Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: 32++
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 160 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 41: Hoàng Phủ Tung Và Chu Tuyển Giá Lâm.
ác ngươi! Các ngươi đều không bình thường.
Công Tôn Việt oa oa khóc lên:
- Ta ghét các ngươi lắm.
Nói xong nàng liền chạy ra ngoài, nhanh như chớp đã không thấy bóng dáng đâu.
Đúng là rất không bình thường, Tôn Vũ dùng đầu óc của một nhà khoa học mà thề, Công Tôn Toản trong thế giới này đúng là một nữ nhân rất không bình thường. Hắn từ mặt đất đứng lên ngại ngùng nói:
- Bá Khuê, vừa rồi không phải như ngươi nghĩ đâu …
Tuy nhiên lúc này Công Tôn Toản đã đi vào ảo tưởng, hoàn toàn không nghe thấy Tôn Vũ giải thích, nàng xấu hổ đi đến trước mặt Tôn Vũ, dịu dàng nói:
- Ngươi có bệnh nan y không muốn tìm nữ nhân, nhưng mà lại hôn muội muội của ta … Tại sao ta lại không được?
- Việc này … nói ra, không phải như vậy đâu.
Tôn Vũ phát hiện nói chuyện với cô nàng này rất khó khăn, giải thích để nàng ta hiểu được là rất khó, bởi căn bản nàng không nghe mình nói gì.
Công Tôn Toản rất phối hợp lại nói:
- Nếu đã hôn muội muội ta, vậy ta cũng muốn.
Nàng nhanh chóng sáp tới, cũng không quan tâm Tôn Vũ có đồng ý hay không, ngay tức khắc dán đôi môi mềm mại lên miệng Tôn Vũ.
Sự việc lần này khác hoàn toàn so với lúc nãy chạm môi với Công Tôn Việt, thực diệu kỳ, Tôn Vũ dùng chút thời gian cảm thụ một chút đôi môi mềm mại của cô gái này, loại cảm xúc này mềm mại đến tận xương khiến hắn không khỏi có chút ý loạn tình mê.
Hai đôi môi tách ra, Công Tôn Toản mặt đỏ lựng, cảm thấy rất mỹ mãn nói:
- Như thế ta không thiệt thòi nữa, ta tới lều lớn chờ ngươi, ngươi mau tới, võ tướng kỹ của Trương Giác rất lợi hại, chúng ta không thể không có ngươi.
Nàng xoay người mau chóng chạy ra ngoài.
Ta đi làm sao được. Tôn Vũ đặt mông ngồi luôn xuống đất, ngươi không thiệt thòi, muội muội của ngươi cũng không thiệt thòi, chỉ có ta thiệt thôi?
Bên cạnh Trương Yến cười đến thở không ra hơi, nàng vô lực nói:
- Ôi trời, Công Tôn gia các ngươi, đều là những người quái đản, ha ha ha, vậy mà còn tự coi là danh môn Hà Bắc. Chẳng lẽ nổi danh là tên hề Hà Bắc sao? Ha ha ha!
Tôn Vũ sực tỉnh, lúc này mới nhớ ra mục đích ban đầu của mình khi tới đây là muốn thả Trương Yến, lại bị một đám nữ nhân làm quay vòng vòng, thiếu chút nữa khiến một nhà khoa học như hắn cũng trở nên hồ đồ
Tôn Vũ đi tới bên người Trương Yến, thở dài nói:
- Đừng nhúc nhích, ta cởi dây trói giúp ngươi.
Trương Yến thoáng chốc ngưng cười, nàng vẫn còn tưởng rằng Tôn Vũ muốn phi lễ nàng, vội la lên:
- Ngươi … có nhiều nữ nhân muốn được ngươi phi lễ như thế, sao còn đụng vào ta?
Tôn Vũ nhặt cây dao Công Tôn Việt để quên trên mặt đất lên, xoạt xoạt hai tiếng cắt đứt dây trói trên tay nàng:
- Ngươi đi đi, ta đã nói rồi, ta tới để thả ngươi đi. Tuy nhiên … ngươi đừng trở lại Đại Hưng sơn, nếu lại gặp nhau ở chiến trường, ta sẽ không thả ngươi thêm lần nữa đâu.
Trương Yến vuốt vuốt chỗ cổ tay bị trói, ngạc nhiên nói:
- Ngươi thật sự thả ta đi sao?
- Ta đã nói trước rồi, ta cũng không hận thù gì quân Hoàng Cân các ngươi. Các ngươi tạo phản cũng vì không có cơm ăn, không thể không đi tạo phản.
Tôn Vũ nhẹ nhàng nói:
- Nhưng mà … các ngươi không có tổ chức không có kỷ luật dù có tạo phản cũng không thành đại sự, sớm muộn gì cũng bị thua, cho dù Trương Giác có võ tướng kỹ ám kim vô cùng lợi hại, nhưng triều đình cũng sẽ có những đại tướng lợi hại hơn đánh bại nàng.
Nói tới đây, Tôn Vũ liền giật mình, trong lịch sử thế giới kia của mình, người tiêu diệt đại quân Hoàng Cân là Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển, không biết trong thế giới này, hai siêu nhân này hiện giờ chạy đi đâu rồi.
Tôn Vũ phất phất tay, xoay người rời đi.
Trương Yến đi theo hắn ra ngoài doanh trướng, sau đó toàn thân phát ra hồng quang, đỉnh đầu nhảy lên hai chữ “Phi Yến”, thân thể nàng nhẹ bẫng, bỗng nhiên nhảy lên đỉnh doanh trướng, sau đó lại nhảy lên đỉnh một cái doanh trướng khác, cuối cùng leo lên tường, giống như một con chim yến bay ra khỏi quân doanh quân Công Tôn, biến mất về phía Tây.
Trong không trung truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng của Trương Yến:
- Nghe lời tiên sinh, ta sẽ không đi Đại Hưng sơn, đa tạ ân cứu mạng, tương lai chắc chắn sẽ báo đáp.
Thấy nàng biến mất về hướng Hắc sơn, Tôn Vũ lắc đầu thở dài, nghĩ thầm: người này dù sao cũng là đại soái Hắc sơn, có lẽ trước sau gì cũng lại gặp phải nàng.
Tôn Vũ vội vàng trở lại lều lớn trong quân, thấy Công Tôn Toản, Nghiêm Cương, Công Tôn Việt đều đang ở bên trong. Công Tôn Toản mặt đỏ rực thẹn thùng, còn Công Tôn Việt thì đang tức giận.
Thấy Tôn Vũ đi vào, Công Tôn Toản dịu dàng liếc mắt đưa tình với hắn, nói:
- Tôn tiên sinh rốt cuộc đã tới, hiện tại mọi người cùng nhau thảo luận một chút, nên làm thế nào đối phó với Trương Giác.
Nghe thấy câu này, Tôn Vũ thiếu chút nữa òa khóc, nghĩ thầm: sự tình rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo vốn có, đây mới là chính đạo nha, vừa rồi toàn những chuyện đâu đâu.
Tiếp đó Nghiêm Cương lại bắt đầu nói:
- Mạt tướng cho rằng, muốn đối phó với loại công kích bằng sấm sét này chỉ có thể dùng cung tiễn. Chúng ta tìm ra hai đội quân mũi nhọn phục tại hẻm núi, dùng cung nỏ bắn, khi Trương Giác đi tới liền dùng loạn tiễn giết nàng.
Công Tôn Toản gật đầu nói:
- Cách này cũng rất hay, nhưng một khi Trương Bảo thi triển “Yêu Thuật”, khói đen tràn ngập, cung thủ cũng không nhìn được ai trong đám khói đen đó, nếu vậy cũng vô dụng. Muốn dùng cung tiễn đánh địch e là không được.
Nghiêm Cương nghĩ một lúc, quả thực là như vậy, vì thế đành im lặng không nói.
Công Tôn Việt lại nói:
- Tỷ, sét không có tác dụng với nước, chúng ta có thể dụ quân địch tới một chỗ sông sâu, sau đó dẫn nước tiêu diệt địch.
Công Tôn Toản lắc đầu nói:
- Nhị muội, muốn làm tướng trước khi xuất chinh phải tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh, nơi này quanh đây mười dặm cơ bản là không có sông ngòi gì … Không có cách nào dẫn nước tạo sông được.
Ách, Công Tôn Việt im lặng không nói.
- Tôn Vũ, ngươi nghĩ sao?
Một đám nữ nhân nhìn chằm chằm vào Tôn Vũ.
Công Tôn Toản mỉm cười nói:
- Tôn Vũ, trong thời điểm mấu chốt ngươi luôn có biện pháp hay nhất, ngươi thử nói xem sao.
Ta ngất, ta lấy đâu ra biện pháp bây giờ, địch nhân có thể phóng sấm sét bay lượn, bản thân ta chỉ là một nhà khoa học tay trói gà không chặt, nếu có thể đưa ta một khôi giáp bằng cao su đặc biệt, có lẽ ta có thể đi khiêu chiến đối phương, nhưng hiện tại ta đang mặc một bộ thiết khôi giáp dẫn điện nha, chỉ riêng điều này cũng đủ để chết rồi.
Tôn Vũ nghiêm túc nói:
- Ta cảm thấy … hiện tại chúng ta không nên nghĩ nhiều, yên lặng theo dõi tình hình, biết đâu có kỳ tích.
Chờ xem kỳ tích? Là phương pháp gì vậy? Các nữ nhân này đều nghe không hiểu.
Trên thực tế Tôn Vũ cũng biết mình đang nói linh tinh, tất nhiên các nàng nghe không hiểu cũng phải.
Đúng lúc này, bên ngoài doanh trướng đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, một lính đưa tin cưỡi ngựa chạy vội tới trước doanh trại Công Tôn quân, nhảy xuống ngựa lớn tiếng nói:
- Đây là doanh trướng của Bạch Mã tướng quân Công Tôn Toản phải không? Ta vâng mệnh Tả Trung lang tướng Hoàng Phủ Tung đại nhân và Hữu Trung lang tướng Chu Tuyển đại nhân, mời Công Tôn đại nhân tới trướng Hoàng Phủ tướng quân nghị sự.
Binh lính liên lạc nhanh chóng đưa tin, chạy vọt vào trong lều lớn của Công Tôn Toản.
Người đưa tin lúc này mới nói chi tiết, hóa ra là Tả Trung lang tướng Hoàng Phủ Tung và Hữu Trung lang tướng Chu Tuyển đang đuối theo quân Hoàng Cân, hai người bọn họ cùng liên quân, truy đuổi quân Hoàng Cân từ phía Nam xuôi theo hướng Bắc, thiếu chút nữa bị rớt lại không kịp. Hiện tại phía sau quân Hoàng Cân bị quân Công Tôn chặn, Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển rốt cuộc cũng nắm được đuôi của quân Hoàng Cân.
Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển lúc này đang rầm rộ cắm doanh trại ở phía Nam, phía Bắc là quân Công Tôn, ba bên hình thành thế giáp công, bao vây giặc Hoàng Cân ở trên núi Đại Hưng.
Hoàng Phủ Tung và Chu Tuyển đều là danh tướng, không phải hạng người lỗ mãng, tất nhiên sẽ không thể vô cớ tiến binh, hai người quyết định mời Công Tôn Toản tới thương nghị, cùng bàn kế sách giết giặc, để tránh loạn quân đại chiến, mọi người lại không ứng cứu kịp thời cho nhau, tạo cơ hội cho quân phản loạn thoát khỏi vòng vây.
Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa - 32++