We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
ess đông cứng lại trong ghế, dường như một cục bướu to bằng nắm tay đang hình thành trong cổ họng nàng. Anh ta ở đó, ngay trong chính nhà nàng. Với mẹ nàng. Và – Kim, con gái nàng?
Tess ra khỏi xe, cầm chặt như muốn bóp nát chiếc điện thoại trong tay.
“Anh đang…”
“Anh nghĩ là em ở đây rồi,” Vance bình thản tiếp lời Tess. “Anh tính thời điểm không sai chứ, phải không? Tin nhắn của em cho biết sự việc khá khẩn cấp.”
Tin nhắn? Tess suy nghĩ rất căng. Anh ta ở trong nhà mình và đang giở trò với mình. Cơn giận dữ như cuộn dâng trong người nàng. “Nếu anh chạm đến họ, tôi thề…”
“Không, không, không,” Vance ngắt lời, “vấn đề không phải là vậy. Nhưng thực sự là anh không thể ở lại quá lâu. Dù rất muốn nhận lời mẹ em mời ăn tối với cả gia đình, anh phải trở về Cnecticut. Em bảo có điều gì đó cho anh. Thứ gì đó mà em muốn anh xem.”
Dĩ nhiên. Mớ giấy tờ. Anh ta muốn lấy lại mớ giấy tờ của mình. Tess nhận thấy anh ta không muốn gây nguy hiểm cho mẹ nàng và Kim. Anh ta tự xưng và ứng xử như một người bạn. Mẹ nàng sẽ không biết là có điều không ổn. Tốt. Cứ giữ như vậy.
“Tess?” Vance hỏi với vẻ bình thản đáng lo ngại. “Em còn đó chứ?”
“Còn. Anh muốn tôi đưa lại cho anh mớ giấy tờ tài liệu kia chứ gì?”
“Vậy thì tốt quá.”
Tess vụt nhớ đến cái ví của nàng nằm giữa đống hỗn độn trong căn hầm của Vance, và tự trách mình đã không lấy lại cái ví. Tess lo lắng nhìn ra cửa xe. Chỉ có người chụp ảnh ở gần đó, vẫn đang chụp các tài liệu. Cảm thấy như có một cơn co thắt trong lồng ngực, Tess hít một hơi dài và quay khỏi người chụp ảnh. “Tôi sẽ đến ngay. Xin đừng làm điều gì…”
“Tất nhiên là không,” Vance cười ầm lên. “Vậy anh sẽ đợi em. Có ai khác tham gia cùng chúng ta không?”
Tess nhíu mày. “Không”
“Tuyệt,” Vance ngừng một lúc. Tess tự hỏi anh ta đang làm gì. “Dành chút thời gian ở bên mẹ và con gái em và hiểu họ hơn một chút là điều rất thú vị,” Vance nói tiếp. “Kim quả thật là một cô bé vui vẻ.”
Vậy rốt cuộc con bé có mặt ở đó. Thằng khốn kiếp. Anh ta đã mất con gái, giờ đây anh ta đang đe dọa con mình.
“Đừng lo, tôi sẽ đến một mình,” Tess khẳng định.
“Đừng lâu quá đấy.”
Tess nghe tiếng cúp máy, trong khoảng khắc nàng tiếp tục giữ điện thoại bên tai, nhớ lại cuộc nói chuyện, cố gắng chấp nhận điều đang xảy ra.
Tess có một quyết định quan trọng cần phải cân nhắc. Có nên nói cho Reilly biết không? Nàng đã biết câu trả lời: dĩ nhiên. Ai từng xem một chương trình trên truyền hình cũng đều biết rằng, bất chấp kẻ bắt cóc nói gì, mọi người đều phải gọi báo cáo cho cảnh sát. Phải luôn luôn gọi cho cảnh sát. Nhưng đó là truyền hình, còn đây là đời thực. Đó là chuyện của gia đình nàng, đang nằm trong tay một gã đàn ông mà cuộc đời đã bị hủy hoại. Dù rất muốn báo cho Reilly biết, Tess vẫn không muốn mạo hiểm tạo ra một tình huống bắt giữ con tin. Nhất là với tình trạng tâm lý hiện tại của Vance.
Bám vào những suy luận vẩn vơ, Tess cố thuyết phục bản thân rằng Vance sẽ không làm hại mẹ và con gái nàng. Anh ta đàm hại nàng, đúng không nào? Thậm chí còn vô cùng hối tiếc về chuyện đã gây ra cho nàng. Nhưng giờ đây nàng đã ngáng đường Vance, chôm mất tài liệu của anh ta, những tài liệu rất cần thiết cho sứ mệnh của anh ta. Những tài liệu mà, như Reilly đã nói một cách chính xác, nhiều người phải chết vì chúng.
Tess không thể mạo hiểm. Gia đình nàng đang bị đe dọa.
Tess liếc trộm người nhân viên chụp hình lần nữa. Anh ta đã xong việc. Vẫn còn áp điện thoại di động vào tai, Tess nhích dần về phía anh ta. “Phải,” nàng nói lớn vào đường dây đã ngắt. “Anh ấy vừa chụp xong.” Nàng gật đầu với người chụp hình, cố tạo ra một nụ cười “Hẳn rồi, tôi sẽ mang chúng lại ngay,” Tess tiếp tục, “Các anh cứ tiến hành và bắt đầu lắp đặt thiết bị đi.”
Tắt điện thoại, Tess nói với anh nhân viên chụp hình. “Anh chắc chúng sẽ hiện ra chứ?”
Câu hỏi của Tess làm anh ta ngạc nhiên. “Tôi hy vọng như vậy. Tôi được trả lương để làm việc đó mà.”
Tess cuộn mớ tài liệu lại trong khi anh ta lùi ra xa một cách máy móc. “Tôi phải đem những thứ này về phòng thí nghiệm ngay.” Bao giờ chả dính đến một phòng thí nghiệm nào đó. Tess hy vọng như vậy nghe có vẻ đáng tin một chút. Tess liếc nhìn cái máy chụp hình và nói thêm, “Reilly muốn cho rửa nhanh những tấm ảnh này. Anh làm được chứ?”
“Chắc chắn rồi, không thành vấn đề – ảnh kỹ thuật số mà,” anh ta trả lời, mặt tỉnh bơ.
Tess nhăn mặt vì sai lầm của mình trong khi cố hết sức ra vẻ tự tin trở về xe Reilly, cố kìm nén sự thôi thúc muốn bỏ chạy. Khi đến bên cửa chỗ ngồi của lái xe, Tess liếc vào và thấy chìa khóa xe vẫn còn đó, vẫn còn ở cái nơi mà nàng thấy Reilly bỏ nó lại. Tess vào xe, bật công tắc khởi động.
Nàng lướt qua những khuôn mặt tại hiện trường, tìm kiếm Reilly và hy vọng không phải thấy anh. Anh ấy không quanh quẩn đâu đây, cả người bạn đồng sự của Reilly cũng vậy. Tess cho xe ra khỏi chỗ đậu, và từ tốn điều khiển xe len qua những chiếc xe mui kín khác và xe cảnh sát, nhích dần lên phía trước, ngượng ngùng mỉm cười với vài ba người cảnh sát vẫy tay cho nàng qua, hy vọng nỗi kinh hoàng cực độ trong lòng không lộ ra ngoài.
Khi ra đến chỗ trống, Tess vừa lái đi vừa nhìn kính hậu; chỉ lát sau nàng đã phóng ào ào trên đường hướng về phía Westchester.
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa