Số lần đọc/download: 660 / 2
Cập nhật: 2022-04-16 15:19:18 +0700
Chương 41: Cuộc Sống Đáng Yêu
N
iệm Kiều sinh con thứ hai trong đêm muộn, cũng trước ngày dự sinh khoảng 10 ngày. May là Trình Vân lo lắng nên ở nhà, kịp đưa cô đến bệnh viện.
Cả hai vợ chồng luýnh qua luýnh quýnh, vào đến viện mới nhớ ra Niệm An đang còn say ngủ trong phòng. Thiên Hằng nghe điện thoại của cha nuôi gọi đến, liền mở cửa, khoác áo, tìm chìa khóa nơi cha nuôi nói, mở cửa sang nhà Niệm An.
Thằng nhóc thật là ham ngủ, xảy ra chuyện ồn ào như thế mà vẫn ngủ say sưa.
Niệm An tuy là con trai, nhưng càng lớn thì tính tình có phần nhạy cảm. Thằng bé sợ sấm sét, sợ ngủ một mình. Giường của Niệm An được đặt ngay trong phòng ba mẹ nuôi. Khi thức dậy có người thì thôi, không thì sẽ lo sợ, sẽ phát khóc. Đúng là…
Trẻ con thì nên thế phải không?
Thiên Hằng cũng không nỡ đánh thức cậu nhóc đang say ngủ, nằm xuống bên cạnh, nhắm mắt lại, ngủ lúc nào không hay….Cho đến khi điện thoại reo từng hồi mới giật mình nhổm dậy:
-Alo?
-Con…Tiểu Hằng phải không?
-Dạ -Thiên Hằng nhận ra giọng Trình Vân, khẩn trương- Ba nuôi…Có chuyện gì à? Mẹ nuôi sao rồi?
-Không…- Bên kia Trình Vân rõ ràng đang cố nén xúc động, run rẩy- Mẹ…mẹ sinh em bé rồi. Là con gái. Ba có con gái rồi.
Thiên Hằng bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Ông cha nuôi này thật là…Cậu nói ngay:
-Niệm An vẫn còn ngủ. Ba…
-Con…con coi trong góc trong phòng ba, lấy giùm ba cái giỏ xách, mở tủ lấy đồ của mẹ con và em bé giùm. Tối qua vội quá, ba không đem theo gì hết.
-Trời ạ!
Đến lượt Thiên Hằng khẩn trương. Cậu cằn nhằn:
-Rồi em bé lấy đồ đâu mà mặc? Con thật hết nói với ba luôn.
Trình Vân im lặng. Tốt nhất là không nên kể cho Thiên Hằng biết, có người nhà sản phụ thấy hắn tội nghiệp quá nên mang ột bộ đồ sơ sinh mang theo. Thằng nhóc hay lo xa đó mà biết, thế nào cũng có một màn ca cẩm, lo lắng sức khỏe cho em bé mới sinh.
Thiên Hằng mở tủ. Hoa cả mắt với đống đồ Trình Vân dồn vào trong đó. Quần áo được mẹ nuôi giặt sạch nhưng chắc là có người lười biếng xếp đồ nên nhét đại vào. Đống quần áo này muốn ủi cho thẳng chắc phải mất cả ngày trời.
Toàn là quần áo của ba nuôi, còn mẹ nuôi…
Má Thiên Hằng hơi ửng đỏ sau khi lôi đống quần áo của Trình Vân ra, thấy mấy món nội y nho nhỏ của Niệm Kiều thấp thoáng. Đúng là đầu độc tâm hồn con trẻ mà. Thiên Hằng không tìm nữa, quyết đinh gọi điện về nhà:
-Mẹ ơi!
Lạc Ân dậy sớm, đã nhìn thấy mảnh giấy nhắc Thiên Hằng dán ngay tủ lạnh. Cô dịu dàng:
-Sao đó con?
-Mẹ sang nhà mẹ nuôi soạn đồ ẹ nuôi đi ạ. Mẹ nuôi mới sinh rồi, là bé gái.
-Ừ.
-Hay là mẹ vào siêu thị mua tạm tã lót và quần áo sơ sinh cho em bé đi. Tìm được đống đồ này hết cả ngày mất. Mẹ nuôi đang cần gấp.
-Được rồi. Hôm nay con đi học thì…
-Lát nữa trời sáng con gọi cho Tiểu Toàn, nhờ bạn ấy xin phép, chắc là hôm nay con nghỉ học ở nhà trông hai đứa nhỏ. Mẹ ra siêu thị 24h đi, con gọi Tiểu An dậy rồi về nhà giữ hai đứa ngay.
-Ừ. Vậy mẹ đi nhé!
-Dạ…
Thiên Hằng lay nhẹ người Niệm An. Thằng bé mê ngủ nhưng nếu người gọi là Thiên Hằng thì mở mắt ra ngay. Thấy cậu bé nó toe toét cười, hồn nhiên:
-Dậy, anh hai rửa mặt mang giày rồi đi với anh hai về nhà. Hôm nay Tiểu An nghỉ học, lát ăn sáng xong, anh hai dẫn vào bệnh viện thăm mẹ nhé?
Niệm An chắc là cái hiểu cái không, nhưng cậu nhóc luôn nghe lời anh hai. Được đi theo anh hai, thế nào cũng không phản đối.
Về tới nhà thì Lạc Ân đã ra ngoài. Vĩnh Lạc còn đang ngủ. Niệm An bò lên nệm, đè ngay lên người Vĩnh Lạc như chào hỏi. Lại như thường lệ, thằng nhóc khóc ré lên.
Thiên Hằng thở nhẹ. Mặc kệ hai đứa. Thế nào thằng nhóc kia cũng cắn lại ột phát. Vĩnh Lạc mọc răng rồi. Người ré lên tiếp theo là…
-A…
Biết ngay mà. Thiên Hằng quay lại, hét lên:
- Không cắn nhau nữa. Niệm An xuống giường ngay. Để anh hai rửa mặt cho Lạc Lạc…
Vĩnh Lạc mặt mày mếu máo. Niệm An cũng không kém gì, nhưng nghe giọng hét lên của anh hai thì co người lại. Vĩnh Lạc huơ đôi tay nhỏ xíu, mắt còn nước lưng tròng về phía anh trai.
Thiên Hằng lắc đầu. Đúng là con nít. Nhưng như vậy mới đáng yêu.