Số lần đọc/download: 663 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 08:33:52 +0700
Chương 38
Mạnh Quân đứng ngoài gọi vài lần nhưng Linh Đan không có phản ứng gì. Bên trong hoàn toàn yên tĩnh khiến Mạnh Quân càng thêm nóng ruột. Anh cố gắng kiềm nén ý niệm muốn phá cửa phòng xông vào, dùng sức gõ cửa.
-Linh Đan, Linh Đan, em mau mở cửa cho anh. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Nói cho anh biết đi.
Cô nhóc này thường hay suy diễn lung tung, không biết lần này lại bị cái gì kích thích nữa đây. Mạnh Quân lắc đầu thở dài, bắt đầu mềm mỏng dụ dỗ:
-Linh Đan, ngoan nào. Mở cửa đi, có chuyện gì từ từ nói. Anh luôn sẵn sàng lắng nghe mà. Vợ... em không thèm nhìn mặt luôn anh hả?
-Linh Đan, em mà không ra là anh sẽ tiếp tục đứng ở đây lải nhải đó.
Linh Đan không còn cách buộc lòng phải lên tiếng, giọng nói có phần nghẹn ngào:
-Em không sao. Giờ em hơi mệt, em muốn đi ngủ sớm.
Cô khóc... Mạnh Quân sững sờ, bỗng dưng không biết phải làm thế nào. Anh thở dài, tự hỏi bản thân xem mình có làm gì đắc tội cô hay không. Chợt nhớ đến lúc nãy ở trong bếp khi anh đang nói chuyện điện thoại, cô dường như rất căng thẳng, thậm chí đánh rơi cả đĩa. Lẽ nào Linh Đan đã nghe thấy cái gì?
-Có chuyện gì không thể nói anh nghe được à. Em làm anh lo lắm.
-Không phải, em chỉ là... chỉ là có chút hoảng loạn. Trong đầu em đang rất rối... Em thấy khó chịu...em... em không biết phải nói thế nào nữa...-Linh Đan thút thít ngắt quãng trả lời.
Mạnh Quân nhẹ giọng khuyên bảo:
-Được rồi, được rồi. Anh không ép em. Mệt thì cứ nghỉ ngơi trước đi. Ngủ một giấc sẽ không sao nữa. Đợi em bình tĩnh lại thì nói cho anh biết, vậy nhé.
Nghe tiếng chân Mạnh Quân rời đi, Linh Đan mới chui ra khỏi chăn. Cô xoa xoa đôi mắt đỏ hoe của mình, đè nén tiếng nức nở nơi cổ họng.
Cô không phải cố ý muốn làm anh lo lắng, nhưng cô thật sự không thể kiềm chế được cảm xúc của mình. Rối rắm, dường như đánh mất hết khả năng suy nghĩ, trong đầu chỉ còn lại một câu: Mạnh Quân phải đi.
Dù trong lòng đã có chuẩn bị trước thì vẫn chẳng thể nào tiếp nhận được. Mạnh Quân đi rồi cô phải làm sao đây? Hơn nửa năm chung sống, cô đã thói quen luôn có anh bên cạnh, được anh dịu dàng chăm sóc. Cô đã quá ỷ lại vào Mạnh Quân, đến nỗi chỉ cần nghĩ đến cuộc sống sau này không còn anh nữa là sẽ thấy vô cùng khủng hoảng.
Từng dòng nước mắt vẫn tuôn ra không ngớt, thấm ướt cả drap giường. Linh Đan ngồi dậy tìm khăn giấy, tầm mắt thoáng đảo qua khung ảnh nơi đầu giường, bất chợt dừng lại.
Tấm hình này được chụp lúc Mạnh Quân dẫn cô đi công viên trò chơi vào tháng trước.
Trong hình, cô thân mật dựa vào ngực của anh cười đến híp cả mắt, còn anh thì vòng tay ôm lấy eo của cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng. Phía sau là một thác nước nhân tạo đang tung bọt trắng xóa. Khung cảnh vừa hữu tình vừa lãng mạn.
Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên nơi có khuôn mặt của anh, lưu luyến vuốt ve.
*********************
Mạnh Quân ngồi ở phòng khách vò đầu bứt tóc một hồi, cũng không nghiệm ra được gì.
Tại sao Linh Đan bỗng dưng trở nên kì lạ? Là gặp phải chuyện gì?
Hình như từ lúc anh về nhà cô đã bất thường rồi. Chẳng những không ríu rít giống mọi ngày, mà ngay cả khi ăn cơm cũng thất thần, thỉnh thoảng lại ngây người nhìn anh. Chỉ trách anh quá nhập tâm suy nghĩ chuyện riêng nên đã xem nhẹ việc này.
Sáng nay thức dậy Linh Đan vẫn còn bình thường, vậy hẳn có chuyện xảy ra với cô trong khi anh ra ngoài.
Phải rồi! Linh Đan nói với anh cô có qua nhà Hà My. Có lẽ cô bé đó sẽ biết.
Nhưng mà, anh không có số điện thoại của Hà My....
Mạnh Quân một bên suy nghĩ một bên bất an đi tới đi lui trong phòng.
Liệu có phải vợ yêu của anh cãi nhau với Hà My không? Cô bạn đó đã xảy ra chuyện? Hay hai người họ ra ngoài chơi gặp phải kẻ biến thái?
Rốt cuộc cái gì đã khiến cô trở nên kích động như vậy?
Khi anh vẫn còn rối bời với những suy đoán của mình, điện thoại bàn vang lên. Anh ngơ ngác vài giây rồi mới vò đầu tiến đến nghe.
Vừa nhấc máy chưa kịp lên tiếng thì đầu bên kia đã vội oang oang xổ ra một tràng, nghe mà lỗ tai lùng bùng chả hiểu được gì. Giọng đối phương rất lạ, đã vậy còn cứ "anh Hải, anh Hải" gọi không dứt miệng. Trăm phần trăm là nhầm số.
Mấy lần Mạnh Quân muốn nhắc nhở, bất quá người kia chẳng cho anh cơ hội để chen vào. Sẵn đang khó chịu trong người, anh không hề nghĩ ngợi dứt khoát cúp máy.
Ngày hôm nay thật đủ phiền phức mà! Mệt chết đi được!
Mạnh Quân đang định về phòng nghỉ ngơi, lúc tay lướt qua bàn vô tình làm rơi một quyển sổ xuống đất. Anh nhìn kỹ lại, hai mắt lập tức sáng lên.
Sổ tay điện thoại của Linh Đan...
********************
Nửa đêm, Linh Đan bị ác mộng làm cho tỉnh dậy. Cô thất thần ngồi co ro trên giường, nước mắt cứ thế rớt xuống, tâm cũng trở nên lạnh lẽo.
Nhìn đồng hồ, giờ này chắc Mạnh Quân đã ngủ mất rồi. Cô rón rén leo xuống giường, bước ra ngoài đi đến trước phòng Mạnh Quân. Bên trong không có tiếng động nào. Linh Đan thử đẩy cửa, không khóa... Cô hít sâu một hơi, lách vào trong, cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh.
Mạnh Quân yên tĩnh nằm trên giường, tiếng hít thở rất nhẹ, cả khuôn mặt khuất trong bóng tối. Cô không rõ Mạnh Quân đã ngủ hay chưa, nên vẫn đứng đó nhìn anh rất lâu. Thấy anh mãi không có động tĩnh gì Linh Đan mới yên tâm, cẩn thận trèo lên giường rồi rúc vào trong ngực của anh.
-Em chưa ngủ?
Linh Đan suýt bị dọa cho đứng tim, cả người cứng đờ. Mạnh Quân không biết mở mắt từ bao giờ, chăm chú nhìn cô. Cô nhẹ giọng hỏi:
-Xin lỗi. Em làm anh thức giấc hả?
-Không phải. Anh vẫn chưa ngủ. Sao rồi? Tâm trạng đã khá hơn chưa?
Linh Đan do dự lắc đầu. Cơn ác mộng vừa nãy làm cô hoảng hốt không ít, cho nên tỉnh lại liền lập tức qua đây tìm anh. Chỉ khi cảm nhận hơi ấm quen thuộc kia gần kề mới khiến trái tim đang đập kịch liệt của cô bình ổn được.
Cô mơ thấy Mạnh Quân, mơ thấy anh chào từ biệt, sau đó kéo rất nhiều hành lý rời đi, bước chân nhanh và vô cùng dứt khoát. Linh Đan cố đuổi theo, nhưng dường như có một lực đẩy vô hình nào đó khiến cô không thể nào đến gần được. Mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cô vội vã hô to tên anh, trong đầu chỉ còn ý nghĩ là không thể để Mạnh Quân đi được. Nhưng dù có gọi khàn cả giọng thì bóng lưng ấy vẫn tuyệt tình như vậy, không hề quay đầu lại nhìn cô lấy một lần.
Mạnh Quân yêu thương vuốt ve khuôn mặt của Linh Đan, ở trên trán ấn xuống nụ hôn dịu dàng. Anh đã nghe Hà My kể hết mọi chuyện, biết được lý do cô khóc, thấy vợ yêu lưu luyến mình đến mức này, anh vừa vui mừng, vừa cảm thấy đau lòng không dứt.
-Chưa đủ bình tĩnh để đối mặt nói chuyện với anh sao?
Linh Đan trốn trong ngực anh khẽ gật đầu. Mạnh Quân cũng không gấp gáp, chuyên tâm đùa nghịch mái tóc dài của cô, im lặng chờ cô lên tiếng.
-Xin lỗi. Chắc em làm anh lo lắm.-một lúc lâu Linh Đan mới dè dặt nói
-Vợ à, anh biết hết cả rồi. Về chuyện đó...
Cô vội vàng cắt ngang, nghẹn ngào:
-Đừng, xin anh đừng nói gì cả, em chưa sẵn sàng để tiếp nhận.
Mạnh Quân quả thật bất đắc dĩ. Cuối cùng không chịu nổi người nào đó cứ liên tục nức nở, anh cúi xuống ngậm lấy môi cô. Linh Đan lần này không hề ngượng ngùng, ngược lại còn nhiệt tình đáp trả khiến nụ hôn càng thêm ướt át nồng nhiệt. Mạnh Quân ép sát vào khiến Linh Đan gần như ngợp thở, bàn tay bắt đầu càn rỡ di chuyển khắp lưng cô. Không khí chẳng hiểu vì sao càng lúc càng nóng. Đến khi tách ra, hơi thở cả hai đã trở nên hỗn loạn.
Ánh mắt Mạnh Quân sâu thẳm, ẩn chứa điều gì đó khó kiểm soát được.
Trong đầu Linh Đan bỗng thình lình nhảy ra một câu.
Hay là đêm nay trao thân cho anh?
....................
Suy nghĩ đó như tia sáng vụt qua trong đầu. Linh Đan đơ ra vài giây, rõ ràng là bị chính mình dọa sợ.
Nhưng mà, nếu có thể nhân cơ hội này gạo nấu thành cơm thì... hình như không tệ lắm. Ít ra sau này hai người cũng không còn phải mang tiếng là vợ chồng "hữu danh vô thực". Hơn nữa, Mạnh Quân là một người đàn ông rất trách nhiệm, nếu cô đã hoàn toàn thuộc về anh, chắc chắn anh sẽ không làm chuyện có lỗi với cô.
Dù sao hai người cũng thật sự yêu nhau, cần gì phải ngại, cần gì phải lo lắng?
Khẽ lướt qua lồng ngực rắn chắc của Mạnh Quân, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp yên bình. Linh Đan bất chợt hít sâu một hơi, vực dậy tinh thần, ánh mắt từ lo lắng chần chừ biến thành kiên định.
-Đợi đã, em muốn làm gì?-Mạnh Quân đột nhiên bị tập kích sợ hết cả hồn, nhanh chóng đè lại bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn trên người mình, có chút không hiểu ra sao hỏi.
Linh Đan không trả lời, mạnh mẽ chủ động hôn Mạnh Quân. Môi chạm môi, cô bỗng chốc không biết tiếp theo phải làm thế nào nữa, vì vậy cứ mở to mắt trừng trừng nhìn anh, trên mặt còn có vết nước mắt chưa khô trông thật tội nghiệp. Mạnh Quân vừa định cười, môi lập tức bị người nào đó cắn một cái không thương tiếc.
Mạnh Quân sờ sờ môi mình, híp mắt nhìn cô đầy nguy hiểm. Linh Đan nội tâm cuộn sóng mãnh liệt, không muốn để cho anh có cơ hội đùa giỡn liền lần thứ hai can đảm xông lên. Mạnh Quân cũng không tỏ ra yếu thế, ngay lập tức giành quyền chủ động. Nụ hôn như mưa như bão kéo đến khiến người mơ màng. Linh Đan không phải đối thủ của anh, đành mặc cho Mạnh Quân cướp đoạt toàn bộ hơi thở của mình, đầu óc cũng trở nên trống rỗng, chỉ có thể vụng về đáp lại.
Đến khi không khí trong phổi sắp dùng hết, Linh Đan khó chịu vỗ nhẹ lưng anh ý bảo mau dừng lại. Mạnh Quân miễn cưỡng rời đi, ánh mắt vẫn còn lưu luyến nhìn môi cô. Linh Đan cũng không rảnh rỗi để ý, vừa được tự do liền liều mạng hít thở. Cô khẽ vuốt trái tim đang đập vô cùng mất kiểm soát, thầm cảm thán mình quả nhiên kinh nghiệm không đủ, chưa gì đã đầu hàng trước mị lực của anh. Mới ổn định được một chút, trước mắt đã bị bóng đen bao phủ. Mạnh Quân lần nữa áp sát, thản nhiên "công thành đoạt đất". Hơi thở hòa quyện, đầu lưỡi lẫn nhau dây dưa cơ hồ không thể nào tách rời.
Cứ như thế, sau gần mười phút Mạnh Quân mới buông tha cho cô. Linh Đan thở hổn hển, cảm giác môi lưỡi đều đã tê dại, cơ thể xụi lơ nằm trên giường. Tay Mạnh Quân đặt ở eo và lưng cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Cô bỗng nhiên hoảng hốt, hoang mang về chuyện sắp xảy ra. Rõ ràng chính cô muốn dâng hiến bản thân cho Mạnh Quân, nhưng sao lúc này lại sợ hãi?
Không được, không thể lùi bước được.
Linh Đan nắm chặt gối, mặc kệ cả người dường như đang run lên vẫn cố gắng kiềm chế bản thân không được bỏ chạy.
Đang lúc cô cắn răng chờ đợi động tác tiếp theo của anh thì Mạnh Quân lại nằm xuống bên cạnh, đắp chăn rồi bảo:
-Ngủ thôi.
Nghe vậy, Linh Đan hơi thất vọng. Đáng lẽ anh phải nhân cơ hội tiến tới chứ? Sao giữa chừng lại ngừng? Nhưng cũng không thể không thừa nhận cô có chút thở phào nhẹ nhõm.
Mạnh Quân thấy vợ yêu chậm chạp không chịu nhắm mắt ngủ mà cứ nhìn mình chằm chằm, dịu dàng xoa đầu cô hỏi:
-Sao vậy?
Linh Đan trong lòng xoắn xuýt một lúc mới lên tiếng:
-Chả nhẽ cứ vậy ngủ? Anh không muốn làm gì?
-Phải làm gì hả?
-Thì... thì... là cái đó... cái đó đó...-cô ấp úng trả lời, hai tay vô thức siết chặt góc áo.
Mạnh Quân càng khó hiểu hơn:
-Cái đó là cái gì?
-Em... em...-Loại chuyện xấu hổ này sao có thể nói ra miệng được chứ?
-Linh Đan?-Mạnh Quân thử gọi.
Cô quay mặt sang chỗ khác:
-Em nói... anh không muốn làm chút hoạt động trên giường à? Ý em là, mấy thứ mà những đôi vợ chồng khác thường làm ấy.
Mạnh Quân vẻ mặt ngốc ngốc, sau đó bật cười:
-À, thì ra em đang muốn ám chỉ cái này.-anh đưa tay nhéo má cô-Còn tưởng việc gì ghê gớm lắm.
Linh Đan hất anh ra, ánh mắt thoáng vẻ buồn bực:
-Lẽ nào anh không có bất cứ cảm giác hay ham muốn đặc biệt? Có phải là...
-Này, em đang nghĩ gì vậy hả? Anh hoàn toàn bình thường.-Mạnh Quân bất mãn nói.
-Vậy tại sao?
-Không phải anh không muốn. Rất muốn là đằng khác. Nhưng mà em còn nhỏ lắm.
-Em đã đủ tuổi trưởng thành rồi...-Linh Đan nhỏ giọng nói.
-Anh biết, có điều em còn rất trẻ con, suy nghĩ vẫn chưa hoàn toàn thấu đáo. Tuy chúng ta đã kết hôn, thế nhưng chỉ bắt đầu chính thức yêu đương từ ngày hôm qua thôi. Bây giờ liền xảy ra quan hệ, em không thấy tiến triển như vậy là quá nhanh sao? Hơn nữa, anh nghĩ em cũng chưa thật sự chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.-Mạnh Quân chạm nhẹ môi cô-Đây chỉ là ý nghĩ nhất thời bộc phát của em. Không nên miễn cưỡng bản thân mình.
Linh Đan cúi đầu không trả lời. Mạnh Quân thoáng thở dài, sau đó vươn tay ôm chặt lấy cô:
-Linh Đan, anh biết em đang nghĩ gì. Khi nãy anh đã gọi cho Hà My.
-Em... em chỉ nghĩ ngày mai anh phải đi rồi... em muốn làm gì đó, để anh luôn nhớ đến em.
Thanh âm của Linh Đan mang theo vài phần nghẹn ngào, làm Mạnh Quân cũng thật đau lòng. Cô nhóc đầu đầy những suy nghĩ kỳ quái này từ trước tới giờ luôn thích ỷ lại vào anh. Vừa nghe anh sắp đi liền hoảng đến mức này. Ngay cả bản thân cũng không tiếc dâng lên. Anh làm sao nỡ bỏ cô ở lại đây?
Nghe thấy tiếng nức nở càng lúc càng lớn, Mạnh Quân xót xa vừa hôn cô vừa an ủi:
-Anh cũng chưa nói sẽ đi mà. Em khóc cái gì chứ?
********************