Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40:Tưởng Mình Là Con Chuột Sao?
ậu ăn vụng thì thôi đi, lại còn giấu đồ ăn! Cậu giấu đồ ăn thì thôi đi, lại còn phân loại!”
Vì thế, mấy ngày nay Hàn Đông rất bận rộn.
Nhị Lôi phụ trách nhét đồ vào tủ lạnh, Hàn Đông phụ trách dời đồ xuồng gầm giường, trận đánh này luôn phải giằng co đến đêm khuya mới chấm dứt. Thẳng đến khi Hàn Đông giả vờ ngủ, Nhị Lôi đi vào cam đoan tủ lạnh đầy ắp mới đóng cửa lại lặng yên rời đi.
Hàn Đông liền đứng lên, chuyển toàn bộ thức ăn trong tủ lạnh đi hết.
Kết quả, lúc hắn chuẩn bị nhét xuống dưới sàn, đột nhiên phát hiện không còn chỗ.
Đệt, sao nhanh vậy!?
Xem ra phải tìm thời cơ thích hợp xử lý đống thức ăn này.
Mà xử lý như thế nào… biện pháp duy nhất trước mắt chỉ có thể tìm cơ hội chuyển ra ngoài. Mình hành động thì bất tiện, vậy để nhân viên chuyển phát nhanh tới là được. Nhưng lúc đó làm sao liên hệ với nhân viên chuyển phát đây? Làm sao để nhân viên chuyển phát thần không biết quỷ không hay chuyển nhiều đồ như vậy đi, lại là một vấn đề hao tâm tổn trí.
Haizzz… Muốn giảm béo phải mệt mỏi như vậy! Hàn Đông rất hoài nghi nửa ký mình gầy xuống kia có phải nhìn lộn rồi hay không?
Ngày hôm sau, cửa phòng Vương Trung Đỉnh vẫn không tránh khỏi vận mệnh, lúc này đã mất 8 hộp thịt.
Trước khi Nhị Lôi đi nhét thức ăn, Vương Trung Đỉnh tự mình đến phòng Hàn Đông thị sát, phát hiện tủ lạnh vẫn đầy ắp.
Tối hôm qua Hàn Đông giấu đi, sáng nay lại cất trở vào.
Bố cục tinh vi khiến người ta không biết đường nào mà lần!
Lần này Hàn Đông vừa trèo lên cân, xém chút nữa đã vỗ tay hoan hô!
Lại được nửa ký!
Như vậy tính ra ốm bớt 1 ký rồi!
Hàn Đông rất hưng phấn, nhưng cũng không quên dọn đống thức ăn dưới sàn, để nhân viên chuyển phát tốc chiến tốc thắng. Ngay lúc hắn phân loại xong, đột nhiên phát hiện bên cạnh thùng rơi ra 14 hộp thịt không có móc kéo.
Hàn Đông cầm lên nhìn thoáng qua, móc kéo bị thiếu kiểu này không phải do đóng gói, rõ ràng là bị kéo đứt.
“Thằng cháu nội nào ngứa tay vậy?” Hàn Đông nhịn không được mắng.
Bởi vì hộp không có móc kéo nên rất khó mở ra, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của Hàn Đông, vì thế hắn tùy tiện nhét đại vào một ngăn kéo.
Hai phút sau, Hàn Đông phủi phủi tay đứng dậy.
Đại cáo thành công!
Chỉ cần thừa dịp không có ai để ý chạy ra đại sảnh gọi điện thoại là OK!
Kết quả, Hàn Đông chờ một ngày cũng không chờ được một cơ hội. Bình thường hai tên vệ sĩ đứng trước cửa còn thường hay đi dạo, ngày hôm nay đứng im như tượng, ngay cả đi toilet cũng thay phiên nhau đi.
Buổi tối, Vương Trung Đỉnh qua đêm ở công ty.
Đầu hôm luôn rất yên tĩnh, Vương Trung Đỉnh vội hoàn thành một phần công tác, rồi thừa dịp rãnh rỗi đi qua phòng Hàn Đông đánh một cuộc kiểm tra bất ngờ.
Kết quả, đồ ăn tràn ngập trong tủ lạnh buổi sáng không thấy đâu nữa.
Chuyện này rất không có khoa học!
Nếu buổi tối ngày hôm trước trống rỗng, buổi sáng lại chưa có người đưa thức ăn đến, tủ lạnh thế quái nào đầy ắp được?
Vương Trung Đỉnh quẳng ánh mắt nghi ngờ lên người Hàn Đông đang ngủ say, tỉ mỉ kiểm tra thì phát hiện mặt đất bên trái ở đầu giường có một vết trầy bảy millimet, bốn chân giường cũng chệch đi khoảng một đến ba millimet.
Vì thế, Vương Trung Đỉnh chậm rãi đi tới bên giường lớn của Hàn Đông, một bước hai bước ba bước… Rốt cục đi đến bên giường, yên lặng chăm chú nhìn Hàn Đông một lát, sau đó cúi thân xuống xốc nệm lên.
Trong nháy mắt vẻ mặt tái lại…
Cậu ăn vụng thì thôi đi, lại còn giấu đồ ăn! Cậu giấu đồ ăn thì thôi đi, lại còn phân loại!
Tưởng mình là con chuột sao?
Vốn định xách đầu hắn lên giáo huấn một trận, nhưng lại cảm thấy chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà tức giận thì không đáng. Huống hồ một cái đồng hồ trong văn phòng anh cũng có thể mua mấy chiếc xe tải quà vặt, Hàn Đông chỉ trộm đi có vài hộp thịt. Có lẽ hắn chỉ tham ăn mà thôi, hoặc là sống khổ cực riết quen rồi, mất niềm tin với tiền bạc…
Có điều, khoan dung thì khoan dung, Vương Trung Đỉnh còn phải thức đêm tăng ca, tuyệt đối không thể tiếp tục để Hàn Đông quấy rầy. Vì thế anh trở về phòng làm việc của mình lấy mấy hộp thịt ra, bỏ vào tủ lạnh của Hàn Đông.
Vốn tưởng rằng đêm này đã có thể yên tĩnh, kết quả hơn nửa đêm, tiếng bước chân xềnh xệch lại vang lên.
Vương Trung Đỉnh cau mày, không phải thả đồ ăn vào phòng rồi sao? Tại sao còn đến nữa?
Lúc này đây, Hàn Đông vẫn trực tiếp đẩy cửa vào, nhưng không đi mở tủ lạnh, mà đi qua chỗ Vương Trung Đỉnh. Tới trước mặt anh, vội vàng mở túi thực phẩm cầm trong tay ra.
Vương Trung Đỉnh xém tý thổ huyết bỏ mình.
Trong túi, là hai mươi mấy hộp thịt không có móc kéo! Mười bốn cái là Hàn Đông hôm trước trộm đi, mấy cái còn lại là khuya hôm nay Vương Trung Đỉnh mang qua, không một cái nào may mắn thoát khỏi số phận, móc kéo đều bị kéo đứt sạch.
Vương Trung Đỉnh rốt cục hiểu được vì sao số thịt hộp bị trộm đi cứ tăng lên… Bởi vì cái mặt hàng này từ đầu đến cuối đều không mở nổi nắp một hộp! Còn tự cho là hộp có vấn đề, nên muốn lấy thêm để phòng hờ!
Nếu không phải Hàn Đông bây giờ đang nhắm mắt, vẻ mặt ngây ngốc, Vương Trung Đỉnh thật muốn thẻo hết mấy ngón tay của hắn!
Sao cậu lại ngứa tay tới vậy hả?
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang