Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jeff Edwards
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Quang11
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 60 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1178 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 08:47:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 - Nhà Trắng Washington, DC Thứ Hai, 1 Tháng 12, 1:09 Giờ Địa Phương
ổng thống Dalton Wainright ngồi một mình trong căn phòng Bầu Dục, gập người trên bàn làm việc. Trán ông đặt trên mặt bàn gỗ được đánh bóng loáng, xưa kia đã từng là ván đóng vỏ của chiếc HMS Resolute. Chỉ ngoại trừ các tổng thống Johnson, Nixon và Ford, mọi vị tổng thống Hoa Kỳ từ năm 1880 đã dùng cái bàn giấy Resolute này, hoặc là đặt trong Phòng Bầu Dục, căn phòng làm việc của tổng thống, hoặc là trong thư phòng của tổng thống trong khu vực cư ngụ của tổng thống trong Nhà Trắng.
Wainright ước ao có thể dùng cái bàn này để triệu hồi sự khôn ngoan của các tổng thống tiền nhiệm. Biết đâu nếu ông tập trung tư tưởng đủ mức, tri thức và sự sáng suốt của tất cả bọn họ sẽ thấu qua lớp gỗ màu nâu đỏ và truyền vào óc của ông.
Năm 1899, tổng thống William McKinley đã ký bản hiệp ước với nước Tây Ban Nha trên chiếc bàn giấy Resolute này, chính thức kết thúc cuộc chiến giữa Tây Ban Nha và Hoa Kỳ. Gần nửa thế kỷ sau đó, một tấm bửng ‘khiêm tốn’ được lắp vào để che khoảng trống ở phía trước vì tổng thống Franklin D. Roosevelt muốn che cặp nẹp thép kẹp đầu gối của ông khỏi ánh mắt của công chúng (ND: tổng thống Franklin D. Roosevelt có tật chân và phải ngồi xe lăn). Tuy nhiên tổng thống Roosevelt đã mất trước khi bàn giấy được sửa chữa, khiến cái bàn trứ danh và phần còn lại của Đệ Nhị Thế Chiến rơi vào tay của tổng thống Harry Truman.
Truman đã ngồi nơi bàn giấy này trong khi khổ sở suy tư xem có nên thả bom nguyên tử vào thành phố Nhật Bản hay không. Tổng thống John F. Kennedy đã trải qua vụ Vịnh Con Heo và cơn Khủng Hoảng Phi Đạn ở Cuba từ cái bàn này và đã thành công đưa thế giới trở về từ bờ vực thẳm chiến tranh hạt nhân, mặc dù Chủ Tịch Nikita Khrushchev đã hứa hẹn rằng Liên Bang Sô Viết sẽ chôn vùi Hoa Kỳ.
Biết bao lịch sử đã được quyết định tại cái bàn giấy này. Biết bao dự luật đã được ký thành luật lệ chính thức hoặc bị phủ quyết trên cái bàn giấy này. Tương lai của nhiều quốc gia đã được quyết định từ cái chỗ mà Dalton Wainright đang ngồi này.
Tuy nhiên nếu cái bàn giấy này có chứa đựng một nguồn cảm hứng nào đó, thì Wainright cũng đã không thành công tiếp thu được nó. Mặc dù đã có biết bao sự kiện huy hoàng xảy ra, cái bàn giấy này cũng không phải là một tấm phù chú gì cả. Nó chẳng có tý năng lượng và không đem lại một điểm hiểu biết nào hết.
Ông nâng đầu lên độ 5 cm, rồi lại thả trở lại mặt bàn một cái ‘bịch’ nặng nề.
“Tôi đã bảo anh rồi mà, Dal.” Một âm thanh vang lên. “Anh sẽ chẳng đi được đến đâu nếu cứ đập đầu vào bàn mà!”
Wainright ngồi thẳng dậy. Không ai có thể đi vào Phòng Bầu Dục mà không được mời, nhất là vào lúc một giờ sáng.
Đang đứng nơi ngưỡng cửa phòng chính là cựu tổng thống Frank Chandler, ông xếp cũ của Wainright, và chính là người đã ném chức tổng thống vào lòng Wainright.
Wainright đứng lên. “Làm thế nào mà anh vào đây được vậy? Chẳng lẽ có ai quên thu hồi chìa khóa của anh khi họ đá đít anh ra khỏi tòa nhà này sao?”
Chandler cười toét miệng. “Nào phải. Tôi cố ý để một cửa sổ không khóa để có thể lỏn vào khi nào tôi muốn mà!”
Hai người tiến lại gần nhau. Họ chạm mặt gần chính giữa căn phòng và bắt tay nhau.
“Trời ơi, thật là vui khi gặp lại anh, Frank à.” Tổng thống nói. “Nhưng mà nói thật nhé, anh làm sao vào đây được vậy? Tôi có cần phải đuổi đám Mật Vụ hay không đây?”
Frank Chandler lắc đầu. “Không đâu. Tôi tới đây với tư cách là khách riêng của viên Chánh Văn Phòng của anh mà. Hắn gọi tôi và nói với tôi rằng anh lại đang đập đầu vào bàn ghế, do đó tự nhiên là tôi phải chạy đến rồi.”
“Bị chính nhân viên của mình nói xấu mà!” Wainright vờ chán nản, nói. “Mà viên Chánh Văn Phòng trung kiên của tôi ở đầu rồi nhỉ? Tôi muốn đá vào mông hắn vì đã lôi anh vào đây mà không bàn qua với tôi trước.”
“Tôi nghĩ là hắn đang trốn trong phòng làm việc của hắn rồi.” Chandler nói. “Có lẽ đang hi vọng anh không đá vào mông của hắn vì đã mang tôi vào đây.”
“Tôi sẽ sa thải tên phản bội ấy ngày mai vậy.” Wainright nói. “Hay không chừng, tôi sẽ cho xử bắn hắn đó!”
Chandler liếc mắt về phía cái bàn giấy Resolute. “Cái bàn ấy là một trân bảo quốc gia đó, Dal. Nếu anh cần húc đầu vào bàn ghế, chúng ta có thể sắm cho anh thứ gì đó từ IKEA (*) để anh khỏi phải làm hỏng những vật truyền thừa của các tổng thống tiền nhiệm.”
(* IKEA là một hãng bán bàn ghế rẻ nhưng tốt, có cách thiết kế đơn giản, nhẹ nhàng. Hãng bắt nguồn từ Thuy Điển rồi lan tràn nhiều nơi trên thế giới.)
Cả hai cười phá lên. Họ đều lựa cho mình một chiếc ghế trong số những chiếc được xếp thành vòng tròn và ngồi xuống thoải mái. Rồi đột nhiên, mọi sự cười cợt đều biến mất khỏi căn phòng.
“Tôi không tính sẽ gọi anh.” Wainright nói. “Nhưng mà tôi thật mừng là anh đã đến.”
Chandler nới lỏng gút cà-vạt. “Anh biết câu nói người ta thường dùng mà… Tôi phục vụ theo nhã hứng của tổng thống.”
Wainright nhìn chằm chằm vào ông xếp cũ của mình suốt vài giây, nhưng không nghe ra tý mỉa mai nào trong giọng nói của người kia.
“Tôi đang ở trong vũng nước quá sâu cho tôi rồi.” Cuối cùng, ông nói. “Tôi muốn nói là, tôi biết đã vượt quá hạn lượng của mình ngay khi anh mời tôi ứng cử chung với anh. Nhưng tôi không nghĩ rằng chúng ta có thể thật sự thắng trong lần bầu cử ấy, mà ứng cử chức vụ phó tổng thống có vẻ như là một cách rất tốt để chấm dứt sự nghiệp chính trị của tôi.”
Chandler nhún vai, nói. “Tôi cũng không ngờ chúng ta sẽ thắng. Tôi nghĩ rằng anh cũng biết thế khi tôi mời anh đứng chung liên danh. Nhưng mà chúng ta cũng đã thắng rồi…”
Tổng thống Wainright gật đầu. “Chúng ta đã thắng rồi… Hay ít ra, tôi đã thắng rồi. Bởi vì anh để tôi ở lại lảnh của nợ này, Frank ạ.”
Ông cựu tổng thống lại nhún vai. “Sự nghiệp chính trị của tôi đã kết thúc sau vụ việc ở Kamchatka. Anh cũng biết thế mà, Dal. Tôi là vị tổng thống đầu tiên sau Harry Truman đã hạ lệnh tấn công bằng vũ khí hạt nhân. Và không như Harry, tôi đã không chấp nhận việc đầu hàng của các thế lực Quốc Xã.”
Chandler thở dài. “Nếu tôi không từ chức, tôi đã bị buộc tội. Dù thế nào đi nữa, anh cũng sẽ leo lên chiếc ghế này thôi. Do đó tôi đã lựa chọn ra đi một cách êm đẹp, trong lúc mà bỏ đi vẫn còn là một sự lựa chọn của tôi.”
“Tôi cũng biết là anh không có lựa chọn nào khác.” Wainright nói. “Và tôi biết anh đã đánh ván bài hay nhất với quân bài anh được chia cho. Nhưng cái mà tôi không biết, là tôi nên làm cái gì bây giờ…”
Frank Chandler ngã người vào lưng ghế. “Ồ… Cái đó thì đơn giản. Hãy lắng nghe lời khuyên của thuộc hạ, nhưng hãy tự mình suy nghĩ. Rồi cố gắng làm ra quyết định tốt nhất mà anh có thể.”
Ông lau tay một cách mạnh mẽ, như chùi đi bụi cát sau khi hoàn tất tốt một công việc vậy. “Nếu anh chỉ muốn biết chừng đó, tôi sẽ quay lại máy bay để trở về nhà.”
“Tôi không nói đùa đâu.” Tổng thống nói. “Tôi đang gặp những khó khăn trọng đại đó!”
“Tôi cũng không phải nói đùa đâu.” Chandler nói. “Và đó cũng là một câu trả lời nghiêm túc. Nghe thì có vẻ tầm thường, nhưng điều tôi vừa nói với anh là tất cả những gì anh cần biết để làm tốt công việc này đó!”
Wainright khịt mũi. “Nhìn nè, tôi không rõ anh đã rõ bao nhiêu về tình hình ở Á Châu, nhưng mà cả châu ấy đang sắp sửa nổ tung đó!”
Ông nhìn đồng hồ. “Chỉ hơn một giờ trước đây, chúng ta vừa bắn hạ một vệ tinh trinh sát của Trung quốc trên bầu trời vịnh Bengal. Khoảng 41 giờ sau đây, nước Cộng Hòa Ấn Độ sẽ thực thi một cuộc tập kích mang tính hủy diệt đối với hạ tầng cơ sở của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa. Trừ phi đám cố vấn quân sự của tôi và toàn bộ cơ sở tình báo của chúng ta đều sai lầm, Trung quốc có lẽ sẽ đáp trả bằng một trận tập kích hạt nhân chiến lược. Mà cách duy nhất mà tôi có thể khiến chính phủ Ấn Độ thối lui, là bước vào vòng chiến và giúp họ chống lại quân đội Trung quốc.”
Ông nhắm mắt và xoa hai bên thái dương. “Bất cứ tôi làm gì, phân cũng sẽ văng lên quạt rồi bắn đi mọi nơi mà thôi.”
“Có lẽ anh nói đúng.” Frank Chandler nói. “Nhưng mà anh không thể để điều đó cản bước đi của mình được.”
Tổng thống mở mắt ra. “Anh muốn nói gì?”
“Theo tôi hiểu, có vẻ như anh đang cố gắng không phạm sai lầm, đúng không?”
