Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 8
M
iles Eastin và Juanita Numez đều đặn gặp nhau. Lần đầu tiên là sau cuộc ngồi xe với Nolan Wainwright vài ngày, cuộc dạo chơi hôm ấy khiến cả hai người đều không thoải mái. Sau đấy máy điện thoại được mắc tại nhà Juanita đúng như viên Trưởng ban bảo vệ nhà băng nói. Nhưng Miles vẫn còn chưa biết. Anh không báo trước cho Juanita mà tìm đến cô vào buổi tối, đi bằng xe buýt. Juanita cẩn thận hé nhìn xem ai rồi mới tháo dây xích.
- Chào chú! - Bé Estela đang tô màu vào cuốn tranh, ngẩng đều nhìn rồi reo lên.
Bé cũng da nâu giống như mẹ, nhìn Miles bằng cặp mắt đen láy:
- Chú có phải đã đến đây hôm trước không? Hôm ấy chú gầy lắm. Hôm nay chú béo lên đấy.
- Đúng thế, chú uống được một liều thuốc tiên.
Estela bật cười, nhưng Juanita cau mày. Miles vội vã xin lỗi cô:
- Tôi không có cách nào báo trước cuộc viếng thăm này, nhưng ông Wainwright bảo tôi rằng cô đã biết trước việc tôi sẽ đến.
- Lão đạo đức giả ấy!
- Cô không thích ông ta sao?
- Tôi căm ghét lão.
- Tôi công nhận ông ta không có dáng của ông già Noel, nhưng tôi không ghét ông ta. Công việc của ông ta là phải làm như thế. Có vậy thôi.
- Ông ta chỉ mượn tay người khác để làm!
- Nếu cô ghét ông ta đến thế, tại sao cô nhận lời?
- Chính tôi cũng đang tự hỏi xem tại sao! - Juanita kêu lên. - Có thể lúc đó lỡ lời và bây giờ tôi lại ân hận.
- Cô không phải ân hận. Đến giờ phút này cô vẫn có thể từ chối. - Miles dịu dàng nói. - Tôi sẽ nói lại với ông Wainwright hộ cô và ông ta sẽ hiểu.
Nói xong, Miles đi nhanh ra phía cửa. Juanita vội ngăn lại:
- Nhưng như thế ai sẽ chuyển thông tin giữa anh và lão? - Juanita lắc đầu, đau đớn nói: - Đúng là anh điên nên mới nhận làm công việc đó cho lão.
- Tôi không điên, - Miles nói. - mà tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Đấy là cách duy nhất để tôi ra thoát tình trạng bế tắc này. Còn cô, không có gì buộc cô phải nhận lời. Lúc tôi gợi ý với ông ta chọn cô tôi suy nghĩ chưa kỹ. Cô tha lỗi.
Bé Estela nói:
- Sao mẹ lại cáu?
Juanita quay sang, nhấc bổng con gái lên, ôm chặt nó:
- Ôi, con gái tôi. Con đừng quan tâm chuyện này. Mẹ cáu vì thấy cuộc đời tệ bạc, thấy con người đối xử với nhau chẳng ra gì. Anh ngồi xuống đã.
- Cô nghĩ kỹ rồi chứ?
- Nghĩ kỹ cái gì? Chuyện mời anh ngồi xuống chăng? Chưa đâu, tôi chưa nghĩ kỹ đâu. Nhưng anh cũng cứ ngồi xuống.
Miles làm theo. Anh mỉm cười nói:
- Tôi thích cái tính của cô, Juanita.
Lúc này Juanita thấy anh ta trở lại đúng là Miles Eastin hồi còn làm ở nhà băng. Miles nói tiếp:
- Đúng thế, Juanita. Tôi rất mến cô và tôi phải thú thật, tại sao tôi lại đề nghị nhờ cô trong buổi bàn việc với ông Nolan Wainwright. Bởi nếu cô làm chân trung gian liên lạc thì tôi có nhiều dịp được gặp cô.
- Thì anh đang gặp tôi và chúng ta còn gặp nhau nhiều. Thôi được, bây giờ anh báo cáo đi để tôi chuyển cho lão ta.
- Nội dung bản báo cáo của tôi hôm nay là chưa có gì để báo cáo. Ít nhất thì cũng cho đến lúc này.
Miles kể Juanita nghe về câu lạc bộ Hai Con Bảy, về khung cảnh, mùi vị nơi đó khiến Juanita nhăn mũi ghê tởm. Anh kể cả chuyện bắt liên lạc với LaRocca, cuộc gặp lão Ominsky biệt danh "Người Nga", và nhiệm vụ kế toán của anh hiện nay ở câu lạc bộ. Anh mới nhận việc được vài ngày cho nên chưa rõ gì mấy.
- Nhưng như thế là tôi đã chui vào đúng hang ổ. - Anh tự tin nói. - Đấy là điều ông Wainwright mong muốn.
Bé Estela lắng nghe, nghiêm giọng hỏi:
- Chú còn đến đây nữa chứ?
- Chú chưa biết. - Miles đáp, đưa mắt nhìn Juanita dò hỏi.
Juanita nhìn con rồi nhìn khách, thở dài nói:
- Chú ấy sẽ còn đến nhà mình, con yên tâm.
Juanita vào buồng, đem ra hai chiếc phong bì Nolan đưa cô hôm trước.
- Của anh đấy!
Cô đưa Miles. Phong bì dầy đựng tiền. Phong bì mỏng đựng tấm thẻ tín dụng mang tên H.E.Lincolp.
Cô giảng giải cho Miles biết cách sử dụng tấm thẻ tín dụng này để báo động về trung tâm.
Miles nhét tấm thẻ Keycharge vào túi áo, còn tiền anh nhét lại vào phong bì, đưa Juanita.
- Cô cầm lấy. Nếu chúng phát hiện tôi có nhiều tiền trong túi, chúng sẽ nghi ngờ. Cô hãy dùng số tiền này chi cho hai mẹ con. Tôi chịu ơn hai mẹ con cô lớn hơn thế này nhiều lắm.
Juanita ngập ngùng rồi cô nói, giọng dịu dàng hơn nhiều so với lúc Miles mới đến:
- Tôi cất đi cho anh.
Hôm sau Juanita báo cáo bằng điện thoại cho Nolan Wainwright. Trong lúc nói, cô không nhắc đến tên người nào cụ thể, Miles Eastin cũng như Hai Con Bảy, và cũng không tỏ ra là cô dính vào chuyện này. Nolan cảm ơn, có nghĩa là ông đã hiểu đầy đủ.
Khoảng mười ngày sau, Miles trở lại nhà Juanita. Lúc đó là chiều Thứ Bảy. Lần này anh gọi điện thoại báo trước và khi anh đến, cả Juanita lẫn bé Estela đều rất mừng rỡ. Hai mẹ con chuẩn bị đi mua hàng. Miles cùng đi theo. Họ đến một cái chợ ngoài trời. Juanita mua một bắp cải và xúc xích Ba Lan.
- Chiều nay anh ăn với hai mẹ con.
Miles vui vẻ nhận lời và bảo hôm nay anh không cần về câu lạc bộ sớm. Thậm chí sáng mai anh về cũng không sao.
Lúc đi, bé Estela nắm bàn tay nhỏ xíu vào bàn tay Miles, nói với anh:
- Cháu yêu chú lắm.
Juanita bật cười.
Bữa ăn diễn ra trong không khí thân tình. Rồi bé Estela hôn Miles, chúc ngủ ngon. Sau đấy Juanita bồng con sang phòng ngủ. Lúc cô quay ra, Miles trình bày bản báo cáo để cô chuyển cho Nolan Wainwright. Hai người ngồi cạnh nhau trên đi văng.
Khi Miles nói xong, Juanita nói
- Anh có thể ngủ đây đêm nay.
Lần trước cô ngủ trong buồng.
- Lần này em ở lại bên này với anh. Bé Estela ngủ rất say, nó sẽ không làm phiền gì chúng ta.
Miles giang tay ôm cô vào lòng. Juanita thoải mái tự buông thả. Cặp môi cô ướt và nóng hổi. Cách đưa lưỡi khéo léo của cô làm Miles mê mẩn. Ôm cô trong vòng tay, anh thấy cô thở gấp và toàn thân run rẩy.
Lúc anh vuốt ve cô, anh thấy cô thở rất dài, dường như tận hưởng niềm khoái cảm, chuẩn bị đón phút đỉnh điểm. Đã lâu rồi Juanita không được người đàn ông nào ôm ấp. Cô không giấu giếm nỗi khao khát của cô. Họ mở rộng đi văng, đó là một kiểu giường.
Nhưng tình trạng diễn ra sau đấy thì lại là một sự thảm bại. Miles khao khát Juanita bằng tất cả tâm hồn và anh đinh ninh là cả thể xác anh. Nhưng đến giây phút khi người đàn ông tự khẳng định mình, thì thân xác anh khước từ. Miles cố cưỡng lại một cách tuyệt vọng: anh nhắm mắt lại, nói những lời âu yếm, nhưng vô ích. Cái của anh đáng lẽ phải cứng ngắc và hung dữ như thường thấy ở một chàng trai đầy sức sống, thì lại mềm nhẽo một cách thảm hại. Juanita an ủi anh:
- Anh đừng cố quá, anh yêu. Cứ bình tĩnh và kiên nhẫn rồi đâu khắc vào đó.
Nhưng vẫn không được. Cuối cùng Miles nằm ngửa ra, xấu hổ đến mức anh suýt oà khóc. Anh hoảng hốt nhận ra rằng sự bất lực của anh, là do những trò đồng tính anh đã tiến hành hồi trong tù. Từ ngày đó Miles đinh ninh khi nào gần phụ nữ, anh sẽ khôi phục được bản chất thật của mình. Thì ra anh đã lầm.
Cuối cùng, mệt mỏi và đau khổ, không được thoả mãn, anh ngủ thiếp đi. Nửa đêm anh thức dậy, trăn trọc một lát rồi nhổm dậy. Juanita nghe thấy, bèn bật đèn hỏi:
- Anh làm sao thế?
- Anh không sao ngủ được nữa.
- Cái gì làm anh nghĩ ngợi?
Miles ngồi vào ghế gần đấy, quay mặt ra cửa sổ để tránh nhìn vào mắt Juanita, anh bắt đầu kể về nỗi đau đớn lớn nhất của anh trong tù. Mở đầu là vụ anh bị bọn chúng hiếp ở phòng chờ vào nhà tắm chung, rồi đến mối quan hệ giữa anh với tên Karl, để hắn che chở cho anh khỏi bị bọn tù khác hiếp đáp. Anh giảng giải cho Juanita biết do đâu anh chịu ở chung phòng giam với gã tù nhân hộ pháp kia, và sau đấy tiếp tục làm tình với gã. Anh thú nhận dần dần đã thấy khoái cảm khi chung đụng với gã.
Miles kể về tình cảm của anh với Karl, thứ tình cảm âu yếm và chăm sóc nhau... Tình yêu chăng...?
Cho đến lúc này Miles vẫn chưa phân tích được đó là thứ tình cảm gì.
Juanita ngắt lời:
- Đủ rồi. Anh kể thế là đã đủ. Đừng kể nữa kẻo làm em buồn nôn.
- Cả anh nữa chứ? Thế em tưởng anh không buồn nôn sao?
- Em không biết nữa. - Trong giọng nói của Juanita có cả nỗi kinh sợ lẫn sự ghê tởm.
Bên ngoài trời mới hơi rạng, Miles đã rón rén mặc quần áo rồi lẻn ra ngoài.
Mười lăm ngày sau Miles trở lại. Cũng lại là một chiều Thứ Bảy. Anh đã nhận xét thấy chiều thứ Bảy là lúc thuận tiện nhất để anh vắng mặt ở câu lạc bộ Hai Con Bảy. Anh còn đang rất mệt sau một đêm thức trắng lái xe đi Louisville cách đó một đêm.
Lòng tự ái đàn ông làm Miles bối rối. Anh rất băn khoăn không biết có nên đến gặp Juanita nữa không, và liệu cô tiếp anh thế nào? Juanita tiếp anh không nhiệt tình lắm nhưng cũng không ghét bỏ. Có vẻ cô quyết định tiếp tục làm nhiệm vụ liên lạc và quên đi cái đêm hôm trước. Juanita chăm chú lắng nghe báo cáo của Miles.
Sau đó anh tâm sự:
- Tôi chưa tìm ra được thứ gì đáng kể. Mới chỉ có chuyện một tên bán giấy bạc giả hai mươi đô la cho tôi và chuyện tên LaRocca cũng dính vào vụ này. Nhưng cả hai đứa đều là đứa tép riu. Lúc tôi hỏi LaRocca, hắn lấy ở đâu ra bằng lái xe giả thì hắn lập tức tỏ vẻ nghi ngờ tôi ngay. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa có một ý niệm gì về bọn đầu sỏ và những hoạt động ám muội trong câu lạc bộ Hai Con Bảy. Tôi vẫn chưa tiến thêm được bước nào đáng kể, tính từ ngày đầu tiên.
Juanita nói:
- Mới một tháng, anh đã làm gì được? Anh đừng sốt ruột.
- Tôi sợ không có gì ám muội ở đây đáng để tôi điều tra, đúng hơn là đáng để ông Nolan Wainwright thuê tôi dò la.
- Cũng có thể. Nhưng đấy không phải lỗi ở anh. Hơn nữa có lẽ anh đánh giá những kết quả anh thu lượm được quá thấp. Thế là nhiều đấy chứ. Những tờ giấy bạc giả anh đưa, em đã chuyển cho ông Nolan, rồi cả số biển chiếc xe anh lái đi Louisville.
- Có thể đó là xe ăn cắp.
- Chuyện đó là của ông Nolan. - Juanita nói. Và đột nhiên cô nảy ra một ý.
- Còn cái vé máy bay? Tấm vé họ đưa để anh từ Louisvilìe trở về đây ấy?
- Tôi đưa nhân viên soát vé ở sân bay rồi.
- Nhưng tất phải có bản lưu ở cuống chứ?
- Hình như tôi còn giữ cuống thì phải...
Miles lục túi. May anh mặc đúng cái áo vét anh mặc hôm đi Louisville. Vẫn còn trong túi cuống vé và bản sao trên giấy than.
Juanita vội cầm lấy, nói:
- Thế nào cũng có người nghiên cứu cuống vé này và tìm ra được điều gì bổ ích. À, em đã báo để họ hoàn lại anh số bốn mươi đô la, anh bỏ ra để mua tập giấy bạc giả kia.
- Em tốt quá.
- Có gì đâu. Đấy là quyền lợi của anh.
Lúc này bé Estela không có ở nhà. Bé đang chơi với một bạn nhỏ ở căn hộ gần dấy. Đúng lúc này bé về và chào Miles:
- Chào chú. Chú lại ăn tối với cháu chứ?
- Không đâu. Chú phải đi bây giờ.
Juanita cau mặt hỏi:
- Sao lại thế?
- Tôi nghĩ...
- Vậy thì anh ở lại đây ăn tối, cho cháu Estela mừng.
Bé Estela reo lên:
- Hoan hô. Chú Miles, chú đọc cho cháu nghe một truyện nhé? Bé chạy đi lấy cuốn truyện rồi ngồi chễm chệ lên đầu gối Miles, hớn hở nghe anh đọc truyện.
Ăn xong, Miles tiếp tục đọc. Sau đó Estela vào buồng đi ngủ.
Juanita đặt con xong, ra, nói với Miles.
- Cảm ơn anh, Miles.
Miles đứng lên. Lúc anh bước ra đến gần cửa, Juanita nói:
- Ở lại đã. Em có chuyện cần nói với anh.
Giống như hai tuần lễ trước đó, lúc này họ lại ngồi bên nhau trên đi văng. Juanita chậm rãi nói, như thể cô lựa tỷ mỹ từng lời.
- Hôm trước, sau khi anh đi, em ân hận là đã nói với anh những câu nghiệt ngã. Không ai được phép phê phán người khác, vậy mà em đã làm chuyện đó. Anh đã chịu đau khổ trong tù, em thì chưa nếm trải việc đó. Em chỉ lờ mờ đoán biết trong tù cuộc sống khủng khiếp lắm, nhưng một điều em biết chắc, đó là ai chưa vào đó không thể hình dung được hết nơi đó kinh khủng đến chừng nào. Anh nói đến tên Karl, nếu như hắn là người tốt thì sự thật trong đó quả là vô cùng tàn bạo.
Juanita ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Là một phụ nữ, em rất khó hiểu làm sao nam giới lại có thể yêu nhau theo kiểu đó được? Tuy nhiên em biết một số phụ nữ cũng yêu nhau theo kiểu đó, giống như một số nam giới. Nói cho cùng thì thà yêu như thế còn hơn là hoàn toàn không có tình yêu và nhất là còn hơn thù hằn. Cho nên, Miles, anh hãy quên đi những lời em đã nói với anh hôm trước. Hãy giữ lại kỷ niệm về Karl và nhận thật là anh đã yêu hắn.
Juanita ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Miles, nói:
- Bởi trong tù anh thật có yêu hắn, đúng vậy không?
Miles lắc đầu.
- Chuyện đó sẽ làm cho anh yêu những người đàn ông khác. Chắc thế. Em không biết nữa. Em không hiểu được những chuyện đó. Nhưng tình yêu là thứ đáng quý, bất kể nó náu ở chỗ nào.
- Cảm ơn, Juanita.
Miles nhận thấy Juanita khóc và thấy bản thân anh nước mắt cũng chảy ròng ròng trên má. Họ im lặng trong một lúc lâu. Tiếng ồn ào và tiếng xe chạy dưới đường vọng lên. Hôm nay là một buổi tối mùa hè, lại là tối Thứ bảy. Thời gian trôi chảy nhưng họ không để ý đến. Họ giãi bày với nhau mọi suy nghĩ chất chứa trong lòng mỗi người. Họ kể về bản thân họ, về những sự kiện trong cuộc đời họ, về những niềm vui và nỗi buồn đã nếm trải, những bài học họ rút ra được trong cuộc sống, những mơ ước thuở nhỏ, những hy vọng họ từng ôm ấp, những mục tiêu họ ao ước đạt tới. Rồi mệt quá họ nói nhỏ dần và cuối cùng thiếp ngủ, tay vẫn nắm tay nhau.
Đột nhiên một cảm giác khác thường làm Miles thức giấc. Cảm giác đầu tiên của anh là mừng rỡ.
Anh khẽ đánh thức Juanita, nhấc bổng cô lên, đặt xuống thảm rồi anh nằm xuống bên cạnh. Anh luồn gối xuống dưới đầu cô rồi trìu mến cởi áo quần cô, ôm cô, cởi quần áo của anh, nằm lên người cô. Một cách tự tin, mạnh mẽ anh đi vào cô.
Juanita quàng tay ôm anh, sung sướng rên rỉ:
- Em yêu anh, Miles. Em yêu anh vô cùng!
Miles chợt hiểu, nhờ Juanita, anh đã khôi phục được chất đàn ông của mình.