Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 39: Khiến Nhà Họ Vạn Mất Mặt
***
"Tại sao tôi lại không biết xấu hổ?" Hứa Tình Thâm hỏi ngược lại. "Cô chỉ biết hoài nghi vị hôn phu của mình và tôi có gian tình thôi sao?"
"Cô ăn mặc như vậy ngồi trong phòng nghỉ, cô bảo tôi làm sao mới không nghi ngờ đây?"
Hai tay Hứa Tình Thâm túm lấy lễ phục phía sau, Tưởng Viễn Chu không nói lời nào, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô.
"Đi thôi."
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng gõ cửa vội vàng.
"Cô Vạn, cô Vạn."
"Ai đó?"
"Phương tiên sinh đang tìm cô..."
Sắc mặt Vạn Dục Ninh vẫn rất khó coi, cô bước tới mở cửa rồi rời khỏi phòng nghỉ.
Hứa Tình Thâm nép mình trong chiếc áo khoác âu phục, người đàn ông đứng khuất bóng, gương mặt anh tuấn bị che khuất bởi một nửa sáng nửa tối trở nên u ám.
"Nếu tôi không tới tìm em, có phải em định cứ ở đây luôn hay sao?"
"Nhất định anh sẽ tới tìm tôi, dù sao thì anh không đến nỗi không nhìn thấy tôi cũng không biết đó chứ?"
Tưởng Viễn Chu nắm chặt bả vai của cô, ôm cô ra ngoài.
Trở lại phòng tiệc, đã nhìn thấy một màn vô cùng đặc sắc.
Phương Thành đang đưa một chiếc bánh ga-tô hình trái tim đưa về phía Vạn Dục Ninh. Nét mặt Vạn Dục Ninh của vừa nãy và bây giờ tưởng chừng như hai người vậy.
"Anh biến mất lâu như vậy, chính là vì chuẩn bị thứ này cho em sao?"
"Đây là chiếc bánh mười sáu tầng của một nhà hàng bánh ga-tô kem ly nổi tiếng, anh đặt làm, thích không?"
Hứa Tình Thâm ngước mắt lên nhìn. Phương Thành nói dối thật lưu loát, sắc mặt không hề thay đổi. Nếu như không phải lúc đó cô cũng có mặt thì có lẽ cô cũng tin điều này. Hứa Tình Thâm biết, Vạn Dục Ninh không thấy bóng dáng Phương Thành đâu nhất định sẽ tới phòng nghỉ tìm. Cho nên cô vội vã bảo Phương Minh Khôn nhanh chóng đỡ anh rời khỏi đó.
Chiếc khóa kéo của lễ phục là do cô làm hỏng, khả năng đối mặt với nguy hiểm mà không bị mất bình tĩnh này, cô cũng cảm thấy khâm phục chính mình.
Nét mặt Vạn Dục Ninh tràn đầy ngạc nhiên và vui vẻ. "Em rất thích."
Phương Thành mỉm cười, kéo cô đi về phía trước.
Tưởng Viễn Chu nhìn sang Hứa Tình Thâm hỏi: "Muốn về chưa?"
"Muốn, nhưng mà điện thoại di động của tôi vẫn còn ở trên bàn."
Hai người tới chỗ ngồi lúc trước, Vạn Dục Ninh đứng ở cách đó không xa, cô bước đi trên đôi giày cao gót đi tới phía sau Hứa Tình Thâm.
Tưởng Viễn Chu buông cánh tay ôm Hứa Tình Thâm ra, nghiêng người lấy chiếc điện thoại của cô. Vạn Dục Ninh đưa tay túm chặt lấy chiếc áo khoác, sau đó bất ngờ vén lên!
Hứa Tình Thâm cảm thấy trên lưng mình mát lạnh, cô vô thức làm theo phản xạ nhưng không phải là bảo vệ phía sau, mà đưa hai tay ôm lấy trước ngực.
"A ——" Trong đám người, ai cũng thốt lên một câu.
Tưởng Viễn Chu phản ứng nhanh hơn Hứa Tình Thâm, anh bước nhanh về phía trước, ôm lấy cô từ phía sau, để lưng cô áp sát với lồng ngực của mình.
Vạn Dục Ninh nhướn mày. "Cô Hứa, kiểu dáng ăn mặc của cô là mốt mới nhất hiện nay à? Có lẽ tôi phải học tập cô một chút mới được."
Phương Thành nhanh chóng bước tới, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Vạn Dục Ninh.
"Em náo loạn gì vậy? Cũng không xem xem hôm nay là ngày nào!"
Vạn Dục Ninh mím chặt môi, thấy một đôi mắt nhìn sang tràn ngập sự hiếu kỳ cùng với hứng thú. Ánh mắt Hứa Tình Thâm cũng nhìn thẳng vào cô chằm chằm, dáng vẻ giống như cũng không chịu thua.
Có người nhặt chiếc áo khoác của Tưởng Viễn Chu lên, đưa cho Tưởng Viễn Chu.
Vạn Dục Ninh hừ lạnh: "Ai cần anh lo chuyện không liên quan gì tới mình chứ? Anh là một con chó của Tưởng Viễn Chu sao?"
"Dục Ninh!" Phương Thành là muốn che miệng Vạn Dục Ninh nhưng cũng không kịp nữa rồi.
Thiên kim tiểu thư nhà họ Vạn mà nói ra được những lời này, thực sự là khiến người khác được mở rộng tầm mắt.
Tưởng Viễn Chu cầm chiếc áo khoác lên vai Hứa Tình Thâm một lần nữa, sau đó để cô ngồi yên ở đó. Anh đứng thẳng người dậy, ánh mắt liếc nhìn Vạn Dục Ninh không hề chớp mắt.
"Muốn gây chuyện phải không? Có muốn tôi tiếp em hay không?"
"Viễn Chu, đừng chấp nhặt với nó." Vạn Hâm Tăng nghe thấy ồn ào, tiến đến. Sau đó quay sang nhìn Hứa Tình Thâm đang ngồi kia.
"Tính tình Dục Ninh không được tốt, con cũng biết mà. Hôm nay tất cả khách khứa đều đang ở đây, con nể mặt bác một chút đi."
Vạn Dục Ninh cũng ý thức được đêm nay không phải là lúc để gây ầm ĩ, nhiều người đang chăm chú nhìn nhất cử nhất động của cô.
Tưởng Viễn Chu tức giận ra mặt. "Được thôi, nói xin lỗi cô ấy."
Vạn Dục Ninh nhất thời không phản ứng kịp, sau một lúc lâu, lúc này mới khó có thể tin nổi, chỉ vào Hứa Tình Thâm hỏi: "Anh bảo em nói xin lỗi cô ta?"
"Em chỉ cần nói xin lỗi, tôi sẽ để lại cho em chút thể diện."
Vạn Hâm Tăng hiểu rõ tính nết con gái mình, từ nhỏ cô đã phải chịu thua thiệt với ai bao giờ đâu? Thỉnh thoảng phải chịu thiệt, trở về giậm chân bình bịch là Tưởng Viễn Chu đã xử lý người kia rồi. Nhưng đó là trước kia, vậy bây giờ thì sao?
Vạn Hâm Tăng hạ giọng: "Viễn Chu, quên đi. Đó cũng không phải thiên kim nhà ai mà, vì cô ta, con có thể trút giận lên Dục Ninh sao?"
"Bác Vạn, sao nghe những lời nói này lại khiến con thấy không thoải mái vậy?"
Hứa Tình Thâm khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tuy rằng người đang chịu ấm ức là cô, nhưng trong giới hạn này, cô không thể nói chen vào, cô cứ ngồi yên ở chỗ đó.
Vạn Dục Ninh khẽ nhếch miệng, ánh mắt nhìn Hứa Tình Thâm tràn đầy vẻ đắc ý. Tưởng Viễn Chu không nói gì thêm nữa, anh lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa tay chỉ vào Vạn Dục Ninh, sau đó gọi điện thoại.
Vạn Hâm Tăng cho rằng mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa, quay ra nói Vạn Dục Ninh và Phương Thành đi mời rượu. Không ngờ nghe thấy tiếng nói chuyện điện thoại của Tưởng Viễn Chu.
"Alo, họ Lý kia, ngày hôm nay nhà họ Vạn đặt tiệc chiêu đãi trong lễ đính hôn, nhất định là cậu biết chứ?"
"À, chuyện là như vậy, hiện tại các món chính đã được đưa lên đủ rồi, món khai vị vừa mới bắt đầu, chỗ dư này, cậu loại cho tôi?"
Bên đầu điện thoại kia bùng nổ: "Cậu muốn đùa chết tôi à, không được không được, bị mất danh dự thì không thể được."
"Tức cũng mặc cậu." Tưởng Viễn Chu cho tay vào trong túi quần. "Cậu đã nói, hải sản xảy ra chút vấn đề, sợ đưa lên bàn tiệc thì sẽ có người bị ngộ độc, thế nào hả? Khách sạn này của cậu làm ăn buôn bán, bình thường tôi chiếu cố còn chưa đủ? Cậu cứ cân nhắc một chút đi, đắc tội với nhà họ Vạn hơn hay đắc tội với tôi thì hơn? Về phần tiền tổn thất, cậu cứ ghi vào hóa đơn, tôi ký tên cho cậu, cúp máy."
Hứa Tình Thâm há hốc miệng, thật ngạo mạn nha!
Vạn Hâm Tăng khẽ mấp máy môi: "Viễn Chu, con đang đùa gì thế?"
"Ai đùa giỡn với bác?"
Tưởng Viễn Chu kéo cánh tay Hứa Tình Thâm, đỡ cô đứng dậy.
"Bác Vạn, con nể mặt bác, hôm nay không làm khó ai, bác xem một chút..."
Tưởng Viễn Chu chỉ sang Hứa Tình Thâm nói tiếp: "Làn da trắng ngần như thế nên khi đi ra ngoài, con không bao giờ muốn người khác nhìn thấy, bắt cô ấy phải thật kín đáo. Nhưng cô Vạn đây làm vậy là có ý gì? Muốn làm con mất thể diện sao?"
Phương Thành nghiến răng tới nỗi hai bên gò má căng ra, anh cố ép buộc sự chú ý của mình phải rời khỏi Hứa Tình Thâm.
Vạn Hâm Tăng không có cách nào khác.
"Mấy đứa... Được rồi, việc này sẽ bàn sau. Viễn Chu, con nói với giám đốc khách sạn giải quyết chuyện này cho ta trước đã, chẳng lẽ con thực sự muốn nhà họ Vạn chúng ta không còn lỗ nẻ để chui xuống hay sao?"
"Bác Vạn, sau đó nhớ quản lý thiên kim nhà mình cho thật tốt. Nếu như Phương Thành có khả năng để cho cô ta có thể thích làm gì thì làm như vậy thì con cũng không có gì để nói. Nếu không thì nên kiềm chế cái tính đó lại, đỡ phải chịu khổ."
Tưởng Viễn Chu ôm eo Hứa Tình Thâm đưa cô đi ra ngoài. Anh liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn cúi gằm của cô, Tưởng Viễn Chu ghé sát làn môi mỏng bên tai cô, nói một câu: "Trong suốt quá trình diễn ra sự việc luôn giữ dáng vẻ buồn bã im lìm ngồi xem trò vui, vở kịch hay như vậy có khiến em hài lòng không?"
Note: Khi nào edit xong là mình up, các bạn không cần phải thúc giục, Yêu Yêu thông báo sang tháng sau lên VIP rồi, nếu bạn nào cảm thấy không chờ được thì bao giờ hoàn hãy đọc, hoặc qua nhà khác.