“Dĩ nhiên là tôi đang cố gắng không phạm sai lầm rồi!” Tổng thống gắt gỏng. “Nếu tôi xử trí vụ này tầm bậy, rất nhiều người sẽ mất mạng ở vùng ấy đó!”
Chandler lật ngửa hai bàn tay lên. “Phải rồi, thật ra tôi không còn được nghe thuyết trình ở phòng Tình Huống nữa, nhưng theo những gì tôi được thấy trên đài CNN, ở bên ấy người ta đã mất mạng rất nhiều rồi mà. Những người Tây Tạng biểu tình đó! Cả một ngôi làng đầy thường dân Ấn Độ. Thủy thủ Trung quốc. Thủy thủ Ấn Độ. Một số phi công của chúng ta nữa. Mà tình trạng này chỉ càng lúc càng tệ hại hơn thôi.”
Tổng thống nhìn chằm chằm vào ông ta. “Ý anh muốn nói là…?”
“Ý tôi là thế này.” Chandler nói. “Anh không thể nào lãnh đạo bằng cách lẫn trốn khó khăn.”
Ông mỉm cười. “Để tôi chia xẻ một mẩu khôn ngoan thật sự với anh nhé. Có đôi khi, chúng ta cứ mãi lo cố gắng không làm điều gì sai lầm, mà quên mất làm cái điều đúng.”
“Cái này nghe quen tai lắm.” Tổng thống nói.
Chandler gật đầu. “Câu ấy nên nghe quen tai với anh mà. Chính anh đã nói với tôi như thế khoảng sáu giờ sau khi tôi tuyên thệ tổng thống.”
Wainright phẩy tay. “Tôi chỉ nói nhảm thôi mà. Nếu tôi nhớ không lầm, đêm ấy chúng ta đã dự chín hay mười buổi tiệc đăng nhiệm khác nhau. Khi ấy, rượu champagne đã dâng lên đầu tôi rồi.”
Chandler lắc đầu. “Xin tha lỗi cho tôi, ngài tổng thống ạ, nhưng mà nói thế là phân bò nguyên chất rồi! Khi ấy, anh tỉnh táo như một quan tòa vậy. Mà câu ấy thế mà lại là một lời khuyên thật là hay. Nó giúp tôi tiến tới trước, mỗi khi mà tôi gặp phải một sự chọn lựa khó khăn mà tôi không muốn làm.”
Ông lại mỉm cười. “Vì vậy, bây giờ tôi lại đem lời khuyên ấy trả lại cho anh. Hãy chấm dứt việc tìm cách tránh sai lầm. Cái đó chỉ khiến cho anh do dự triền miên mà thôi. Quên nó đi và tập trung làm cái điều mà anh cho là đúng. Có thể anh sẽ phải gánh chịu nhiều hậu quả. Hắc, gần như chắc chắn sẽ có nhiều hậu quả rồi. Quy tắc của trò chơi là như thế mà!”
Ông đứng lên. “Hãy nghe thuộc hạ nói, nhưng mà anh hãy tự làm quyết định. Anh chỉ có thể làm chừng đó thôi. Đó là những gì mà mọi người có thể làm được, kể cả những vị đã từng ngồi trong phòng làm việc này trước chúng ta. Mà bây giờ, thưa ngài tổng thống… đã đến phiên của ngài rồi đó!”
Không nói thêm một lời nào nữa, Frank Chandler bước ra cửa và biến mất.
Ông tổng thống ngồi yên nhiều phút sau khi vị lãnh đạo tối cao tiền nhiệm đã rời khỏi phòng.
Cuối cùng, ông đứng lên, tiến đến bàn giấy và nhấc điện thoại lên. Ông nhấn số của viên sĩ quan trực phòng Tình Huống.
“Đây là tổng thống.” Ông nói. “Bắt đầu đánh thức mọi người dậy đi. Tôi muốn toàn bộ nhân viên quân sự trong phòng Tình Huống trong vòng một giờ.”
Ông gác máy. Đã đến giờ đi làm rồi.
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva