If there's a book you really want to read but it hasn't been written yet, then you must write it.

Toni Morrison

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
IFFANY KHÔNG BIẾT chuyện gì sẽ xảy ra nếu trời sầm sập đổ mưa. Nghe như tiếng một đàn thú chạy đến trước khi mưa trút ầm ầm xuống mái nhà, làm nàng tưởng như ngôi nhà sắp sập đến nơi. Đứa bé khóc toáng lên, dù nàng đã nhanh chóng thì thầm dỗ cho nó nín.
Nàng thì vẫn không thể tự trấn an mình, nhưng không phải do tiếng mưa. Nàng đã thích người đàn ông này mất rồi, quá sâu đậm. Cảm giác khi thấy anh nhìn nàng say mê như thế là gì mà vẫn còn làm nàng khó thở cho đến tận bây giờ chứ?
Spoiler
Nàng cần phải thoát khỏi đây, không phải ngôi nhà này, mà phải đi khỏi nơi này, trước khi cảm xúc dành cho Hunter mạnh mẽ hơn, cho đến khi nàng nghĩ đến chuyện cưới anh cũng không phải là điều gì tồi tê. Nhưng chỉ một hai ngày nữa thôi là nàng có thể nhận thư trả lời của mẹ nàng cho lá thư đầu tiên, và vài ngày nữa để có phúc đáp của lá thư sau. Chắc chắn là chỉ trong tuần này thôi. Rồi nàng có thể leo lên chuyến tàu đầu tiên và bỏ lại tất cả chuyện này phía sau.
“Chúng ta sẽ phải ngủ lại đây tối nay rồi,” Hunter nói, không có vẻ gì là đang nói quá cả.
Ở đâu chứ? Nàng tự hỏi. Ngôi nhà này quá bé để có chỗ cho khách ngủ, phòng này thì lại quá nóng. Nàng muốn cưỡi ngựa về nhà luôn trong mưa, nhưng không thể. Mưa rất to, đường thì lầy bùn. Có lẽ mưa sẽ tan sớm thôi để họ có thể quay về trang trại trong đêm.
“Hình như trời mưa to rồi,” Calab nói khi ra với họ. “May là hai người không bị mưa giữa đường.”
Hunter nhún vai. “Biết trước rồi, đang mùa này mà.”
“Đang là mùa mưa sao?” Tiffany hỏi.
“Bây giờ đang nửa xuân nửa hè, nên vẫn còn mưa.” Hunter đáp.
“Hai người có thể ngủ lại đây,” Caleb nói.
Anh bế đứa bé từ tay Tiffany. Nàng lập tức khoanh tay trước ngực.
“Ở đây nóng quá,” Hunter từ chối, “trong nhà kho thì đỡ hơn.”
“Vậy tôi sẽ đưa chăn gối ra cho.”
Dễ hơn cho nàng để quay lưng lại Hunter khi Caleb đã đi. Thật ra, nếu ra ngoài thì nàng sẽ phải khoác áo của anh vào. Nàng mặc áo vào nhưng gần như muốn cởi ra luôn vì chiếc áo có mùi giống anh, mùi hương đặc trưng trộn lẫn giữa mùi da thuộc và cây thông. Nàng luôn ngửi thấy mùi đó bất cứ khi nào gần anh, và ý nghĩ ở cùng anh cả đêm làm nàng run rẩy!
Caleb quay lại với đống chăn, và cả một chiếc gối. Anh cảm ơn họ và hứa hẹn sẽ làm bữa sáng cho họ. Hunter đưa chăn cho nàng, rồi giữ lại một chiếc quanh lưng họ. Anh giơ chăn lên trải rộng ra. “Đi sát tôi nhé, nếu không em sẽ ướt hết đấy.”
Sân đã ngập nước hết rồi. Tiffany dẫm phải vũng nước trước khi nhìn thấy nó, giày nàng ướt sũng. Ít ra nàng cũng đã cẩn thận vén váy lên đầu gối và túm lấy bằng một tay để gấu váy không bị ướt, nhưng họ cười như trẻ con khi vào đến nhà kho. Hunter rũ cái chăn ướt ra, thắp đèn lên, hóa ra nhà kho là nơi nhốt gia súc, bốn chuồng đều có bò, và một con bò sữa.
“Mình sẽ lên trên ngủ để tránh cái mùi này,” anh nói, nhìn lên trên. “Có vài bó cỏ khô hay rơm trên đó. Tôi sẽ tháo ra để lót thành đệm cho êm.”
“Hai giường nhé.”
“Chỉ còn hai cái chăn khô, một để trải, một để đắp. Nên đừng làm ra vẻ đoan trang hôm nay, Đỏ. Tôi không muốn bị cảm vì cái chuyện ngớ ngẩn ấy đâu.”
Còn lâu mới lạnh! Rõ ràng là vì nàng đang khoác áo của anh, nên nàng không cãi lại. Thường thì nhiệt độ ban đêm sẽ thấp xuống, dù trời có mưa hay không, nên rõ ràng là anh không nói quá. Mỗi tối nàng mở cửa trước khi đi ngủ, sáng dậy đều thấy mình đắp chăn đến tận cổ vì phòng rất lạnh.
Anh quấn chăn quanh cổ trèo lên thang, rồi bảo nàng ném gối lên cho anh và trèo lên theo. Nhưng ném thứ gì đó lên không dễ như nàng tưởng, nhất là lại phải ném qua đầu. Nàng ném trượt 5 lần trước khi quăng được lên cho Hunter, làm cả hai cười rũ ra.
Đèn dưới nhà đã cháy gần hết, nhưng gác xép vẫn còn ánh sáng lờ mờ, dù không đủ sáng để nhìn rõ. Nàng giúp Hunter trải chăn sau khi anh đã rải cỏ ra. Những bó cỏ còn lại quây xung quanh giường họ mới trải như ván giường.
Anh tháo hộp súng ra trước, rồi đến thắt lưng, trước khi ngồi xuống chăn để tháo giày và tất ra, để sang một bên. Rồi anh nằm xuống một bên chăn. Nàng đang ngắm anh. Nàng không định thế, nhưng hơi lo lắng một chút về chuyện nằm ngủ như thế này. Khi anh cởi cái cúc trên cùng của cái quần đang mặc, mắt nàng mở to.
Nàng thở gấp. “Anh đang làm gì thế?!”
Anh khúc khích. “Không phải như em nghĩ đâu. Chỉ để thoải mái hơn chút thôi. Tôi không quen mặc quần áo để ngủ, nhưng đừng lo, tôi vẫn sẽ mặc nó.”
Nàng quay lưng lại để giấu đi nỗi ngượng ngập. Có phải anh vừa làm nàng tưởng tượng ra cảnh anh không mặc gì không? Rõ ràng là thế, và bất chợt nàng lại thấy người nóng bừng lên.
Nàng cởi áo khoác ra, nhưng không ích gì. Cuối cùng nàng ngồi xuống tháo giày. Nàng không định chui vào chăn, khi đang nóng thế này.
“Em có thể đưa gối cho tôi,” anh lười nhác đề nghị. “Người ta nói tay tôi đủ mềm để thay gối đấy.”
“Không.”
“Ngực tôi còn dễ chịu hơn nữa.”
“Không đời nào!”
“Cũng đáng để thử.”
Nàng không thể nhìn nhưng vẫn nghe thấy nụ cười trong giọng anh. Nhưng nàng cũng mủi lòng quăng cái áo khoác cho anh. “Dùng cái này mà gối này.”
Nàng làm anh ngưng thở khi nằm xuống bên kia chăn, cách xa anh nhất có thể, chỉ cách mép chăn vài phân. Họ nằm cách xa nhau đến cả thước. Vậy mà sao như họ vẫn chạm vào nhau thế này?
“Cứ nằm gần vào nếu em lạnh nhé, Jenny. Tôi không phiền đâu.”
Giọng anh cợt nhả, nhưng anh quay đi luôn, nên nàng không buồn trả lời. Nàng cố ngủ, thật sự cố. Nhưng không thể thấy thoải mái. Thần kinh nàng như muốn nổ tung lên. Da nàng căng ra. Ngay cả hơi thở của nàng cũng không đều. Nàng biết và thấy ngượng vì tiếng thở của mình, vì chàng chẳng phát ra tiếng động nào hết.
Phải cả tiếng sau, rồi Hunter nói, “Cố ngủ đi, Đỏ. Trời sẽ sáng trước cả khi em nhận ra đấy, hy vọng sáng mai trời nắng.”
“Tôi chưa từng ngủ chung giường với ai cả,” nàng thì thầm. “Tôi không cảm thấy ổn lắm, tôi thấy sợ.”
“Chẳng có gì cả. Cuộn người lại cho đỡ lạnh. Nằm xa tôi ra nếu thấy nóng. Đá tôi nếu tôi ngáy. Tôi sẽ cố để không làm thế nếu em ngáy.”
Nàng gần như bật cười. Thấy thoải mái hơn một chút, nên nàng biết anh cố tình làm thế, và âm thầm cảm ơn anh. Nhưng mười phút sau nàng lại trằn trọc. Ít nhất lần này nàng cũng cựa khẽ vì nhận ra nàng đang làm anh không ngủ được.
Đây là một ý kiến tồi. Nếu biết đặt yên ngựa thì nàng đã phi về trang trại rồi, kể cả trời có đang mưa. Nàng phải tìm mọi cách để tránh phải nằm ngủ quá gần với người đàn ông này vào ban đêm.
Rồi nàng thấy tiếng anh ngáy nhẹ nhàng. Nàng mở mắt. Nàng đang nằm đối diện với anh. Một sai lầm lớn. Vì nàng nhắm mắt quá lâu nên ánh sáng le lói dưới nhà cũng làm chói mắt nàng. Nàng có thể ngắm Hunter rõ ràng. Đây là lần đầu tiên nàng ngắm anh lâu đến thế mà anh không biết để nàng phải ngượng ngùng. Và nàng tận dụng nó ngay.
Anh lại đang nằm ngửa, một cánh tay đặt sau đầu. Áo của anh gần như đã tháo cúc ra hết. Người anh thật là dài! Và săn chắc, các múi cơ hiện lên khá rõ. Anh còn nói để cho nàng nằm sát lại, cho nàng cái cớ để chạm vào anh. Không, không được! Nàng không dám. Nàng nhớ chuyện xảy ra khi nàng ngồi trên đùi anh trong bếp hôm trước. Nếu nàng tiến lại gần anh và chạm vào anh, nàng có cảm giác là sẽ không dừng lại được, và anh sẽ thức dậy, và rồi...và rồi… Nàng gạt ý nghĩ đó ra, nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng cuộn lên làm hơi thở khó nhọc.
Nhưng nàng vẫn không thể rời mắt khỏi anh. Thậm chí nàng còn dám nhìn vào nơi trước kia nàng chưa từng dám, vào chỗ u lên giữa 2 chân anh. Nàng biết đó là cái gì. Mẹ nàng đã giải thích cho nàng biết những chuyện chăn gối trong hôn nhân, thậm chí còn mô tả cơ thể nam giới và những thay đổi khi họ làm chuyện đó trên giường. Nhưng của Hunter thì trông như quá to. Chắc hẳn anh khó chịu lắm. Mắt nàng mở to. Có phải nó vừa nhúc nhích không?
Vài phút trôi qua nàng mới nhận ra anh không ngáy nữa. Nàng liếc vội lên mặt anh và thấy anh đang mở mắt, nhìn chằm chằm vào nàng.
“Không phải anh ngủ sao?” nàng thì thầm.
Anh rên lên trước khi thú nhận, “Tôi giả vờ cho em tự nhiên hơn. Sao em chưa ngủ?”
Nàng không trả lời. Nàng không biết! Nàng phải nén xuống cảm xúc dành cho anh, mà anh thậm chí còn không phải cố gắng để khuấy động cảm xúc của nàng. Nhưng nó vẫn ở đó, hơi nóng chạy rần rật khắp người nàng, mạch nàng đập nhanh, bụng nàng xoắn lại, như thế có gì đó trong bụng nàng muốn nổ tung.
Chắc hẳn anh đã đọc ra nỗi khao khát của nàng, nên lại rên lên. “Tôi chết mất, nhưng tôi thề sẽ không lợi dụng em đêm nay đâu.”
“Thề với ai?”
“Bản thân tôi.”
“Vậy hủy nó đi.”
Có thật là nàng vừa nói thế không? Chắc là thế, vì nàng thấy anh lăn sang phía nàng. Lớp băng đã vỡ rồi, và những rào chắn của nàng cũng bị trôi theo. Nàng hôn anh, háo hức, đam mê, và mụ mị mỗi khi anh hôn lại nàng. Nhưng thế vẫn chưa đủ. Lạy Chúa, nàng không thể đến sát anh đủ.
Anh cởi áo anh, rồi kéo áo nàng xuống nhanh đến nỗi nàng gần như không nhận ra. Da anh nóng rực lên, sợ phải chạm vào anh, nhưng nàng vẫn chạm, cần chạm, tưởng như có thể gào thét lên nếu không được làm thế. Cái gì đó vẫn đang cuộn lên trong nàng. Hôn anh vô cùng dễ chịu, rất thỏa mãn, nhưng nó vẫn không ngăn được tiếng gào thét bên trong nàng, đòi một cái gì đó khác.
“Sao em có thể làm anh cảm thấy như có thể chết đi được nếu không nếm hương vị của em thế này? Tất cả của em.”
Anh đã bắt đầu làm ngay từ khi còn nói với nàng. Quá nhiều, và nàng không thể ngăn lại. Anh cúi xuống cổ, vai, rồi tới ngực nàng, và xuống thấp hơn nữa. Anh nói thật, anh muốn hôn và nếm từng inche trên cơ thể nàng. Anh còn liếm lòng bàn tay, mút từng ngón tay nàng! Nàng nổi da gà ngay cả khi người nàng tan chảy vì hơi nóng từ miệng anh.
“Xin anh,” nàng thở dốc khi có thể lấy lại hơi thở. Nàng không thể theo được làn sóng ham muốn đang cuộn lên quá mạnh mẽ.
“Bất cứ điều gì em muốn. Chỉ cần nói cho anh biết—“
“Nào anh!”
Nàng cũng không biết mình cầu xin điều gì. Một sự kết thúc chăng? Quá nhiều đam mê ập vào nàng, nhưng thế vẫn là chưa đủ. Thậm chí khi đầu óc đã mụ mị, nàng vẫn thấy điều đó là vô lý. Nhưng anh biết, làm cho tiếng thét đầy đam mê thoát ra từ nàng khi anh cho nàng cái nàng muốn, anh, trong phần sâu nhất của nàng. Nàng bám chặt vào anh, tay nàng choàng quanh cổ anh khi những làn sóng dồn dập chạy khắp cơ thể nàng xuống dưới làm ngón chân nàng cong lại. Nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra điều gì có thể làm mình thỏa mãn tuyệt vời đến như thế, khao khát đến như thế.
Nàng vẫn còn đang sửng sốt với cái anh mang đến cho nàng thì nghe thấy tiếng anh vươn tới khoái lạc của chính mình. Một lúc sau anh mới lăn sang cạnh nàng, kéo nàng sát vào anh. Nàng cảm thấy môi anh dịu nhẹ trên trán nàng, và sau đó là nụ hôn cuối, quá dịu dàng, - quá âu yếm. Nàng gần như phát khóc vì cảm xúc mới dâng trào lên nếu nàng không đang bị bủa vây bởi những đam mê đang làm nàng kiệt sức đến không thể cử động, cũng không thể nói nên lời. Nàng sẽ nghĩ thêm về chuyện đó vào buổi sáng, còn giờ, nàng cảm thấy thoải mái và lăn sát vào anh, chìm vào giấc ngủ.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey