Số lần đọc/download: 538 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:15:28 +0700
Chương 072
Lý Quân Hiên hơi hơi nhíu mày. Tay phải cầm quạt giấy nhẹ nhàng vung lên, trên đầu ngõ nhỏ lập tức xuất hiện vài người, chỉ thấy năm sáu người trang phục giống nhau, một đám thật là lão luyện, người tới cung kính hướng Lý Quân Hiên thi lễ một cái, sau đó liền quay đầu đi về phía kẻ trộm.
Cừ thật, hảo hán đánh không lại nhiều người, hai nắm đấm không thể địch lại bốn tay, chỉ nhìn thấy mấy người kia vây quanh lấy kẻ trộm, tay nâng chân hạ, chỉ nghe thấy thanh âm bang bang, bốp bốp vang bốn phía, mọi người không buồn lên tiếng, chỉ thực hiện biện pháp động thủ không động khẩu.
Lục Tiểu Thanh nhìn mà mặt mày hớn hở, một phen cầm lấy tay của Lý Quân Hiên đung đưa: “Tri kỷ a..., tri kỷ a..., huynh làm sao mà biết được ta thích nhất chính là nhiều người ức hiếp một người như vậy, ha ha, đả đảo chính là đạo lý cứng rắn, thật sảng khoái.”
Lý Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh vừa nắm lấy tay mình lúc la lúc lắc, vừa hưng phấn nhìn bên kia quyền cước chim bay tán loạn, nhíu mày cười nói: “Ta cũng đã cho hắn cơ hội, nếu hắn không cần, như vậy thì đành phải dùng đến nắm đấm mà hắn thích để giải quyết thôi, ta cũng không thèm để ý đến lực lượng giữa hai bên phải ngang nhau ra sao, dù sao ta thích chính là phải đạt được kết quả tốt, quá trình cũng không quan trọng.”
Lục Tiểu Thanh cười hớ hớ nói: “Huynh đệ, trách không được huynh rất vừa mắt ta, làm nửa ngày hóa ra lại là người có cùng chung chí hướng, thế này mới giống một Quận Vương trấn thủ một phương chứ, địa bàn của ta làm chủ, dám chọc đến ta, giết chết hắn.”
Lý Quân Hiên mỉm cười nói: “Nếu ở Dương Châu, ngay cả một kẻ trộm mà ta cũng không thu thập được, vậy thì làm Quận Vương cũng có ích gì, bất quá, cũng không thể muốn thế nào được thế đó, nàng cũng không nên nhìn thấy ta có một chút thế lực, mà đi ra ngoài gây rắc rối cho ta đâu đấy, triều đình còn có luật pháp.”
Lục Tiểu Thanh khoát tay nói: “Điểm này thì ta hiểu, không thể giấu diếm trên được, có Thiên Vũ làm chỗ dựa vững chắc, hơn nữa lại có huynh là đầu sỏ nơi này, ta muốn là ở Giang Nam phải quậy sao cho thật ra trò, nếu không tên huynh nên viết đảo ngược lại đi.”
Lý Quân Hiên bật cười nói: “Nàng trước hết nghĩ viết đảo ngược tên lại cũng là ta chứ không phải nàng, ha ha, nàng thật sự là chỗ nào cũng không chịu thiệt.”
Hai người tán dóc vài câu, phía bên kia thanh âm bang bang, bốp bốp cũng đã chấm dứt, mấy người hai tay đem túi bạc bị kẻ trộm kia trộm cung kính đưa cho Lý Quân Hiên, sau đó xoay người bước đi, từ đầu tới cuối không nói một câu, Lục Tiểu Thanh vừa đoạt lấy túi tiền, vừa huýt sáo.
Đi lên phía trước hai bước, nhìn thấy kẻ trộm kia toàn thân xanh tím đang nằm vật dưới mặt đất, nhưng không có hộc máu, cũng không thấy chỗ nào trái với quy luật sinh trưởng của cơ thể con người, xem ra người của Lý Quân Hiên xuống tay rất có chừng mực. Lục Tiểu Thanh lúc này đắc ý nhìn thoáng qua kẻ trộm từ trên xuống dưới không biết đã trúng bao nhiêu quyền cước, lại liều mạng đánh trả không rên lấy một tiếng, cho dù hiện tại người đầy thương tích, cũng không thấy hắn rên đau hay là thay đổi sắc mặt, trong lòng nửa là bội phục nửa là trêu tức, nhìn vẻ mặt quật cường cắn răng không hừ một tiếng của kẻ trộm nói: “Thế nào? Nắm đấm của ai cứng hơn? Tiểu tử nhà ngươi cũng không nhìn xem ta là ai, không hỏi thăm xem ta có chỗ dựa vững chắc hay không, mà đã dám đụng đến ta, ta nói cho ngươi biết, ta trước mặt có người chống đỡ.”
Tên kẻ trộm gọi là Thạch Đầu kia hung hăng trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, nhổ một ngụm nước miếng: “Ngươi đừng đắc ý, ngày nào đó ta cũng sẽ tìm người đánh cho ngươi một trận.”
Ách, dám uy hiếp ta, hiện tại lá gan của tên trộm này cũng thật là lớn a..., cư nhiên lại có thể hung ác trắng trợn với người bị mất của, mẹ nó, hổ không phát uy ngươi lại xem ta như là mèo bệnh phải không, ta muốn tiểu tử nhà ngươi mất mặt. Trong lòng nghĩ gì đã hiện hết cả ra mặt, mỉm cười nói: “Một khi đã như vậy, ta đây sẽ chờ ngươi.” Dứt lời, xoay người lôi kéo Lý Quân Hiên, cũng không quay đầu lại tiêu sái rời đi.
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, Lục Tiểu Thanh cười tủm tỉm ngẩng đầu nhìn Lý Quân Hiên, Lý Quân Hiên vừa nghiêng đầu, quạt giấy vung lên, nhìn xa xa khóe miệng mang theo ý cười nói: “Đi thôi, bọn Quỳnh Nhi chắc là đang lo lắng lắm đây.” Dứt lời, nhấc chân định đi về phía trước.
Lục Tiểu Thanh sắc mặt trầm xuống, một phen đem Lý Quân Hiên kéo trở về, nói: “Lý Quân Hiên, huynh cố ý đúng không? Huynh nếu hôm nay không thuận theo ta, ta về sau sẽ làm cho phủ của huynh không còn được an bình nữa.”
Lý Quân Hiên nhìn Lục Tiểu Thanh hung ác, tàn nhẫn trừng mắt với mình, bật cười nói: “Đi thôi, chẳng phải là ta đã muốn làm theo ý nàng rồi hay sao.” Lục Tiểu Thanh nhất thời hớn hở nói: “Ta đã biết là huynh hiểu được ý tứ của ta mà, hắc hắc, đi thôi.”
Giờ cơm chiều, cơ hồ chỉ một mình Lục Tiểu Thanh đã ăn gần hết một nửa bàn ăn, làm hại Ngô Lệ Hoa phải vội vàng kêu phòng bếp mang thêm nhiều đồ ăn lên, Lý Quỳnh ngồi ở đối diện Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ đã mấy ngày không ăn cơm sao? Ngô gia lại bạc đãi tỷ như vậy ư.”
Lục Tiểu Thanh gắp một miếng cá hầm hoa sen, mập mờ nói: “Muội nếu phải chạy một vòng thành Dương Châu, ta phỏng chừng muội còn có thể ăn hết một con trâu cũng không chừng.”
Hồng Ngọc dừng đũa lại, nói: “Tỷ tỷ thật là lợi hại, cư nhiên chạy một hơi hết toàn thành, nếu đổi lại là muội, cho dù có đánh chết cũng không chạy nổi.”
Ngô Lệ Hoa vừa gắp thức ăn cho Lục Tiểu Thanh vừa cười nói: “Thể lực của tỷ tỷ là không cần bàn đến rồi, chỉ sợ rất nhiều nam tử cũng phải thua một cách khuất phục, bất quá, ngẫm lại hôm nay thật là thú vị, không cần phải nói đến chuyện chẳng biết tại sao lại được danh hiệu đệ nhất, ngay đến cả tên kẻ trộm cư nhiên cũng là một tên mù đường, khi muội nhìn thấy tỷ tỷ từ bên cạnh muội hô to gọi nhỏ lần thứ hai chạy qua, muội lúc ấy đều không thể kìm được cười to, nào lại có hai người như vậy a..., một người so với người kia lợi hại không kém.”
Vừa nói đến đây, mấy người kia đều ha ha cười rộ lên, Lý Quỳnh cười nói: “Cũng không tồi, khi muội nhìn thấy ca ca vẻ mặt bất đắc dĩ cùng cười khổ lần thứ hai chạy qua chúng ta, muội lúc ấy cười đến nỗi gập cả thắt lưng, rất thú vị, hai kẻ mù đường.”
Lý Quân Hiên lắc đầu cười nói: “Cũng là bởi vì tốc độ của kẻ trộm kia với Tiểu Thanh quá nhanh thôi, ta từ phía sau thấy hai người bọn họ ngay tại phía trước vòng vòng, chạy vòng quanh mấy cái phố một vòng lại một vòng, ta ở phía sau cũng không còn gì để nói, cảm giác về phương hướng cực kém, cuối cùng là tên trộm kia còn tự mình đi vào ngõ cụt, ta lúc ấy đuổi theo đến nơi, nhìn thấy hai người bọn họ đã dừng lại, ý tưởng đầu tiên hiện lên của ta chính là: rốt cục không cần làm chuyện mất mặt như vậy nữa rồi.”
Lục Tiểu Thanh trừng mắt hỏi: “Làm sao lại mất mặt?”
Lý Quỳnh cười nói: “Tiểu Thanh tỷ tỷ, tỷ ngẫm lại xem, như vậy mọi người đều biết Quận Vương ở trên đường chạy lòng vòng, tỷ thử nói xem có mất mặt hay không a..., lúc ấy muội nhìn thấy những người xung quanh trợn mắt há hốc mồm nhìn ca ca, muội chỉ biết hình tượng hoàn mỹ mà ca ca vất vả lắm mới tạo được đã không còn nữa rồi.”
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên đang mỉm cười lắc đầu, nói: “Ai kêu huynh ngày thường không vận động, cư nhiên ngay cả ta cũng không chạy vượt qua được, thật là mất mặt, nếu huynh chạy tới sớm một chút, ta còn phải chạy trốn vất vả như thế hay sao? Về sau huynh cũng giống như các muội ấy, mỗi ngày chạy ba trăm trượng, không, mình huynh phải chạy gấp đôi, sáu trăm trượng, nếu còn gặp phải chuyện như vậy nữa, huynh mới xông pha chiến đấu tốt được.”
Lý Quỳnh quay đầu nhìn Lý Quân Hiên hắc hắc cười nói: “Ca ca, không liên quan đến muội nha, là do Tiểu Thanh tỷ tỷ tư duy quái dị.”
Lý Quân Hiên không nói gì chỉ lắc lắc đầu, gặp phải nàng đúng là bó tay, cũng lạ là mình nhất thời quan tâm quá mức, bản thân chạy đuổi theo, biết thế sớm đã cho người đi theo chạy lên cản lại không phải là tốt hơn sao, nghĩ vậy không khỏi bật cười, chính mình từ khi nào thì cũng đã không bình tĩnh được như vậy.
Lục Tiểu Thanh nhìn thoáng qua Lý Quân Hiên khóe miệng hiện lên ý cười, lắc đầu thở dài nói: “Phỏng chừng là do hôm nay chạy choáng váng quá rồi.”
Ngô Lệ Hoa cười nói: “Tỷ tỷ, tỷ xem người như Quận vương xuất môn là phải đi bộ hay sao? Có thể đuổi kịp tốc độ khủng bố của tỷ quả thật là không tồi đâu, nếu đổi lại là văn nhân chắc đã sớm chết vì mệt rồi, tỷ còn ngại không đủ, lại nói, với phương pháp chạy không muốn sống của tỷ tỷ, muội phỏng chừng cho dù là người có võ công cũng nhất định không theo kịp.”
Lục Tiểu Thanh nghiêm trang gật gật đầu nói: “Đó là lẽ đương nhiên, năm ta còn ở trường học đã có tiếng là cao thủ chạy bộ, năm nào cũng đứng thứ nhất, nam sinh có thể đuổi kịp ta thật đúng là đếm trên đầu ngón tay, cũng chỉ được có vài người, hơn nữa sau khi đi tới nơi này hai lần đã chạm tới sự sống chết, cho nên cảnh giới kia tất nhiên là mấy người không thể sánh bằng được rồi.”
Đang lúc cao hứng bừng bừng, thì hạ nhân của Ngô gia mang một người đến, Lục Tiểu Thanh vừa nhìn đã nhận ra chính là một thành viên trong nhóm người chiều nay, vội vàng vươn đầu về phía Lý Quân Hiên, nghe người tới nhỏ giọng báo cáo. Lý Quân Hiên buồn cười nhìn động tác của Lục Tiểu Thanh, cũng không kiêng dè chàng.
Sau khi người tới bẩm báo xong, Lý Quân Hiên gật gật đầu nói: “Đi trước dẫn đường.” Vừa nói vừa đứng dậy, Lục Tiểu Thanh đặt đôi đũa xuống, cũng vội vàng đứng lên nói: “Đi, đi, đi.” Tiến lên vài bước liền đuổi kịp Lý Quân Hiên, khóe mắt thấy bọn Hồng Ngọc cũng đều đang đứng lên, vội nói: “Các muội đừng đi theo, ta cùng Lý Quân Hiên đi ra ngoài bàn bạc một số chuyện, rất nhanh sẽ trở lại thôi, các muội ở lại chạy bộ thật tốt cho ta, ta trở về sẽ nghiệm thu kết quả.” Dứt lời, lôi kéo Lý Quân Hiên rời đi.
Nhìn bóng dáng hai người, Lý Quỳnh bất mãn nói: “Chuyện gì mà thần bí vậy? Muội cũng không có thể đi, hai người này thật là đáng ghét.”
Ngô Lệ Hoa hơi trầm ngâm nói: “Hẳn là chuyện không muốn cho chúng ta nhìn thấy.”
Hồng Ngọc gật gật đầu nói: “Nếu là chuyện bình thường, thì tỷ tỷ nhất định sẽ mang theo ta, ta nghĩ phần lớn là không muốn cho chúng ta nhìn thấy một vài tình cảnh nào đó, hẳn là muốn tốt cho chúng ta.” Nghe hai người nói cũng cảm thấy có lý, bất quá Lý Quỳnh vẫn là bất mãn nói thầm.
Lại nói về Lục Tiểu Thanh đi theo Lý Quân Hiên, hai người ngồi trên một chiếc xe ngựa, rất nhanh đi ra khỏi thành, Lý Quân Hiên thấy vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Lục Tiểu Thanh, không khỏi cười nói: “Làm gì mà lại cao hứng như vậy? Nghe tình huống báo cáo có vẻ như những người đó cũng không phải là người xấu, nàng nhưng đừng có phóng hỏa quá đáng đó nha.”
Lục Tiểu Thanh liếc mắt trừng mắt Lý Quân Hiên, đột nhiên cười nói: “Nếu đã làm là phải phóng hỏa thì phải làm sao bây giờ? Huynh có biết không, con người của ta làm việc cho tới bây giờ không có gì đúng mực cả.”
Lý Quân Hiên hiếm khi lại trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Có thể làm sao bây giờ, còn không phải là thu dọn tàn cuộc cho nàng hay sao, chẳng lẽ lại để cho nàng bị người bắt nạt.”
Lục Tiểu Thanh ha ha cười nói: “Này cũng không tồi nha..., đây mới là huynh đệ chứ.” Lý Quân Hiên cười khổ lắc đầu, Lục Tiểu Thanh này thật không hiểu nên nói như thế nào về nàng mới tốt đây.
Cách thành Dương Châu năm sáu dặm có một ngôi miếu đổ nát, ngôi miếu đổ nát này giống như thật lâu không có ai đến, khắp nơi đều là tro bụi cùng mạng nhện, lúc này có hai nam tử đang ngồi trên bậc thang trong ngôi miếu đổ nát, trang phục của hai người đều là rách rưới, một người trong đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn ánh trăng một cái, nói: “Thạch Đầu, đệ về sau cẩn thận chút, nơi này dù sao cũng là thành Dương Châu, là một địa phương lớn, không phải như địa phương nhỏ của chúng ta, có rất nhiều người hung ác, nham hiểm, đệ hôm nay bị đánh thành ra như vậy, thật may là không có thương tổn đến xương cốt, bằng không chúng ta biết ăn nói ra sao với cha mẹ của đệ đây.”
Nhìn kỹ người được gọi là Thạch Đầu kia, đúng là kẻ trộm bạc của Lục Tiểu Thanh buổi chiều nay. Thạch Đầu hờ hững nói: “Cha mẹ đều đã chết đói, còn có cái gì mà ăn nói với hai người đây, hôm nay ta thật sự chỉ một chút xíu nữa là đã trộm được túi bạc kia, ta thấy hắn đem một mâm bạc cất vào trong túi to, nếu không phải do ta không biết đường, ta khẳng định đã sớm mang được bạc về đây rồi. Phải có nhiều bạc như vậy, thì chúng ta nhiều người như vậy về sau mới sẽ không bị đói bụng, mọi người tiết kiệm chi tiêu một chút, chúng ta lại đi làm công, cuộc sống nhất định sẽ từ từ khá hơn, Vân Thiên, ta thật sự không muốn nhìn thấy bằng hữu cùng nhau chạy trối chết đi đến nơi này, lại bị đói chết ở nơi này như vậy.”
Người trẻ tuổi được gọi là Vân Thiên gật gật đầu nói: “Ta biết suy nghĩ của đệ, nhưng là Thạch Đầu, trộm tiền thật sự không tốt, đó là tài sản của người khác, chúng ta như thế nào lại có thể không công mà lấy đi, chúng ta là nam nhân, nam nhân phải có tôn nghiêm cùng tiêu chuẩn sống của nam nhân, ta nghĩ việc này nếu như bị Vô đại thúc biết được, người nhất định hận chúng ta không có tiền đồ, ăn ít một chút cũng không đói chết được, chúng ta chạy nạn đến đây, có thể đi đến hôm nay, chúng ta tuyệt đối sẽ không ngã xuống.”
Thạch Đầu trầm mặc nửa ngày nói: “Ta biết, nhưng là vì sao nhất định phải sống theo khuôn phép cũ, không còn phương pháp nào khác hay sao? Chúng ta ở quê hương không phải là rất cần cù, chăm chỉ hay sao, vì sao ông trời vẫn hạ đại hạn cùng nạn châu chấu xuống? Nhìn những người trong thôn cùng nhau chạy nạn, một đám ngã vào ven đường không còn sức đứng lên, ta cảm thấy rất tuyệt vọng, ông trời cũng không chiếu cố người lương thiện, chỉ chiếu cố cường giả, từ lúc đó ta liền thề, cuối cùng có một ngày ta sẽ trở thành cường giả, cho dù có đại hạn cùng nạn châu chấu cũng không diệt hết được người.”
Bốp, bốp, bốp, ba tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên, làm cho Thạch Đầu cùng Vân Thiên đang ngồi ở trên bậc cầu thang nói chuyện phiếm cả kinh, vụt đứng lên nhìn chằm chằm vào cửa miếu đổ nát. Chỉ thấy Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quân Hiên đang chậm rãi tiêu sái tiến vào, Lục Tiểu Thanh buông hai tay nói: “Nói rất đúng.”
Thạch Đầu sắc mặt trầm xuống nói: “Là các ngươi.” Chỉ thấy phía sau Lục Tiểu Thanh không ngừng có người tiêu sái tiến lên, mấy người tới mặc trang phục giống nhau, có quy củ chia ra làm hai bên, trong tay cầm cây đuốc, toàn bộ miếu đổ nát trong nháy mắt được chiếu sáng, ánh lửa chiếu sáng toàn thân của mấy người ở tại đây.
Người ở bên trong miếu hoang cũng phát hiện ở cửa miếu đột nhiên sáng bừng ánh lửa, nhiều người vội vàng chạy tới, Lục Tiểu Thanh vừa thấy mọi người quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt, có người già, có trẻ con, có phụ nhân có cô nương, sợ rằng phải đến bốn mươi người chứ chẳng ít. Vị nam tử trung niên dẫn đầu nhìn thoáng qua trận thế của Lục Tiểu Thanh, tiến lên từng bước che ở trước người Thạch Đầu cùng Vân Thiên, nói: “Không biết hai vị đại nhân đêm khuya đến ngôi miếu đổ nát này có chuyện gì? Nếu trong miếu có người đắc tội với hai vị đại nhân, thỉnh hai vị đại nhân giơ cao đánh khẽ thả cho chúng tôi một con đường sống, đầu năm nay đi ra ngoài kiếm sống không dễ dàng, ta thay bọn họ xin lỗi hai vị đại nhân.”
Người nhiều tuổi không hổ là sống lâu, kiến thức cũng nhiều hơn, vừa thấy bộ dáng của Lục Tiểu Thanh cùng Lý Quân Hiên, liền tỉnh ngộ phần lớn là trong miếu có người trêu chọc bọn họ, nếu không ai đời trời đã tối rồi còn ra ngoài thành tìm phiền toái làm gì, cũng không phải ăn no không có chuyện gì để làm.
Lý Quân Hiên mỉm cười nhìn thoáng qua những người ở trong miếu, xoay người đi đến một bên, toàn quyền trao lại cho Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh nhìn người trung niên, hướng Thạch Đầu bị che ở phía sau hắn nói: “Thạch Đầu, đi ra đây.”
Người trung niên kia cả kinh, trong lòng biết hẳn là Thạch Đầu tính tình cực kỳ quật cường này đã đắc tội với người ta, hiện tại người ta đã tìm tới cửa, không khỏi duỗi tay ra bảo vệ Thạch Đầu, nhưng Thạch Đầu là một người quật cường, bị Lục Tiểu Thanh gọi thẳng tên, lập tức không chút nghĩ ngợi giãy khỏi tay Vân Thiên đang túm chặt lấy mình, đứng ra nói: “Ta ở trong này, ngươi có chuyện gì thì cứ hướng ta mà xử, không cần gây khó dễ cho những người ở trong miếu.”
Lục Tiểu Thanh tiến lên vài bước, đi đến trước mặt Thạch Đầu, chăm chú nhìn vào hắn nói: “Ta lại cho ngươi một cơ hội nữa, thu hồi lại câu nói cuối cùng hôm nay của ngươi, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí. Ta vẫn luôn tôn thờ tôn chỉ diệt cỏ phải diệt tận gốc, ta sẽ không để cho người tùy thời có thể uy hiếp đến sự tồn tại của ta.”
Thạch Đầu trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng không kém cạnh gì trừng lại hắn, hai người đối chọi gay gắt nhìn chằm chằm đối phương. Người trung niên kia vừa nghe thấy lời của Lục Tiểu Thanh, lại nhìn qua tư thế phía sau Lục Tiểu Thanh, chính là một đám đại hán khỏe mạnh, mặt không chút biểu tình nhìn Thạch Đầu, giống như chỉ cần nam tử trước mặt ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ động thủ không lưu tình. Nhất thời cuống quít đẩy Thạch Đầu: “Thạch Đầu, mau, mặc kệ ngươi hôm nay đã nói cái gì, ngươi đều phải mau mau chịu tội đi, mau, Thạch Đầu.”
Vân Thiên kia vẫn đứng ở một bên nghe Lục Tiểu Thanh nói thế, nhất thời nhớ tới chuyện hôm nay Thạch Đầu đã làm, vội vàng đẩy Thạch Đầu, vội la lên: “Thạch Đầu mau xin lỗi, hôm nay vốn chính là do đệ không phải, mau xin lỗi. Vị đại ca này, huynh đệ Thạch Đầu của ta hôm nay làm không đúng, hắn không nên làm như vậy, vừa rồi chúng ta cũng đã nói hắn, ta thay hắn hướng ngài xin lỗi, đại nhân ngài đại lượng đừng làm khó dễ Thạch Đầu, Thạch Đầu cũng là vì muốn tốt cho chúng ta, nếu không hắn quyết sẽ không đi làm chuyện như vậy, Thạch Đầu, mau xin lỗi.”
Thạch Đầu trợn mắt bị vị trung niên cùng Vân Thiên lôi kéo, quật cường không nói một lời nào, không thèm nhìn đám người sau lưng Lục Tiểu Thanh lấy một cái, chỉ là lạnh lùng nhìn chăm chú vào Lục Tiểu Thanh, Lục Tiểu Thanh cũng không vội, ung dung trừng mắt nhìn lại Thạch Đầu.
Lúc này, ở trong miếu có một cô gái chạy đến, một phen lôi kéo Thạch Đầu, nhẹ giọng nói: “Thạch Đầu, nếu hôm nay là huynh không đúng, vậy thì huynh xin lỗi người ta đi, nếu không phải là lỗi của huynh, vậy thì đứng thẳng lên chớ có gục xuống.”
Lục Tiểu Thanh cảm thấy hứng thú thu hồi ánh mắt đang trừng mắt nhìn Thạch Đầu, chuyển qua nhìn cô gái, chỉ thấy cô gái này độ mười bốn, mười năm tuổi, bộ dạng khá xinh đẹp, mi thanh mục tú, tuy rằng quần áo rách tả tơi nhưng vẫn gọn gàng chỉnh tề, cũng rất sạch sẽ, không giống như những nam nhân không nhìn thấy tướng mạo này. Dáng người cũng có chút đơn bạc, nhưng một cỗ ôn nhu cùng kiên định thản nhiên toát ra khiến cho nàng làm cho người ta không thể không chú ý đến nàng.
Thu hồi ánh mắt đánh giá cô gái, chỉ nghe thấy người trung niên kia quát lên một tiếng: “Tiểu Trúc, con thì biết cái gì? Đừng xen mồm vào.” Cô gái được gọi là Tiểu Trúc kia lại lôi kéo tay Thạch Đầu, đứng ở bên cạnh Thạch Đầu, không lui một bước, ánh mắt ôn nhu mang theo ý cười nhìn Thạch Đầu, không tiếng động nói lên sự ủng hộ của mình với hắn.
Thạch Đầu nhìn thoáng qua Tiểu Trúc, trầm ngâm nửa ngày trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, cắn chặt răng nói: “Hôm nay là ta không đúng, ta không nên trộm tiền của ngươi, bất quá lời ta đã nói ra tuyệt đối sẽ không thu lại, ngày nào đó ngươi nếu như ở trong tay của ta, ta sẽ thả ngươi một lần, lần thứ hai ta nhất định sẽ đánh ngươi một trận để hả giận.” Dứt lời lạnh lùng trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh.
Lục Tiểu Thanh không để ý tới nam nhân trung niên cùng Vân Thiên đang ở bên cạnh quát lớn Thạch Đầu, mặt không chút biểu tình nhìn Thạch Đầu, nửa ngày cất tiếng lạnh lùng nói: “Ngươi có biết những lời này của ngươi sẽ có hậu quả gì không.” Thạch Đầu khẽ ngẩng đầu quật cường trừng mắt nhìn Lục Tiểu Thanh, nói: “Ta biết, hôm nay mặc kệ ngươi như thế nào, ta cũng đều nói như thế.”
Lục Tiểu Thanh nháy mắt cũng không nháy mắt, lạnh lùng nhìn Thạch Đầu, Thạch Đầu không tránh cái nhìn của Lục Tiểu Thanh, bên cạnh người trung niên cùng Vân Thiên đều sốt ruột, lại là kéo lại là khuyên, những người đứng xung quanh trong ngôi miếu, đều là vẻ mặt thân thiết nhìn Thạch Đầu, đều đi lên, đều nói: “Thạch Đầu, mau thu hồi lời nói của ngươi, là ngươi không đúng.” Có người sợ Lục Tiểu Thanh trực tiếp động thủ, đều đứng ở bên cạnh Thạch Đầu, chỉ có Lý Quân Hiên ung dung ngồi trên sư tử bằng đá ở bên ngoài cửa miếu, phe phẩy quạt giấy, mỉm cười nhìn toàn bộ diễn biến.