Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Chương 41: Chiến Tranh
N
gày hôm đó sử giả Minh Quốc đã tức tốc đem thi thể Kỳ Giai Nguyên Thuần về nước. Mật thám cho biết,Minh Đế cũng đã vịn vào lý do này mà xúc tiến vấn đề chiến tranh. Đại điện Thái Hòa, Chu Hạo Đế ngồi trên long ỷ uy nghiêm, nghe đám quần thần phía dưới dâng tấu
-“Muôn tâu hoàng thượng, mật thám cho biết, Minh Quốc đang điều động 20 vạn bộ binh cùng 15 vạn kỵ binh chuẩn bị tấn công biên giới nước ta “ _Tả đô úy tâu
-“Hoàng thượng, Minh Quốc chỉ muốn một công đạo. Nay chúng ta đã bắt được hung thủ, thân nghĩ chúng ta hãy đưa sứ giả sang giải thích rõ, nghị hòa với họ để tránh thương tổn không cần thiết “ _ quan ngự sử khuyên
-“Ngự sự đại nhân nói vậy là sai rồi, Minh Quốc rõ ràng muốn nhân chuyện này để tấn công Tuệ Quốc ta, giờ chúng ta nghị hòa, há để bọn chúng đắc thắng mà tiến lên “ _ Hữu đô úy phản bác
-“Làm sao Hữu đô úy biết Minh Quốc sẽ không chịu nghị hòa mà vẫn tiến công chứ? “ _Quan ngự sử tức giận
-“Vậy làm sao ngự sử đại nhân chắc Minh Quốc sẽ nghị hòa? “ _Hữu đô úy hừ lạnh hỏi lại
-“Trẫm gọi các khanh đến là muốn cùng các khanh chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, không phải xem các khanh cãi nhau “ _ Chu Hạo Đế lạnh giọng nói
-“Vi thần biết tội “ _ Cả hai vị quan cùng đồng loạt quỳ xuống thưa
-“Thừa tường, ý khanh thế nào? “
-“Vi thần cũng đồng tình với ý của hữu đô úy. Trận chiến này là không thể tránh khỏi “ _Tử Mộc Vạn Quân thưa
-“Hoàng thượng, hãy để lão thần dẫn quân đánh trận này, tiễn bọn Minh Quốc về nước họ “ _ Mạc Vĩnh Khang chấp tay thành quyền tâu
Chu Hạo Đế híp mắt nhìn tất cả, môi kéo ra một nụ cười, mâu quang lóe sáng, mày kiếm nhướng lên, lời từ miệng hắn từ từ buông ra:
-“Trẫm lần này không chỉ muốn tiễn bọn họ về nước mà còn muốn … Minh Quốc không còn có tên trên bản đồ “
Đại thần trong triều nghe hắn nói bắt đầu xôn xao, hoang mang. Hoàng thượng của bọn họ là muốn tiêu diệt Minh Quốc chứ không chỉ đơn thuần là chiến tranh bảo vệ bờ cõi nữa. Tử Mộc Vạn Quân ánh mắt vẫn bình tĩnh, chấp tay tâu với Chu Hạo Đế
-“Hoàng thượng, muốn tiêu diệt Minh Quốc,sợ là một cuộc chiến trường kỳ. Hoàng thượng đã suy nghĩ kỹ chưa ạ? “
Chu Hạo Đế từ từ đứng lên, trên đài cao hắn nhìn xuống dưới, bễ nghễ như một vị thần tối cao, nụ cười nửa miệng vẫn treo trên mặt
-“Trẫm nuôi quân bao lâu, quốc khố tràn đầy, dân chúng an cư lạc nghiệp … đó đều là những điều trẫm muốn làm và muốn bảo vệ. Các khanh nghĩ cứ ngồi yên thì sẽ không ai dòm ngó Tuệ Quốc sao? Biên giới Tuệ Quốc chỉ thực sự được bảo vệ khi không có quốc gia nào đe dọa đến nó …” Ngưng một chút, đôi con ngươi đen của Chu Hạo Đế lúc này sáng rực -“Để làm được điều đó, chỉ trừ khi không còn quốc gia nào ở biên giới Tuệ Quốc nữa … “
Hiểu được ý của hoàng đế, mọi người đều không hẹn mà cùng quỳ xuống đồng thanh hô
-“Hoàng thượng vạn tuế …vạn tuế ….vạn vạn tuế “
.....
...
..
.
.
Quay trở lại phía thủy lao, tại sao được gọi là thủy lao? Vì tù nhân bị nhốt ở đây đều ở trong trạng thái nửa thân bị ngâm trong nước bẩn. Cứ tưởng tượng đi, bị tra tấn xong, vết roi, máu ứa ra còn bị dầm trong nước bẩn thì cứ thế làm mủ, ung thối lên không thể tả. Lúc nào nơi này cũng đều có mùi ẩm mốc, hôi thối …
Nơi sâu nhất trong thủy lao, một bóng dáng bị người đầy máu me, đầu tóc rối bời, nửa thân dưới bị ngâm trong nước bẩn, máu me lẫn lộn. Tay chân của ả đều bị xích sắt lạnh lẽo còng lấy. Ai có thể nhận ra đây là Hiền phi xinh đẹp, dịu dàng một thời chứ? Ánh sáng từ đâu lóe lên, Giang Thể Điệp nheo mắt, ngẩng lên Chu Hạo Đế từng bước một đi xuống, nhìn nữ nhân trong ngục kia, ánh mắt hắn lạnh lẽo. Hắn thật sự không ấn tượng lắm với người đàn bà này, chỉ biết Hiền phi trong mắt hắn là một người ôn nhu, ít nói, biết đối nhân xử thế. Hắn không yêu ả nhưng vẫn sẽ chiếu cố ả nếu con người thật của ả được như những gì hắn đã từng biết.
Giang Thể Điệp nhìn người nam nhân đẹp như thần, toàn thân tỏa ra khí chất khiến người khác phải e dè. Chính khí chất này năm đó khi hắn vẫn còn là Thái tử làm nàng xao xuyến. Năm đó khi được đưa đến Đông cung làm trắc phi của hắn, nàng 14 tuổi còn hắn 15. Ngoài nàng lúc đó hắn còn có 2 trắc phi khác và rất nhiều giai nhân vây quanh. Phong thái lạnh lùng, mang chút lãng tử thu hút không biết bao nhiêu nữ nhân, đêm nay hắn ở với người này, ngày mai lại mưa móc người khác.
Giang Thể Điệp khi đó chỉ biết làm một trắc phi hiền lành,ít nói âm thầm yêu hắn. Nhưng bản thân nàng là gián điệp, chủ tử lại là người có ân và là người nàng kính trọng nhất. Đứng giữa tình và nghĩa, Giang Thể Điệp muốn như bị bức phát điên. Một mặt nàng vẫn thông báo thông tin Tuệ Quốc cho chủ tử, một mặt nàng âm thầm hạ độc thủ với bất cứ nữ nhân nào có thể gây uy hiếp cho Chu Hạo Đế hay hoài thai đứa con của hắn.
Chu Hạo Đế ngồi xuống, hai chân bắt chéo, tư thế lười biếng nghiêng đầu chống tay lên má, hơi hạ mi mắt nhìn nữ nhân nhếch nhác kia
-“ Giết chết Thùy phi, Lịch quý phi,hại chết hoàng nhi của trẫm … ngươi nói xem, trẫm nên xử lý ngươi thế nào đây? “
-“Ngươi yêu các nàng ấy sao? “ _ Giang Thể Điệp ánh mắt trầm xuống cười giễu chính mình
-“Yêu? “ _Hắn yêu những người phụ nữ đó sao? Câu trả lời là không! Ngoại trừ Mạc Tịnh Huyên, chưa có nữ nhân nào có thể làm hắn bận tâm. Trước khi chưa có nàng, nữ nhân với hắn chỉ có một lợi ích là để duy trì hoàng tự, tất nhiên người được hoài thai đứa con của hắn phải là người được hắn chọn. Nhưng giờ đã có Mạc Tịnh Huyên thì ngoài nàng ra, không nữ nhân nào có tư cách mang thai con của hắn cả
-“Những ả đàn bà đó đều đáng chết! Bọn chúng đều không xứng đáng được ở bên ngươi. Ha ha ha … ngay cả ả Mạc Tịnh Huyên cũng không xứng … ha ha ha “ _ Giang Thể Điệp điên cuồng rống lên
Chu Hạo Đế nhìn người đàn bà điên cuồng cười cười khóc khóc kêu gào trong lao, không khỏi chán ghét, hắn đứng lên, giọng nói không chút tình cảm
-“Người đàn bà này sống đủ lâu rồi “
Khi hắn đi gần đến cửa đại lao, nữ nhân trong đại lao giãy giụa
-“Cổ - Thần – Phong “
Bước chân hắn dừng lại nhưng hắn vẫn không quay đầu nhìn lại, Giang Thể Điệp uống hết ly rượu cai ngục đưa, giọng khảng đặc hỏi hắn
-“Nếu ta không phải gián điệp … nếu ta là Hiền phi trong mắt ngươi vẫn luôn thấy, liệu ngươi có yêu ta không? “
- “Không bao giờ “ _Buông một câu lạnh lùng, Chu Hạo Đế rời đi không chút do dự.
Giang Thể Điệp nhìn hình bóng hắn khuất dần từ phía sau … Cũng y như năm đó, hắn quay lưng về phía nàng để dấn thân nơi chiến trường. Nhưng lần này nàng không thể đợi hắn về nữa rồi. Dù nàng có thay đổi như thế nào thì người nam nhân nàng yêu cũng không bao giờ yêu nàng … thật xót xa làm sao Nàng nhắm mắt, một hàng lệ rơi xuống, hòa lẫn với máu đen nơi khóe miệng không ngừng tuôn ra. Một người là nam nhân nàng kính trọng nhất, một người là nam nhân nàng yêu...
-“Lữ Hàn, xin lỗi …lại làm huynh thất vọng rồi “
Đời người khi ở tại những giây phút cuối cùng tự sẽ thấy những cái mình tranh đoạt một đời thành công hay thất bại, hạnh phúc hay đau thương …đều không mấy khác biệt. Giữa những điều chúng ta muốn và những điều chúng ta gặp phải trên đường đời tưởng như có khoảng cách, nhưng thực chất vẫn chỉ là phản ánh nội tâm của chính mình.