They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 545 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:00:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Tinh Thành
ử Liệt không thích ngồi xe, cho nên suốt đường đi y đều ngồi trên lưng ngựa, y cưỡi ngựa cực kỳ cẩn thận, ngồi trên ngựa bóng lưng cao ngất, phong tư trác tuyệt, Tiểu Nguyệt và Chu Nhược cùng ngồi trong xe ngựa rộng rãi. Dọc đường đi Chu Nhược vẫn dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Kỷ Tiểu Nguyệt, nhưng hai người rất ít nói chuyện với nhau, vào địa phận, Vân Tử Liệt tiến nhanh đến gần xe nói: "Tiểu Nguyệt ngươi ra đây nhìn xem phương Bắc của ta so với Nguyệt Thành tráng lệ hơn thế nào"
Tiểu Nguyệt xốc lên màn xe, vừa sau giờ ngọ, Vân Tử Liệt che bóng ngồi trên ngựa, nháy mắt làm Tiểu Nguyệt cảm giác như một vị thần cao lớn tuấn mỹ. Mặt trời cực kì chói mắt, Tiểu Nguyệt giơ tay che khuất ánh nắng, hồi lâu mới từ từ thích ứng, vén rèm nhìn về nơi xa, núi non kéo dài cùng với thành trì chiếm diện tích rất rộng, Tinh Thành không cần nói cũng từ địa thế mà có cảm giác ở trên cao, tựa như thành phố ở hiện đại mà Tiểu Nguyệt từng sống, ngoại ô có núi Thanh Sơn, tên Vân Tử Liệt nói qua cũng rất giống, Đại Thanh Sơn.
Tục ngữ nói đến phương Nam xem sông, đến phương Bắc ngắm núi. Khác với Nghiêu sơn dịu dàng thanh tú, cổ thụ che trời, núi non nơi này núi vắng vẻ, thẳng tắp chạy dài vô tận. Từng bụi trúc sống thành quần thể, vững vàng cởi mởi, trời xanh thẳm, tầng mây tuyết trắng hoà lẫn cùng núi cao trùng điệp mang một loại khí thế hùng hồn thuộc về phương, Tiểu Nguyệt gật đầu nói: " Cũng thật đồ sộ"
Vân Tử Liệt ở trên ngựa vươn ra tay phải nói: "Đến đây, đi theo ta, ta mang ngươi đi cảm nhận hương vị gió thổi tự do của Tinh thành ta"
Trong giọng nói là vui sướng hoà lẫn một loại kiêu ngạo nóng lòng muốn khoe ra lãnh địa của mình, loại kiêu ngạo này khiến cho Tiểu Nguyệt chợt mê hoặc, đương nhiên nguyên nhân rất lớn là vì quyến luyến và hoài niệm của kiếp trước. Thế nên nàng cực kỳ thuận theo đem tay mình giao cho Vân Tử Liệt, con ngươi Vân Tử Liệt chớp lóe, mỉm cười, tay phải vung lên, Tiểu Nguyệt liền ngồi trước người y, Vân Tử Liệt một tay trụ cương ngựa, một tay ôm eo Tiểu Nguyệt cúi đầu nói: "Ngồi cho vững"
Hét một tiếng, ngựa rất nhanh tiến về phía trước, Tiểu Nguyệt cảm giác gió hai bên tay vun vút bay qua, mà chính mình cũng chỉ có thể thuận theo quán tính, gắt gao tựa vào trong lòng Vân Tử Liệt. Trong lòng của Vân Tử Liệt rất rộng, mang đến một loại cảm giác an toàn, hương vị trên người không giống mùi thuốc trên người Vân Tử Xung, mà là một mùi hương Long Đản bá đạo, không mạnh liệt, lại khiến người khác không thể bỏ qua.
Trên đường là đại quân phương Bắc mênh mông vô tận, Vân Tử Liệt không muốn đánh giặc, đại quân chỉ để lại một phần ba trực, còn lại toàn bộ theo Vân Tử Liệt trở về Tinh Thành. Tuy thân đã ở phương Bắc, lại không có cảm giác mát mẻ, cơ hồ giống với thành thị kiếp trước của Tiểu Nguyệt, mùa đông rét lạnh nước đóng thành băng, mà mùa hè vẫn là nhiệt khí bốc hơi, bốn mùa rất rõ ràng.
Thế nhưng ngồi trên lưng ngựa phi như bão táp, lại là một phương thức hóng gió không tồi, ít nhất Tiểu Nguyệt cảm thấy cực kì mát mẻ. Không biết chạy bao lâu, ngựa mới ngừng lại, Vân Tử Liệt xoay người xuống ngựa, ôm Tiểu Nguyệt xuống ngựa, Tiểu Nguyệt lúc này mới phát hiện nàng đã rời khỏi đại đội nhân mã, mà không phải vì phi ngựa, lúc này thật sự cực kỳ mát rượi. Nơi Vân Tử Liệt mang nàng tới là một sơn cốc, hai bên là cây cỏ tươi tốt, đường cực kỳ hẹp, phía trước đã không còn đường, hai bên núi đem sơn cốc này kẹp ở giữa, nơi xa hình thành một đường cực kỳ đồ sộ. Trong sơn cốc là một dòng suối trong suốt, bên dòng suối là những cây xương bồ, nở ra hoa màu tím nhạt, từng trận gió núi phất qua, nơi này rất mát và thoải mái, bên ngoài là hè chói chang, mà nơi này như mùa xuân ấm áp.
Hai bên cạnh núi trông cực kì khác hẳn với Nghiêu sơn, không có những cây cổ thụ chọc trời tùy ý có thể thấy được, đều là những cây tùng bách bốn mùa thường thấy, rất giống Vụ Linh sơn ở hiện đại. Vân Tử Liệt ngồi trên tảng đá bên dòng suối, rửa mặt, cũng uống miếng nước, ngẩng đầu đối Tiểu Nguyệt nói: "Dòng suối nhỏ là do tuyết ở đỉnh núi tan mà thành, trong lành ngọt ngào, ngươi tới thử xem"
Tiểu Nguyệt quả thật cũng cảm thấy được trên mặt giống như có chút tro bụi, vì thế đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ, nước trong suốt thấy đáy, cảm xúc mát lạnh, Tiểu Nguyệt đơn giản rửa tay, cũng uống miếng nước, quả thật là nước suối chính tông, ngọt lành mát lạnh, bất giác lại uống thêm, Vân Tử Liệt cúi đầu nói: "Trước kia ta thường tới nơi này một mình, mỗi lần ở lại cũng nửa ngày, bọn thị vệ luôn tìm không thấy nơi này, như vậy ta có thể nhàn nhã khá lâu. Sau khi bà vú qua đời, ta đem bà chôn ở đây, đấy là mộ bà vú"
Nói xong lấy tay chỉ vào một nơi khá cao ở ven đường, Tiểu Nguyệt nhìn qua, vừa rồi thật sự không chú ý, bên cạnh nơi họ xuống ngựa thật sự có một phần mộ, rất đơn giản nhưng rất sạch sẽ, nhìn là biết thường xuyên có người tới làm cỏ, Vân Tử Liệt tiếp tục nói: "Từ khi bà vú qua đời, ta cuối cùng cảm thấy được trên thế giới này, dường như không còn ai đáng để ta toàn tâm toàn ý thân thiết, nhưng về sau lại gặp ngươi, ngươi là nữ nhân đầu tiên cùng ta tới nơi này. Ta hi vọng ngươi có thể biết tâm tình giờ phút này của ta, mấy ngày nay ta đã hiểu rõ, ta đối với ngươi không phải do dục vọng chinh phục, mà là thật sự yêu thích, cảm xúc này cực kỳ xa lạ, nhưng vô cùng chân thật. Thế nên hôm nay ta dẫn ngươi đến đây, gặp mặt bà vú, hi vọng bà có thể nhìn thấy ngươi"
Kỷ Tiểu Nguyệt bình tĩnh nhìn y, giờ phút này Vân Tử Liệt tuyệt không bá đạo lạnh lùng, thậm chí có thể nói là dịu dàng tình tứ, nhìn mình với ánh mắt chân thành, làm Tiểu Nguyệt thậm chí không dám đối mặt với y, Tiểu Nguyệt bối rối tránh mắt, nhìn nơi xa. Một đạo ánh nắng từ lỗ nhỏ trên sơn động chiếu xuống, tựa như ánh sáng từ thiên đường, tràn ngập thần bí, Tiểu Nguyệt cười chỉ chỉ nơi đó nói: "Ngươi xem đạo ánh sáng kia, nó không giống ánh nắng từ bầu trời mà giống như một đường nối liền giữa trời và nhân gian. Có lẽ thần tiên trên trời nếu hạ phàm, hẳn từ nơi này đi xuống"
Con ngươi Vân Tử Liệt chớp lóe nói: " Cha mẹ ngươi ta đã để ám vệ đưa đến Tinh Thành, bọn họ hẳn là vào thành sớm hơn so với chúng ta "
Tiểu Nguyệt gật đầu nói khẽ: "Cám ơn ngươi, phụ mẫu ta chịu liên lụy nhiều, vì ta và ca ca mới phải xa xứ. Thật ra đối với bọn họ, ta và ca ca thật sự rất không có hiếu"
Vân Tử Liệt đi đến bên người nàng, nhẹ nhàng nắm bờ vai nàng: "Con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ, so với ta, ngươi còn có gì khổ sở"
Tiểu Nguyệt lúc này mới nhớ tới thân thế của y, quay đầu nhìn y, phát hiện trong mắt y có nồng đậm tiếc nuối cùng ảm đạm, vì thế nói khẽ: "Ta đã từng xem qua một quyển sách, trong đấy nói rằng, gian khổ thực tế cũng là một loại ơn đức, trải qua gian khổ mới có thể học được thông minh, thế nên mới nói, gian khổ cũng là con đường dẫn tới thành công, giống như ngươi vậy. Hiện tại ngươi nổi tiếng như vậy, không phải vì gian khổ, sao có thể oai phong một cõi như vậy"
Vân Tử Liệt bị mê hoặc, âm thanh Tiểu Nguyệt trầm bổng như gió nhẹ ở vùng núi ngẫu nhiên thổi qua, khiến người ta toàn thân vui sướng, mà con ngươi nàng sáng rực lưu chuyển khiến người ta trầm sâu vào ấm áp, như chìm trong hồ nước trong suốt, thâm thúy dụ người tiến vào. Đôi môi đỏ mọng hơi khép mở, Vân Tử Liệt nhịn không được dục vọng mà khát khao nhẹ nhàng nhấm nháp, mà Vân Tử Liệt cũng thật sự làm vậy, cúi người đi nhanh đến gần Tiểu Nguyệt, ánh mắt ôn nhu cùng nàng đối diện, cúi đầu nỉ non một câu: "Tiểu Nguyệt, ngươi thật sự rất đẹp"
Tiểu Nguyệt sửng sốt, trong lúc đó môi Vân Tử Liệt đã để trên môi nàng, không giống hai lần trước bá đạo và dã man, mà là nụ hôn rất nhẹ cực kỳ ôn nhu. Khóe miệng, môi trên, môi dưới, một người tiếp một người khẽ hôn, như từng phiến cánh hoa anh đào khẽ rơi vào trên môi, mềm mại nhẹ nhàng mà chậm chạp. Ánh mắt y hơi khép lại, lông mi rất dài, khuôn mặt quá mức đẹp này, khoảng cách lại gần Tiểu Nguyệt như vậy, nháy mắt Tiểu Nguyệt dường như cũng bị mê hoặc, chậm rãi nhắm hai mắt lại, môi cũng hơi hơi mở ra, đầu lưỡi của Vân Tử Liệt rất nhanh tiến vào trong miệng Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt cảm thấy dường như thật sự có mùi thơm ngát của hoa anh đào, rất nhẹ, cực kỳ mềm mại.
Vân Tử Liệt cùng Tiểu Nguyệt gắt gao dây dưa, đây là một nụ hôn không tỉnh táo cũng không kiềm hãm, bọn họ hôn thật lâu, gió núi nhẹ thổi qua vạt áo hai người, từ xa nhìn, bọn họ tựa như một đôi thần tiên quyến lữ vô cùng xứng đôi. Không biết qua bao lâu, tiếng chim hót làm thức tỉnh Tiểu Nguyệt, lý trí của nàng nhất thời quay về, mà Vân Tử Liệt cũng buông môi nàng ra, nhưng ánh mắt lại vẫn bình tĩnh nhìn Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt không khỏi đỏ mặt, xoay người sang chỗ khác nửa ngày không nói lời nào, nhưng là Vân Tử Liệt lại nhìn đến từ cổ đến tai nàng một mảnh đỏ ửng, Vân Tử Liệt không khỏi cười to ra tiếng, sang sảng và tràn đầy vui sướng.
Tiểu Nguyệt trong lòng cực kì buồn bực, đột nhiên phát hiện, mình cũng như những phàm phu tục tử, là người không thể kiềm giữ chứng hoa si, đối với nam sắc của Vân Tử Liệt cũng không tự chủ được mà trầm luân vào. Khó xử và buồn bực qua đi, trong lòng thậm chí mang cảm giác tội lỗi nhàn nhạt, cảm giác rất kỳ quái, Vân Tử Liệt cười xong, lớn tiếng nói: "Chúng ta trở về đi, nên vào thành rồi. Tinh Thành hôm nay rốt cục nghênh đón được nữ chủ nhân của nó rồi".
Vân Tử Liệt xoay mình lên ngựa, đưa tay cho Tiểu Nguyệt nói: "Đến đây nào Vương Phi của ta, cùng ta đến xem Tinh Thành của chúng ta"
Tiểu Nguyệt để tay vào tay hắn, Vân Tử Liệt cầm thật chặt nói: "Ngươi phải biết rằng, cả đời này ta sẽ nắm thật chặt, ngươi tuyệt đối không thể phản bội ta, nếu không ta sẽ khiến cho khắp thiên hạ chôn cùng ngươi"
Giọng điệu đã không còn ôn nhu như vừa rồi, bá đạo khiến người ta không rét mà run, Tiểu Nguyệt không khỏi nhẹ nhàng rùng mình một cái, Vân Tử Liệt nhẹ nhàng đem Tiểu Nguyệt chặt chẽ ôm vào lòng, môi để sát bên tai nàng nói: "Mười ngày sau là đại hôn của ta và ngươi, ta đã đưa thiệp mời về phương Nam rồi. Vân Tử Xung và Hách Liên Chi đã lên đường tới Tinh Thành, nói thế nào cũng là cố nhân của ngươi, đến lúc đó hãy chiêu đãi họ thật tốt "
Tiểu Nguyệt không khỏi ngẩn ngơ, thầm nghĩ hắn thật sự đến đây ư, nhưng tình huống hiện giờ thế này, hắn tới để làm gì. Vân Tử Liệt cúi đầu nhìn thoáng qua Tiểu Nguyệt rõ ràng đang thất thần, trong mắt có một tia lo lắng, liền lập tức vung cương ngựa, con ngựa một tiếng hí lên, cơ hồ đứng thẳng dậy. Tiểu Nguyệt bị dọa nhảy dựng, thân thể không tự chủ được nghiêng về phía sau, gắt gao ép sát vào lòng Vân Tử Liệt, Vân Tử Liệt một tiếng thét to, ngựa cấp tốc chạy tán loạn ra ngoài.
Mãi đến khi mặt trời đã dần dần ngả về phía tây mới nhìn thấy đội ngũ đứng ở ngoài thành, nhìn Vân Tử Liệt đã đến, quân đội hai bên nhanh chóng tránh đường, Vân Tử Liệt nhìn Tiểu Nguyệt trong lòng, tiện tay chỉ phía trước nói: "Ngươi xem, đó chính là Tinh Thành"
Tiểu Nguyệt tò mò ngẩng đầu quan sát, tận cùng đường đi là một tòa thành trì hết sức hùng vĩ, thành lâu nguy nga, phía trên cửa thành là một dấu hiệu thật to, trên thành lâu có hai chữ “Tinh Thành” thật to khắc bằng đá, tường thành hai bên rất cao, trải dài xa tận, liếc mắt không thấy tận cùng, sông đào bảo vệ thành cực kỳ rộng rãi. Ở giữa là hai tòa cầu có vòm tròn rất có khí thế, ngoại thành thế này đã có thể cùng kinh thành Nghiêu quốc so sánh, cửa thành giờ phút này mở rộng ra, mơ hồ có thể thấy trong thành toàn đầu người đang động.
Vân Tử Liệt buông ra dây cương, mặc cho ngựa chậm rãi đi, vó ngựa đập vào đá lát trên đường, từng tiếng giòn vang. Đi qua cầu vòm, chỗ cửa thành có nhiều quan viên quân trang tươi sáng cùng thủ vệ mặc giáp trụ, thấy Vân Tử Liệt tới, nhao nhao quỳ xuống hô to: "Nghênh đón Chiêu vương trở về thành, Chiêu vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế"
Cực kỳ rung động, Tiểu Nguyệt cảm thấy rõ, cho dù ở Nghiêu kinh hoàng cung, chính mình cũng không có cảm giác như vậy, quân lâm thiên hạ, bậc tối cao nhất. Ven đường có rất nhiều dân chúng hoan nghênh, nhìn quần áo và cách ăn mặc đều cực kì giàu có, trước khi vào thành, Tiểu Nguyệt chú ý tới điạ thế ngoài thành, đa số là đồi núi dốc thoải, đồng cỏ phì nhiêu, số lượng đồng ruộng xa xa cùng Nghiêu kinh không cách nào so được, nhưng dân chúng vẫn có thể sinh sống giàu có như vậy, có thể thấy được Vân Tử Liệt quả thật biết cách cai trị.
Phong cách trong thành không giống ở Nghiêu kinh, hai bên đường là cây bạch dương cao cao, một trận gió thổi tới, lá xào xạt vang lên, hai bên là nhà ở của thương gia và dân chúng, mang phong cách mạnh mẽ, cùng phía nam tinh tế uyển chuyển có khác biệt rất lớn, dân chúng cũng hoàn toàn khác với phía nam uyển chuyển hàm súc, là cực kỳ thắng thắn.
Vân Tử Liệt rất cao điệu ôm Tiểu Nguyệt vào Tinh Thành, qua một đường thật dài, là Chiêu vương cung to lớn như vậy, nóc nhà kéo dài, mái cong, liếc mắt một cái trông không thấy tận cùng, vô luận là quy cách hay là khí thế, đều không chút nào kém hơn Nghiêu kinh hoàng cung. Cửa cung chạc một tiếng mở ra, một giọng nói khàn khàn vịt đực hô: "Chiêu vương hồi cung"
Tiếp theo liên tiếp, từng tiếng truyền vào thâm cung, Vân Tử Liệt đưa tay lau mặt Tiểu Nguyệt, khiến ánh mắt hai người không chút che dấu mà trực tiếp đối diện, kiên định nói: "Đây là Chiêu vương cung của ta, đồng thời cũng là nhà của ngươi, Vương Phi của ta"
Tiểu Nguyệt bình tĩnh nhìn y, thầm nghĩ: Nhà, từ khi xuyên việt đến thế giới này, nhà của mình luôn không ngừng biến hóa, thôn xóm giản dị ở chân núi Nghiêu sơn, biệt viện Cúc Nguyệt các ở Nguyệt Thành, còn tiểu viện tự mình bố trí ở căn nhà nhỏ bé kia, còn có cả kinh thành, quả thực rất nhiều, hiện giờ cung điện huy hoàng trước mắt này chính là nhà mình sao"
Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lại, hoàng hôn đã dần dần buông, một chút ánh chiều tà còn sót lại, chiếu trên mái hiên, có vẻ ánh kim sáng chói, giống như điện ngọc quỳnh lâu ở trên trời, cao cao tại thượng không thể với tới, Tiểu Nguyệt cúi đầu hạ mi mắt, có một trực giác rất mãnh liệt, nơi này vĩnh viễn sẽ không trở thành nhà của mình. nơi này và nơi đó đều có thể trở thành nơi che gió tránh mưa, nơi này là cơn bão cực mạnh đâm vào mắt, toàn bộ âm mưu quỷ kế chẳng phải chính mình đã sớm lĩnh giáo qua một lần sao, nhưng cũng không còn cách khác, nếu chính mình có thể lựa chọn, Tiểu Nguyệt tình nguyện một mình một tiểu viện, bình thường mà thoải mái sinh sống
Nàng chưa bao giờ muốn ở nơi đầu sóng ngọn gió, mà chỉ mong chốn mây trôi gió thoảng, nhưng chưa bao giờ như mong muốn, hiện giờ cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi. Tiểu Nguyệt đoán chừng, lấy tính cách của Vân Tử Liệt, không xem nữ nhân ra gì, có lẽ mình sẽ không lưu lại trong mắt của y quá lâu. Dù sao y là một nam nhân xuất sắc như vậy, công bằng mà nói, so với Tử Xung, Vân Tử Liệt giết phạt quyết đoán sắc bén hơn, càng thích hợp quân lâm thiên hạ.
Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt - Hân Hân Hướng Vinh