Never lend books, for no one ever returns them; the only books I have in my library are books that other folks have lent me.

Anatole France

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngấn Nhi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 421 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:15:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Gặp Nạn
ợi lúc tôi ổn định cảm xúc trở lại, thì đã tới cửa, tiểu Thuý tiểu Lan đang chờ ở đó! Quản gia của Hàm Mặc cẩn thận gọi cho tôi một chiếc xe ngựa, lòng tôi rất băn khoăn, nếu ông ta mà biết vừa rồi tôi cho chủ nhân của ông ta một cái tát!
Tôi chưa từng thấy mình thất bại thảm hại như thế này bao giờ, cả con tim đều đau đớn, tựa như không biết tôi nên suy nghĩ tính toán thế nào thì mới đúng đây.
Tôi chỉ muốn rời đi chỗ này thật nhanh, đừng nên nhìn một cảnh duy nhất ở đây làm gì. Có phải tôi ích kỷ lắm không, ở đây ai cũng chăm sóc tôi rất cẩn thận, còn tôi thì chỉ ước gì mình rời đi thật nhanh thôi, ai!
Thở dài biến thành kiểu độc quyền của tôi. Xe ngựa chậm rãi lóc cóc trên đường, đằng sau tất cả dần dần lùi xa, tôi lại thở dài một cái, trong lòng thấy thoải mái chút. Tiểu Thuý tiểu Lan đều nhìn lên trên mặt tôi, hỏi cẩn thận, “Tỷ tỷ à, tỷ cùng Vương gia nói gì quá đi phải không!”
Lòng tôi căng thẳng, chả nhẽ các nàng đã nhìn ra gì rồi sao? “Bỏ đi bỏ đi, cho ta nghỉ ngơi chút, đừng có nói chuyện”
Lòng tôi phiền muộn vô cùng, rõ ràng là ngồi một góc trên xe ngựa, mặt thì rụt lại, cố không lộ ra cảm xúc gì cho các nàng biết.
“Tỷ tỷ à, tỷ xem này, đây là bạc của Hàm Vương gia cho đó”
Đầu tôi nổ uỳnh một tiếng, quay phắt lại, nhìn thấy tiểu Thuý lấy ra một túi bạc to đầy bự mà phát hoảng! Tôi giật lấy, vừa tức vừa vội, nói lạnh lùng, “Các ngươi làm gì thế hả?”
Giọng của tôi sắc nhọn, hai khuôn mặt đang tươi cười đóng băng lại, trợn mắt há mồm nhìn tôi, đến nửa ngày mới nhát gan hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ sao thế!”
Tôi phát giác ra mình cũng hơi quá, muốn bình thường lại cũng muộn rồi, thuận tiện nói luôn, “Các ngươi chưa được sự đồng ý của ta mà đã nhận! Phải biết rằng chúng ta ăn ở trong Hàm phủ không mất xu nào đã khó xử lắm rồi, lại còn nhận bạc của người ta nữa, còn ra thể thống gì hả? Sau này không được sự đồng ý của ta, đừng có nhận bừa này nọ của người ta nữa, có biết không hả, kể cả số bạc này?”
Tôi bắt đầu nhớ lại hình như tiểu Thuý tiểu Lan còn có gói to gói nhỏ gì đó, chả nhẽ cũng là Hàm phủ đưa tặng sao?
Lông tơ tôi dựng đứng lên, “Còn nữa, còn có bà chủ Bạch tặng cho số vải vóc tơ lụa này, cả vòng tay quần áo nữa nha! Hàm Vương gia lại không cần, chúng ta cứ vậy sao?”
Tiểu Lan sợ hãi nói, lòng tôi như có tảng đá đè nặng xuống, không phải Hàm Mặc cho thì tốt rồi, tôi đều phiền chết được đây nè.
Đột nhiên xe ngựa bỗng chấn động mạnh, ba người chúng tôi lắc la lắc lư như điện, tôi lắp bắp kinh hãi, hình như không phải là chuyện xảy ra bình thường đi, hay bên ngoài phát sinh chuyện gì rồi? Chả nhẽ lại gặp cướp sao?
“Tỷ tỷ?” Tiểu Thuý Tiểu Lan cũng kinh hoảng giống tôi cùng liếc nhìn nhau, tôi há mồm hỏi người đánh xe ngồi trước, “Hà đại gia, Hà đại gia?”
Đến nửa ngày cũng không có tiếng đáp lại, lưng ba chúng tôi bỗng chốc lạnh lẽo, bên ngoài đến tột cùng là xảy ra chuyện gì thế?
Tôi bừng tỉnh lại kéo rèm cửa sổ ra, thở không ra hơi, trời ạ! Chúng tôi gặp nạn lớn rồi, có vài tên bịt mặt mặc áo đen mang đao đứng cách đó năm thước, nhìn trừng trừng như hổ về phía chúng tôi, còn Hà đại gia đánh xe thì trước ngực đã bị một đao xuyên qua, máu tươi từ trên xe ngựa chảy xuống ròng ròng tí tách, trên nét mặt vẫn còn dấu ấn kinh hoàng, người bất động hình như là đã chết rồi. Lòng tôi chợt tắc nghẹn run giọng hỏi, “Các ngươi muốn làm gì?”
Một tên cầm đầu cười ha hả, “Chúng ta không muốn làm gì! Chỉ xin mời cô nương đi theo chúng tôi một chuyến”
“Đi đâu?” Tôi hoàn toàn không hiểu gì hỏi, “Cứ đi thì khắc biết”
Hai tên áo đen không nói gì nhiều tiến lên thô lỗ kéo tuột tôi xuống xe ngựa, tiếng tiểu Thuý tiểu Lan kêu lên sợ hãi đằng sau, tên áo đen đưa dao kè cổ hai cô nàng, “Hai người các ngươi sớm chạy nhanh lên, không phải chuyện các người, đừng ở đây vướng chân vướng tay, cẩn thận không ta giết”
Tôi quay đầu nháy mắt với các nàng, “Tôi đi cùng các ngươi được rồi, còn hai tiểu muội muội này vô tội, các ngươi đừng làm khó các nàng”
Tôi lại nhìn về phía tiểu Lan, “Nhanh chân trở về chỗ cũ của các ngươi đi, đừng ở đây khóc lóc sướt mướt, phiền chết được”
Tiểu Thuý tiểu Lan lẳng lặng gật đầu, từ trên ngựa nhảy xuống chạy, tôi lén thở ra nhẹ nhàng. Cũng còn may mấy tên áo đen nhằm mục tiêu là tôi thôi, cũng không đuổi theo. Chỉ cần các nàng chạy thoát, nhất định sẽ tới phủ Hàm Mặc cầu cứu, đến lúc đó hy vọng tôi vẫn chưa chết.
Tôi xem bọn áo đen mà không dám thở mạnh, cứ tuỳ chúng kéo bừa, nhưng việc này tự dưng bọn áo đen rốt cục là người gì? Sao vô duyên vô cớ lại bắt tôi chứ? Định mang tôi tới đâu vậy?
Một loạt các vấn đề xoay lòng vòng trong đầu tồi, còn tôi thì lại không lý giải nổi. Bọn áo đen túm chặt tay tôi kéo tuột đẩy mạnh đi lên trước, “Xin hỏi các vị là người ở đâu? Sao lại bắt tôi chứ?”
“Ngươi biết Long Kỳ chứ?’ Tên cầm đầu quét mắt nhìn về phía tôi một cái. Long Kỳ à? Lại là Long Kỳ sao? Lòng tôi rung chuyển ầm ầm, hình như nhớ lại gì đó, lạnh cả sống lưng, nhớ tới lần trước Long Kỳ nhắc nhở, hay là xui xẻo bị bọn Hắc Quỷ Môn bắt đi chứ? Chả nhẽ Long Kỳ nói đó là thật ư?
Tôi quan sát những tên này, quần áo chúng đóng giả cũng giống y lần trước, xem ra thì tôi đoán không sai, chúng thực sự là Hắc Quỷ Môn, chả nhẽ vào tay chúng thực sự sẽ không ra được sao?
Tôi không thể nuốt trôi tổ chức thần bí này rồi, xem ra cổ đại cách truy tìm người cũng chẳng kém hiện đại là bao, thế mà đã thực nhanh tìm được tôi, lần này tôi chết chắc rồi.
“Không biết” Tôi lập tức cãi lại, nói dối với tội phạm, ông trời chắc chắn sẽ tha thứ thôi.
“Đừng mạnh mồm, vì tìm ngươi, chúng ta mất không ít công sức, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn nói ra chỗ Long Kỳ ở đâu thì hơn!”
Doạ nha! Nói đùa sao? Lần trước chia tay hắn rồi, vẫn chưa gặp lại lần nào, tôi sao biết hắn ở đâu chứ? Tôi lại tiếp tục giả ngu nói thêm, “Tôi thực không biết hắn mà, lần trước chẳng qua là được hắn cứu thôi, sao các ngươi lại bảo tôi và hắn biết nhau chứ? Xem ra lần này các ngươi lại phí công toi rồi” Tôi cười nhạo nói.
“Hiện giờ ngươi không nói, đợi dùng hình ngươi sẽ phải nói thôi”
Tên đằng trước quay đầu cười lạnh, bỗng chốc tôi rùng mình lạnh toát, dùng hình sao? Tôi rùng mình một cái! Với tôi sao?
Tên đi trước lại tiếp tục, “Ngươi con quỷ nhỏ bộ dạng cũng chẳng sạch sẽ gì, Long Kỳ có đàn bà như vậy cũng không thấy lạ, lần này còn xem thử xem ngươi còn có giá trị gì trong lòng Long Kỳ nữa đây, nếu có thể dụ được hắn đến, đã nói lên ngươi thực sự có bản lĩnh rồi. Nếu thực sự không dụ được hắn đến, sẽ có một hồn ma tan thành mây khói đi!” Gã nhìn tôi cười nhạo.
“Nè, ngươi nói gì? Tôi là đàn bà của Long Kỳ bao giờ hả? Tôi không phải, ngươi có nghe hay không, ngươi đừng có tốn công sức nữa, Long Kỳ sẽ không bị dụ đến đâu, thành thật mà nói cho ngươi biết, ta và Long Kỳ chẳng có chút quan hệ gì cả”
Tôi vừa vội vừa tức, hét to lên, đúng là nhục thật mà, tôi không thèm biết Long Kỳ đâu nhá. Không muốn biết, không muốn, có chết cũng không cần, lại còn dùng tôi làm mồi nhử nữa chứ, chiêu này cũng quá đáng đi!
Hỏi thăm gì chưa rõ ràng đã dùng bừa, chúng phí công sức tôi cũng kệ, tôi còn lo ình đây này! Tuyệt đối Long Kỳ sẽ không đến cứu tôi đâu, điều ấy tôi biết rất rõ so với người khác, hắn không phải đã nói bản thân đã khó bảo toàn sao? Thảm rồi! Xem ra lần này tôi chết cũng không rõ ràng rồi.
Hoàng Hậu Anh Túc Hoàng Hậu Anh Túc - Ngấn Nhi