắt đã trợn ra thật lớn, Nguyệt Mai không tán thành chủ tử của mình đi làm loại chuyện này, hiện giờ Hoàng hậu không còn như trước, tính tình điên cuồng cực đoan, lần trước nương nương còn chưa lĩnh đủ sao? Giờ lại đi chọc nàng ta, chỉ e vẫn sẽ không có trái cây tốt mà ăn đâu, hơn nữa Thái hậu đã hạ chỉ, nếu như lại có người động vào nàng ta nữa thì sẽ bị nghiền xương kẻ đó thành tro.
(không có trái cây tốt mà ăn: có lẽ là chỉ việc làm không được lợi lộc gì)
Dạ Tố Tuyết không nói gì, chỉ hơi gật đầu.
“Nương nương, việc này vạn lần không nên, Thái hậu nương nương đã hạ ý chỉ, giờ người làm vậy không thể nghi ngờ gì là đối nghịch với bà ấy, Thái hậu là người coi trọng thể diện, nếu chuyện này đến tai bà ấy, chỉ e nương nương không có trái cây tốt mà ăn, hơn nữa Hoàng thượng muốn động đến Hoàng hậu thì có rất nhiều cách, vì sao cứ phải mượn tay nương nương.”
Lời khuyên nhủ của Nguyệt Mai hoàn toàn không được Dạ Tố Tuyết để vào tai, hiện giờ trong lòng nàng ta chỉ toàn những toan tính xem nên đối phó thế nào với ngốc hậu, nhưng lúc này đây nàng ta sẽ không lỗ mãng như thế, liều lĩnh chỉ khiến cho Thái hậu chú ý.
“Nguyệt Mai, ta biết ngươi muốn tốt cho ta, yên tâm đi, ta tự có chừng mực, bây giờ ta sẽ không xúc động như trước nữa, ngươi giúp ta nghĩ cách đi.”
Dạ Tố Tuyết ý đã quyết, Nguyệt Mai biết dù nói gì nữa cũng vô dụng, đành phải im miệng, cúi đầu nghĩ cách giúp chủ tử, nếu chủ tử muốn làm thì cần phải làm một cách tốt nhất, không thể để Thái hậu biết chuyện, cho nên, ánh mắt Nguyệt Mai chợt lóe lên.
“Nương nương, nô tỳ biết một người, người này trước đây có chút quan hệ với nô tỳ, từng muốn đến Chiêu Dương cung hầu hạ nương nương, vậy trước tiên cứ để nô tỳ tìm nàng ta tìm hiểu tình huống của Hoàng hậu một chút.”
“Tốt, quả nhiên là Nguyệt Mai.”
Dạ Tố Tuyết cười vui vẻ, xua tay bảo Nguyệt Mai đi làm, Nguyệt Mai đáp lời rồi lui ra ngoài, đi đến cửa điện không nhịn được quay đầu ngắm nhìn đại điện vàng son lộng lẫy kia, việc này thật sự ổn sao? Sao nàng vẫn cảm thấy bất an trong lòng, vốn quan hệ giữa Dạ phủ và Vân Vương phủ đã căng thẳng, nay nếu như lại có gì sơ xuất, chỉ e giữa hai phủ sẽ hoàn toàn cắt đứt, đến tột cùng thì Hoàng thượng có ý gì đây?
Tại Kim Hoa cung
Thiên điện, Vân Tiếu đang ở dùng bữa, đứng đợi bên cạnh là Uyển Uyển và Tú Tú.
Hai nha đầu nhìn Hoàng hậu nương nương đang ăn uống vui vẻ, nghĩ lại chuyện xảy ra tối qua rồi liếc mắt nhìn nhau một cái, muốn nói lại thôi, rốt cuộc thì hôm qua Hoàng hậu có bị Hoàng thượng xâm phạm không vậy, nhìn qua thì một chút chút cũng không giống, nếu nương nương không bị xâm phạm, thế thì mọi chuyện là thế nào?
Cuối cùng thì Uyển Uyển không nhịn được đi qua, cười tủm tỉm mở miệng.
“Nương nương, tối qua…?”
“Làm sao?” Nhắc lại chủ đề này, tâm tình Vân Tiếu đột nhiên trở nên buồn bực, nghĩ lại thằng cha kia muốn xâm phạm mình, nàng lập tức không kìm được cảm thấy ghê tởm một trận, một nam tử từng đụng qua không biết bao nhiêu nữ nhân như thế mà còn muốn hôn nàng, đừng nói hôn, chỉ nghĩ đến lập tức cảm thấy thật bẩn thỉu, sao có thể để hắn hôn được, nếu không phải hắn chọc nàng, nàng cũng không công khai khiêu chiến như thế, nhưng nếu đã đụng đến nàng, cho dù có là Hoàng thượng nàng cũng đánh, về phần tiếp theo và những hình ảnh không chịu nổi kia, chẳng qua chỉ là kế để làm cho bản thân an toàn thoát hiểm mà thôi.
Uyển Uyển nhìn chủ tử một giây trước còn vui vẻ hiện giờ nghe đuợc câu hỏi của mình sắc mặt liền có chút nhục nhã thì không khỏi lo lắng.
“Chẳng lẽ nương nương thật sự bị Hoàng thượng xâm phạm.”
Nàng ta vừa dứt lời, Tú Tú bên cạnh lập tức liếc xéo nàng ta một cái, đi đến cung kính mở miệng “Uyển Uyển, đấy không gọi là xâm phạm, mà phải gọi là sủng hạnh, Hoàng hậu cũng là phi tử của Hoàng thượng, Hoàng thượng sủng hạnh hậu phi là đương nhiên, sao có thể nói là xâm phạm?”
Uyển Uyển trợn mắt liếc Tú Tú một cái, bất mãn mở miệng: “Nhưng nương nương là một người ngốc, Hoàng Thượng làm như vậy có phải là có chút vô đạo đức không chứ?”
Vân Tiếu nghe hai người nói chuyện, khóe miệng cong lên lạnh lùng cười: “Hai người các ngươi hình như rất nhàn rỗi”.
Uyển Uyển và Tú Tú vừa nghe khẩu khí âm u kia, lập tức cong miệng cười: “Nương nương, bọn nô tỳ biết sai rồi”.
“Ờ.” Vân Tiếu gật đầu, hiếm khi không làm khó bọn họ như vậy, cau mày một chút, khó hiểu mở miệng: “Tiểu Hà đâu, sao từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng nhỉ?”
“Hình như nàng ấy có chút không khoẻ trong người, đi nằm một chút rồi, nương nương muốn tìm nàng ấy sao? Nô tỳ đi gọi liền.”
Tú Tú cung kính hỏi, Vân Tiếu lắc đầu, đối với Tiểu Hà, nàng vẫn cảm thấy nha đầu kia không thể giữ lại, nàng ta tâm địa độc ác, hơn nữa tham lam hư vinh, việc mình không ngốc nếu để nàng ta truyền ra ngoài chỉ e lập tức sẽ dấy lên phong ba bão táp, Vân phủ sẽ không tránh khỏi kiếp nạn này, sẽ liên luỵ bản thân và cả những người quan tâm đến mình.
Ánh mắt Vân Tiếu âm trầm sâu thẳm, Uyển Uyển và Tú Tú không nói gì nữa, hình như chủ tử có tâm sự gì?
“Tú Tú, ngươi âm thầm phái Tiểu Nguyên và Tiểu Chiêu để ý động tĩnh bên Chiêu Dương cung, có tình huống gì lập tức báo lại cho ta.”
Vân Tiếu lên tiếng, Tú Tú hơi run run, nương nương để ý đến động tĩnh của Chiêu Dương cung làm gì, tuy thấy khó hiểu nhưng cũng khôn khéo không hỏi nhiều, nương nương trí tuệ tuyệt đỉnh, nghĩ chuyện gì đương nhiên là đã đi trước người ta một bước, nàng làm như vậy ắt phải có nguyên nhân, Tú Tú dạ một tiếng rồi lui ra.
Trong Thiên điện chỉ còn lại Uyển Uyển.
Uyển Uyển biết chủ tử nhất định có chuyện muốn nói với mình nên vội tiến nhanh lại gần, nhỏ giọng mở miệng: “Nương nương”.
“Ngươi chú ý đến động tĩnh của Tiểu Hà, nha đầu kia chỉ e sẽ làm chuyện xấu, nếu chuyện ta không ngốc truyền ra ngoài, tất cả chúng ta đều không có kết cục tốt, Vân Vương phủ cũng sẽ lọt vào trận tai ương.”
Uyển Uyển cũng biết tầm quan trọng của việc này nê lập tức gật đầu.
“Ta hiểu.”
Vân Tiếu ngẩng đầu nhìn Uyển Uyển, nha đầu kia thông minh lại cam đảm, nàng ta làm việc thực ra nàng rất yên tâm, chỉ là nghĩ đến nàng ta đi theo mình, nếu như có gì bất trắc chẳng phải mình sẽ nợ nàng ta rất nhiều hay sao, không khỏi mở miệng gọi nàng ta lại.
“Uyển Uyển, ngươi có hối hận vì vào cung với ta không? Chỉ e tiếp theo sẽ xảy ra rất nhiều chuyện mà ngươi không thể tưởng tượng nổi, ngươi có sợ không?”
Uyển Uyển lập tức hào sảng vỗ ngực, rất có nghĩa khí giang hồ mà mở miệng: “Nương nương nói cái gì vậy? Đây là lựa chọn của Uyển Uyển, về sau dù có xảy ra chuyện gì, Uyển Uyển cũng đều tin tưởng nương nương, chúng ta kề vai chiến đấu”.
Vân Tiếu vừa thấy đến Uyển Uyển vỗ ngực, tâm trạng liền không rõ lý do tốt hơn nhiều, vươn tay kéo Uyển Uyển qua.
“Uyển Uyển, đừng vỗ, động tác này rất là bất nhã nha, hơn nữa ngươi đã đủ bằng phẳng rồi, cứ vỗ nữa sẽ không còn chút gì á.”
Uyển Uyển lập tức không thuận theo mà kháng nghị: “Nương nương, ngươi lại cười người ta”.
Vân Tiếu thu lại nụ cười trên khỏ môi, đồng tử sáng lên, nghiêm túc nói: “Uyển Uyển, trong cảm nhân của ta ngươi không phải một tiểu nha đầu mà là bạn của ta, chúng ta cũng nhau vượt qua trận phong ba này đi, sau này ta sẽ cho ngươi hưởng cuộc sống ngươi chưa từng nghĩ tới”.
“Dạ, nương nương, Uyển Uyển tin tưởng người, người đừng suy nghĩ nhiều, vẫn nên nghĩ xem nên đối phó thế nào với chuyện sắp xảy ra tiếp theo ý.”
Uyển Uyển sống trong xã hội đủ loại người, đã sớm có thói quen sát ngôn quan sắc*, cho nên nàng biết tiếp đến chắc chắn sẽ có một trận phong ba bão táp….
*sát ngôn quan sắt: đoán ý qua lời nói và nét mặt