When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
hà vệ sinh không có ai, Lâm Thành Bộ giơ bình nước sững sờ một hồi, lại định tìm chỗ treo bình thì thấy một loạt mắt nhỏ dùng treo mấy bồn tiểu…
“Đệt?” Cậu im lặng, bên trong những con mắt vui sướng nhìn cậu không có đinh.
Do dự một chút, cậu đành một tay giơ bình một tay kéo khóa.
Hôm nay hơi ngu rồi, ban đầu cậu mặc quần thể thao, sau đó vì giữ hình tượng với Nguyên Ngọ mà mặc quần bình thường.
Trên tay có kim, cậu cảm giác chỉ khẽ động một cái kim tiêm sẽ chọc thẳng vào tay, nên không dám vận động mạnh, kéo mấy lần mới kéo được khóa quần xuống.
Tay giơ bình vô thức hạ thấp xuống, cậu cúi đầu thấy một đoạn máu chảy ngược trên ống truyền, lại nhanh chóng giơ tay cao lên, nhìn máu trong ống được đẩy lại vào tĩnh mạch mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốn con mẹ nó sức.
Lúc rút súng định bắn nước, có người từ phía sau tóm lấy bình nước trong tay cậu.
“Làm gì thế!” Lâm Thành Bộ giật mình kêu lên, đi vệ sinh còn có người cướp bình truyền nước!
Cậu bỗng dưng quay người, cảm giác trong tay mà có súng thì cậu sẽ bóp cò luôn.
“Cầm giúp cậu.” Nguyên Ngọ đứng sau lưng cậu, hướng mắt nhìn xuống.
“Tôi đệt, anh đi vào sao không nói gì!” Lâm Thành Bộ nhanh chóng quay lại bồn tiểu, xấu hổ không để đâu cho hết, “Cũng không sợ tôi tè lên người anh.”
Nguyên Ngọ cầm bình nước hộ cậu, “Nhanh lên… cần tôi đỡ à?”
“Không cần…!” Lâm Thành Bộ hơi im lặng.
Nhưng đứng mười giây rồi vẫn không tè được.
“Không phải sợ tè lên người tôi sao,” giọng Nguyên Ngọ vang lên từ phía sau, “Nửa ngày chả có động tĩnh gì, có phải cảm giác bị móc mất bảo vật trong người rồi…”
“Anh đừng có ép người.” Lâm Thành Bộ cau mày.
Nguyên Ngọ không nói nữa, Lâm Thành Bộ ngưng thần tụ khí, cố gắng bỏ qua cảm giác sau lưng có người.
Lúc kéo khóa vẫn cảm thấy xấu hổ, để nhanh cho xong, cậu chẳng để ý trên tay còn kim truyền, kéo mạnh hai lần khóa quần lên luôn.
“Mạnh như thế.” Nguyên Ngọ nói, “Không sợ bị kẹp à?”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn, nửa ngày chẳng biết nói gì, cuối cùng lấy bình truyền trong tay hắn, rời khỏi nhà vệ sinh.
Lúc quay về phòng truyền dịch ngồi xuống xong, Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ một chút: “Tôi nói cho anh.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ ngồi cạnh cậu, cúi đầu lướt điện thoại.
“Trước kia tôi không nhận ra anh là người như vậy.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói.
“Thật à.” Nguyên Ngọ kéo khẩu trang, “Trước kia tôi cũng không phát hiện cậu là người đơn thuần như vậy.”
“Tôi không thuần khiết!” Lâm Thành Bộ cau mày nói, nói xong lại thấy hơi kỳ quặc, “Cũng không phải, tôi thuần khiết…”
Rất quái lạ, cậu nói được một nửa thì đành chịu.
Nguyên Ngọ không lên tiếng, khẩu trang che nửa mặt, cũng không thấy biểu tình gì, chỉ thấy đôi mắt hơi cong lên một chút.
“Cười thì cười đi.” Lâm Thành Bộ thở dài.
Sắp truyền xong bình nước nhỏ thì điện thoại Nguyên Ngọ lại vang lên, hắn nhanh chóng bắt máy: “Hả? Ừ đúng… đang ở bệnh viện, ừm, vào đi, ở phòng truyền dịch… được.”
Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn hắn chằm chằm: “Ai đấy? Ai định đến thế?”
“Không nói cho cậu.” Nguyên Ngọ nói.
“Giang Thừa Vũ?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Người theo đuổi cậu, đến thăm cậu còn gọi điện cho tôi làm gì.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái.
“Không phải,” Lâm Thành Bộ hơi sốt ruột, vừa rồi Thường Ngữ đã làm cậu rất lo lắng, giờ lại một người nữa, mà nghe ngữ khí Nguyên Ngọ, có vẻ như hắn đã hẹn với người này, khiến Lâm Thành Bộ cảm thấy như có dằm trong tim, hoảng hốt, “Anh hẹn người đến à?”
“Hẹn ai?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Làm sao tôi biết!” Lâm Thành Bộ thực sự không biết, bạn bè Nguyên Ngọ không nhiều, hắn bị thần kinh hai năm thì càng ít, cũng chẳng liên lạc với ai.
Nguyên Ngọ không để ý cậu, một lát sau đột nhiên vẫy tay về phía cổng phòng truyền dịch rồi đứng dậy: “Chỗ này.”
Đến rồi!
Thế mà Nguyên Ngọ đứng dậy đón!
Bên tai Lâm Thành Bộ vang lên vũ khúc Đấu bò, cậu quay đầu.
Vì quay mạnh quá, vốn đang ốm nên khiến cậu đầu váng mắt hoa, lúc nhìn thấy rõ thì người kia đã đi rồi.
Nguyên Ngọ cầm hai túi nhỏ về ngồi bên cạnh cậu.
“Thức ăn ngoài?” thanh âm trong tai Lâm Thành Bộ lùi xa, Nguyên Ngọ gọi đồ ăn ngoài?
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu, lấy trong túi một ống hút chọc cốc đưa cho cậu, “Bây giờ chắc cậu không được uống trà sữa, uống tạm cho đỡ vã.”
“A,” Trong chớp nhoáng Lâm Thành Bộ cảm giác nước mắt mình sắp rơi xuống, cậu nhận cái túi, bên trong có cốc, uống một ngụm, nghĩ nửa ngày, “Cháo?”
“Chè hạt sen.” Nguyên Ngọ chọc cốc kia uống một ngụm, “Không thì cậu nghĩ là cái gì.”
“Cháo và trà sữa là hai cái khác nhau,” Lâm Thành Bộ cười, “Tôi muốn uống trà sữa, uống chè thì giải thèm kiểu gì.”
“Đều cầm cốc mà.” Nguyên Ngọ nói.
“…Được, cũng có lý.” Lâm Thành Bộ nhìn sang cốc của hắn, “Anh uống gì đấy?”
“Trà xanh sữa.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ không nói chuyện, cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Nguyên Ngọ uống hai ngụm mới quay đầu, “Không cố ý.”
“Anh uống cái khác không được à?” Lâm Thành Bộ chân thành nhìn hắn, “Anh uống trà chanh, táo đỏ long nhãn, hoặc trà sữa bình thường với trân châu, pudding gì đó không được sao?”
“Đều là mấy món cậu không thích à?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Ngại quá.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi… đệt?” Lâm Thành Bộ kéo tay hắn, chỉ bản thân, “Tôi, một bệnh nhân, còn là bệnh nặng, mới ngày thứ hai đang truyền nước mà anh đối xử với tôi như thế?”
“Gọi chú đi.” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Làm gì?” Lâm Thành Bộ do dự một chút, “Chú.”
“Uống một ngụm,” Nguyên Ngọ cầm cốc giơ trước mặt cậu, xoay ống hút về phía cậu, “Một ngụm thôi.”
Lâm Thành Bộ ngẩn người, tiến tới uống một ngụm.
“Được, cân bằng chưa?” Nguyên Ngọ hỏi.
“…Ừm.” Lâm Thành Bộ cười.
Truyền nước xong thì đến giữa trưa, bác sĩ dặn hiện giờ không được ăn đồ nhiều đạm, đồ dầu mỡ, đồ ăn cứng khó tiêu hóa, Nguyên Ngọ nói đi ăn cháo.
“Không muốn ăn cháo,” Lâm Thành Bộ sờ sờ bụng, nghĩ nghĩ, “Nếu không đi ăn đậu hoa đi?”
“Đậu hoa?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Ừm, trước kia Giang Thừa Vũ mời khách đến hai lần,” Lâm Thành Bộ nói, “Là các loại đậu hoa, mặn ngọt đều có.”
“Đi.” Nguyên Ngọ gật gật đầu.
Đi ra cổng bệnh viện mới phát hiện hôm nay trời đầy mây, gió bấc thổi, Nguyên Ngọ kéo khẩu trang: “Có cảm giác mùa thu.”
“Anh lạnh không?” Lâm Thành Bộ lập tức cởi áo khoác, hôm nay Nguyên Ngọ mặc đồ mỏng.
“Không lạnh.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái.
“À.” Lâm Thành Bộ dừng lại, rồi mặc áo vào.
“Một bệnh nhân,” Nguyên Ngọ nói, “Đừng tỏ vẻ như thế.”
“Anh nghĩ rằng tôi với ai cũng tỏ vẻ sao.” Lâm Thành Bộ phì một tiếng.
Sau khi lên xe, Giang Thừa Vũ gọi tới, Lâm Thành Bộ nhận điện thoại, nghe thấy giọng y vẫn còn mơ hồ: “Đỡ hơn chưa?”
“Vẫn được, vừa truyền nước xong.” Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ một chút.
Có hơi thất vọng.
Nguyên Ngọ có vẻ nhưng chẳng có hứng thú xem ai gọi cho cậu, chỉ ngồi lật một đống CD.
“Có thể ăn được gì không?” Giang Thừa Vũ hỏi, “Được thì tôi mời một bữa thanh đạm.”
“Giờ thì không, chỉ ăn được cháo lỏng thôi,” Lâm Thành Bộ nói, “Anh không cần khách khí thế.”
“Ai khách khí với cậu,” Giang Thừa Vũ ngáp một cái, “Là quan tâm cậu.”
Lâm Thành Bộ vừa định nói chuyện thì nghe thấy tiếng một người đàn ông khác trong điện thoại, nói gì cậu không nghe rõ.
“Anh… tôi không sao, anh cúp máy đi,” Lâm Thành Bộ hơi xấu hổ, “Chỗ anh có người à?”
“Ừm.” Giang Thừa Vũ nói, “Không phải chỗ tôi lúc nào cũng có người sao.”
“Có người thì bồi người ta đi.” Lâm Thành Bộ lại nhìn Nguyên Ngọ, Nguyên Ngọ bỏ khẩu trang xuống nhìn cậu một cái.
“Tiểu Ngọ cùng cậu đi à?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Ừm, hai bọn tôi đang ở trên xe.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cậu rảnh thì hỏi thăm xem, bảo cậu ta về Số 18.” Giang Thừa Vũ nói, “Tốt xấu gì hòa nhập xã hội một chút, quay về với bản thân.”
Lâm Thành Bộ cười: “Đã biết.”
“Thôi hai người đi đi, tôi chỉ hỏi thăm tình hình cậu vậy thôi.” Giang Thừa Vũ ngáp một cái, “Tôi cúp máy đây.”
Lâm Thành Bộ cúp điện thoại xong, Nguyên Ngọ khởi động xe: “Là Thừa Vũ à?”
“Qua mấy ngày nữa để cậu ta mời cậu đi ăn,” Nguyên Ngọ lái xe khỏi bãi đỗ, “Chỗ đậu hoa mà cậu nói ở đâu?”
Lâm Thành Bộ nói địa chỉ xong, im lặng hồi lâu mới hỏi: “Nguyên Ngọ, anh ăn dấm bao giờ chưa?”
“Ăn dấm?” Nguyên Ngọ ngẩn người, “Ăn dấm ai.”
“Ai cũng được,” Lâm Thành Bộ tựa vào ghế, quay đầu nhìn hắn, “Nếm qua rồi sao?”
“Không có.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Không có chút nào?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Nguyên Thân có tính không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Nguyên Thân?” Lâm Thành Bộ sửng sốt một giây rồi ngồi ngay ngắn, “Anh đừng dọa tôi, tôi nói là…”
“A,” Nguyên Ngọ cười cười, “Vậy không có.”
Lâm Thành Bộ khẽ thở dài, “Vậy anh bảo ăn dấm Nguyên Thân là thế nào?”
“Cũng không bao nhiêu,” Nguyên Ngọ nói, “Lúc còn bé không hiểu, cảm thấy tại sao ai cũng đối tốt với nó, ông bà nội thương nó như vậy, có đồ ăn ngon đều cho nó trước, mua quần áo mua đồ chơi… về sau, thì không còn cảm giác gì.”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn không nói chuyện.
“Cái này với ăn dấm cậu bảo chắc cũng giống nhau ít nhiều,” Nguyên Ngọ gõ gõ tay lái, “Thật ra có ăn dấm hay không cũng chẳng thay đổi gì.”
“Không phải nói cần thay đổi gì,” Lâm Thành Bộ nhìn con đường phía trước, “Đó là tâm tính, anh quan tâm thì sẽ ăn dấm.”
“Thật sao.” Nguyên Ngọ cười cười.
Lâm Thành Bộ không nói tiếp, Nguyên Ngọ có lẽ chưa từng ăn dấm bao giờ, lúc còn nhỏ chỉ có khát vọng được đối xử công bằng như Nguyên Thân, hi vọng người thân cũng đối xử tốt với hắn như vậy, không được thì sẽ ăn dấm, nhưng lâu dần chẳng còn cảm giác gì.
Tiện thể tiêu diệt luôn loại cảm xúc này.
Lâm Thành Bộ nhìn Nguyên Ngọ một chút, nhịn không được vươn tay bóp vai hắn.
“Cậu ăn dấm ai rồi?” Nguyên Ngọ hỏi, “Hay hi vọng tôi ăn dấm ai?”
Lâm Thành Bộ cười, thở dài: “Được rồi.”
“Thường Ngữ hả?” Nguyên Ngọ nghxi nghĩ, “Không cần thiết, tôi cũng chẳng nhận ra cậu ta.”
“Ai.” Lâm Thành Bộ đúng là có ăn chút dấm, nhưng bị Nguyên Ngọ nói thẳng như vậy, cậu cảm thấy hơi ngại.
“Có phải cậu hi vọng tôi ăn dấm Giang Thừa Vũ?” Nguyên Ngọ lại hỏi.
“A…” Lâm Thành Bộ nghiêng người sang bên, “Đừng nói nữa.”
“Tôi và Thừa Vũ quen thân lâu rồi, nếu có ngày giữa chúng tôi có chuyện gì, tôi cũng chẳng phải ăn dấm với cậu ta,” Nguyên Ngọ dừng xe chờ đèn đỏ, “Hai người không chung đường, không có khả năng gì, chính cậu ta cũng biết.”
“Khẳng định vậy luôn,” Lâm Thành Bộ phì một tiếng, “Nhưng chẳng lẽ, đuổi anh mãi không được, đến lúc ấy tôi mệt mỏi, quay đầu nhìn anh ta.”
Nguyên Ngọ cười cười: “Cậu không phải đối thủ của cậu ta, tìm ai cũng được trừ Giang Thừa Vũ.”
“Vì sao.” Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn hắn, “Xem thường tôi.”
“Cậu ta trong đầu có sạn, cực kỳ tự do, cần người đạo hạnh hơn xử lý,” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, “Cậu thì không được.”
“Vậy còn anh,” Lâm Thành Bộ nghiêng người snag, “Anh cần người thế nào xử lý.”
“Không biết.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi cảm thấy,” Lâm Thành Bộ mở cửa sổ xe, móc thuốc lá ra châm, “Anh thế này thì phải tôi xử lý, cực kỳ vô tình với chấp nhất quá đáng.”
“Bác sĩ bảo cậu bỏ thuốc rượu.” Nguyên Ngọ nói.
“Một điếu chắc không sao chứ, đốt rồi.” Lâm Thành Bộ nhìn làn khói, “Hôm qua tới giờ tôi chưa hút.”
“Ừm, đốt rồi thì không nên lãng phí,” Nguyên Ngọ gật đầu, “Đưa tôi đi.”
“Lái xe hút thuốc được không.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không nói chuyện, rẽ vào một con đường nhỏ.
“Ấy sai hướng rồi.” Lâm Thành Bộ nói nhanh.
Nguyên Ngọ đi về phía trước một đoạn, dừng xe ở chỗ đỗ, lấy thuốc lá từ trong tay cậy, ngậm vào miệng: “Như vậy được chưa?”
“…Anh thần kinh.” Lâm Thành Bộ cười.
Nguyên Ngọ im lặng ngậm thuôc, hít hai hơi, nhìn khói mơ màng bay khỏi cửa sổ.
“Làm sao?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Cậu mệt không?” Nguyên Ngọ hỏi. “Ngày nào cũng vậy, có mệt không?”
Lâm Thành Bộ không nói gì.
“Người ta nếu không nhìn thấy hi vọng, sẽ mệt, dù có cổ vũ bản thân thế nào,” Nguyên Ngọ nhíu mày, “Vẫn sẽ thấy mệt.”
“Tôi không mệt,” Lâm Thành Bộ tóm tay hắn, không xác đinh được Nguyên Ngọ nói chuyện trước mắt, hay có ý gì khác, “Nếu không mệt thì sao? Tôi mệt cũng đâu phải ngày một ngày hai, phổi bò không để ý đâu.”
“Mệt mỏi lâu thì sẽ từ từ phai nhạt,” Nguyên Ngọ dụi tắt điếu thuốc, “Tôi thực sự không biết chúng ta sẽ tốn bao lâu mới đến được như cậu mong muốn, có lẽ sẽ không thành…”
“Không sao.” Lâm Thành Bộ huých nhẹ hắn, “Dù sao cũng chẳng ai chờ chúng ta kết hôn rồi ôm cháu, không vội.”
Nguyên Ngọ cười, nhìn cậu: “Cậu ngày nào cũng xoay quanh tôi như thế, sẽ có ngày thấy phiền… cũng không có ai bên cạnh, không có.”
“Tôi không đi.” Lâm Thành Bộ lập tức nói, “Thật, tôi không đi, đi đâu được? Tôi nói với với anh thế này, anh không cần phải nói chuyện yêu đương với tôi, cứ thế là được rồi, anh cảm thấy dễ chịu thì làm, miễn đừng đuổi tôi đi.”
“Sao cậu yêu cầu thấp thế,” Nguyên Ngọ cười nói, “Cậu biết không, dù thế nào cũng đừng hạ thấp bản thân như vậy, đâu phải ai cũng…”
“Cho nên mới nói a nh không hiểu,” Lâm Thành Bộ tặc lưỡi hai tiếng, “Tôi gọi thế này là tiền ức hậu dương.”
“…Là một chuyện à?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Tôi là trước cứ ngoan ngoãn hiền huệ, rồi sẽ xử lý đâu ra đấy,” Lâm Thành Bộ nói, “Anh nhìn anh bây giờ đi, muốn bực thì bực, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, đúng không! Về sau sẽ không thế đâu, anh dám trừng mắt với tôi thì tôi dám đánh anh đấy.”
Nguyên Ngọ ngẩn người, bỗng dưng vui vẻ, cười không dừng được: “Hiện giờ tôi cũng đâu bực tức gì với cậu.”
“Không phải bây giờ anh đang chữa bệnh sao, anh khỏi rồi mà còn khó ở, nhìn ai cũng không vừa mắt như ngày trước rồi thấy bộ dạng tôi, anh không bực với tôi thì tôi theo họ anh.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không nói gì, còn cười nhiều hơn.
“Không phải, có gì đáng cười,” Lâm Thành Bộ nhíu mày, “Tôi nói nghiêm túc với anh là tôi muốn đánh anh, anh không phối hợp tí nào được à?”
“Tôi phối hợp kiểu gì đây?” Nguyên Ngọ lau nước mắt vì cười.
“Có phải anh cảm động phát khóc không?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm.
Nguyên Ngọ thở dài, nhìn cậu không nhúc nhích.
Mắt hơi đỏ.
Lâm Thành Bộ khẽ chạm lên khóe mắt Nguyên Ngọ: “Anh khóc thật à.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ nhắm mắt, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, chạm lên đầu ngón tay Lâm Thành Bộ.
“Cảm động à.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng hỏi.
“Không biết.” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Không nói rõ được.”
“Tốt nhất là đừng cảm động,” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi không muốn cảm động.”
“Thế cậu muốn gì?” Khóe miệng Nguyên Ngọ hơi cong lên.
“Tôi muốn quan hệ tình cảm bắt đầu từ xác thịt.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cậu đang bị bệnh thế này thì đòi quan hệ xác thịt các gì.” Nguyên Ngọ vỗ mặt cậu, “Sắc mặt này, ngủ một đêm không tốt, có khi còn khiến cậu choáng…”
“Anh nói gì?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Tôi bảo…” Nguyên Ngọ còn chưa dứt lời, điện thoại lại vang lên, hắn ngẩn người, “Ai gọi cho tôi thế?”
“Nhìn xem sao.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không nhúc nhích: “Lúc này Thừa Vũ sẽ không gọi tôi, còn ai nữa nhỉ?”
“Bạn bè khác? Dương ca biết anh quay về, chắc cũng nói cho người khác, hoặc là…” Lâm Thành Bộ nói được một nửa thì ngừng lại, cậu thấy được sự bối rối trong ánh mắt Nguyên Ngọ.
Đột nhiên cậu hiểu ra, Nguyên Ngọ không phải nghĩ xem ai đang gọi tói, mà ở thời điểm hắn cảm thấy sẽ không có ai gọi hắn, đột nhiên có điện thoại, hắn sẽ không dám nhận.
“Để tôi nhìn hộ cho?” Lâm Thành Bộ đưa tay sờ túi áo khoác Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ không lên tiếng, lúc lấy di động ra, thấy báo một số địa phương nhưng không có tên, Lâm Thành Bộ nhìn qua điện thoại của Nguyên Ngọ, danh bạ chỉ khoảng mười số.
“Tôi đọc số cho anh nghe?” Lâm Thành Bộ hỏi, điện thoại vẫn kêu, cậu ấn yên lặng.
Khi tiếng chuông biến mất, Nguyên Ngọ bỗng nhiên trầm tĩnh lại: “Cúp rồi?”
“Không…” Lâm Thành Bộ nhìn màn hình, “Hiện giờ mới cúp.”
Nguyên Ngọ nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại từ tay cậu, nhìn thoáng qua: “Chưa từng thấy số này.”
“Chắc nhầm số?” Lâm Thành Bộ nói, “Hay ai đó làm phiền.”
“Có thế….” Nguyên Ngọ đang định bỏ điện thoại vào túi, tiếng chuông lại vang lên, hắn giật mình vẽ lên điện thoại một cái.
Tiếng chuông biến mất.
Nguyên Ngọ trừng mắt nhìn.
Lâm Thành Bộ chỉ chỉ, nhỏ giọng nói: “Anh nhận cuộc gọi.”
Có tiếng người gọi nhau í ới, giọng rất lơn, Lâm Thành Bộ nghe thấy được, chắc là một người đàn ông, cũng không trẻ.
May quá, không phải tình địch tiềm ẩn.
Nguyên Ngọ chậm chạp áp điện thoại lên tai, trầm giọng nói một câu: “Ai?”
Lâm Thành Bộ muốn nghe trộm, nhưng cảm thấy không nên, đang định dựa về ghế, Nguyên Ngọ nói một câu: “Chú hai? Chú hai… nào?”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa