Số lần đọc/download: 699 / 3
Cập nhật: 2020-07-08 19:30:57 +0700
Chương 40
B
ỗng Ngao Du tự dưng thay đổi hoàn toàn, ánh mắt lẫn ngôn ngữ cũng lại sắc bén chua ngoa hẳn lên, điều này quả thực làm cho Vương Bồi thấy không quen lắm. Cô cúi đầu xuống không nhìn anh ta, nhỏ giọng than thầm: “Ngao Du à, sao tự dưng anh nói ác thế, chẳng nhẽ anh định làm người anh sắc sảo hay sao.”
Nói xong cô đứng lên đi nhưng mới được hai bước chân mềm nhũn cứ thế lăn quay xuống sàn nhà. Cô đúng là đang trong kỳ, buổi trưa chưa ăn cơm, lúc này lại cứng rắn tinh thần để đối phó Ngao Du, đến chút sức lực cũng không còn nữa, càng buồn cười hơn nữa là, bụng cũng bắt đầu kêu gào ầm ĩ, nghe xấu hổ đến chết. Thế nhưng Ngao Du tốt xấu gì cũng tạm tha cho cô, cẩn thận đỡ cô dậy, ánh mắt vẫn sáng ngời, giảo hoạt như hồ li vậy.
“Chúng ta đi ăn cơm đi’ anh ta nói giọng cực kỳ ôn nhu. Lúc anh ta muốn lấy lòng người khác thực sự không có người phụ nữ nào cự tuyệt được anh ta. Ăn cơm trưa xong, Vương Bồi bỏ của chạy lấy người, mượn cớ đi nhà Chu Bách Đình chơi, kết quả vừa đứng lên thì Ngao Du cũng đứng lên theo, cầm lấy khăn ăn lau lau miệng chậm rãi bảo: ‘Tôi đưa cô đi.”
Tuy anh ta không giống lúc trước khí thế bức người nhưng Vương Bồi lại cảm thấy vô cùng bất an. Nếu mà là người đàn ông khác cũng đối tốt với cô, cô sẽ nhanh chóng tìm mọi lý do để cự tuyệt ngay, nhưng với Ngao Du thì đến một lời cô cũng không nói được. Mấy tháng ở chung biết nhau rồi, cả hai người hình như có chút không giống lúc đầu tẹo nào.
Ngao Du đưa Vương Bồi đến dưới nhà Chu Bách Đình, cũng không đi theo chỉ nói một câu: “Khi nào về gọi điện thoại cho tôi nhé.” rồi lái xe rời đi. Trước kia anh ta sẽ không như thế, một tấc cũng không bao giờ rời Vương Bồi, cứ như da trâu dính chặt vậy. Cũng may là người cũng không đến nỗi đáng ghét, tuy có đôi chút ngây thơ, tuy không tránh khỏi có đôi chút tự kỷ, nhưng rốt cục vẫn là một đứa trẻ ngoan.
“Ngao Du đưa cậu đến sao?’ Vừa vào cửa Chu Bách Đình cứ thần bí hỏi, đầu cũng ló ra ngoài xem nhưng không thấy bóng anh ta đâu, không khỏi ngạc nhiên, “Sao tiểu soái ca không vào, mình còn định trông cậy xem vài lần nữa chớ. Trong sách nói, lúc mang thai phải xem thật nhiều người đẹp vào, chắc chắc con sẽ rất đẹp.”
Vương Bồi tức quá bảo: ‘Thật sự là có lỗi với người đẹp Chu, rõ ràng diện mạo, khí chất của tôi không phù hợp với yêu cầu của cô rồi.”
Chu Bách Đình lập tức cười to, chuyển nhanh đề tài: ‘Cậu và Ngao Du bây giờ thế nào? Có phải hai người đang yêu nhau không? Mình thấy thật ra hai người cũng rất xứng đôi…”
Cô nàng này lại làm sao thế không biết, nói giỡn gì rồi, sao cứ nói chuyện này chứ. Thực là mất mặt quá đi, Vương Bồi sắp rớt cả nước mắt đây này. “Mình không phải đã sớm bảo cậu rồi sao, chuyện đó, mình thích là tiểu…”
“Tiểu thúc thúc của cậu á?” Chu Bách Đình giận cắt đứt lời cô. “Bồi Bồi à, không phải mình không tôn trọng mối tình đầu của cậu nhé, nhưng mà cậu cứ nghĩ kỹ đi, đây có tính là mối tình đầu không đấy? Cơ bản là chỉ có thầm mến mà thôi! Hơn nữa, nếu cậu thực thích chú ấy, sao vài tháng nay chẳng thấy có biểu hiện gì hết vậy cà.”
Vương Bồi bỗng chốc chẳng nói nên lời, trong lòng cô rất hỗn loạn. Chu Bách Đình nói không sai, cái gọi là mối tình đầu của cô ấy thì từ đầu tới cuối chỉ có một vai thôi, cô giấu kín trong thế giới của cô, chưa bao giờ nói ra với Điền Tri Vịnh, cũng chưa bao giờ biểu hiện tình cảm này ra cả. Từ sau khi biết trong lòng tiểu thúc thúc có một người con gái, Vương Bồi đã lặng lẽ lui bước, mấy tháng nay thậm chí cô cũng rất ít khi gặp mặt Điền Tri Vịnh.
Dường như Điền Tri Vịnh cũng làm việc quá nhiều, từ lúc triển lãm thành công, chính chú ấy cũng nhốt mình trong phòng ngồi làm việc hoặc là vẽ tranh, hoặc là đi ra ngoài giao tiếp, hình như chú ấy còn cố ý an bài như thế nữa – điều này thực sự không giống tiểu thúc thúc trong trí nhớ của Vương Bồi chút nào cả.
“Mình chỉ là, chỉ là…”Vương Bồi nặn hết mọi lý do trong óc ra. “Mình không muốn về sau mất hết mặt mũi không nhìn nhau nữa thôi.” Thực ra thì cô đại khái cũng có cảm giác biết được nội tâm của Điền Tri Vịnh, chú ấy coi cô như vai dưới, coi cô như cháu gái cần được chăm sóc vậy, mà không phải là một cô gái sống chung một đời. Nếu chẳng may cô thổ lộ nỗi lòng với chú ấy, sau này họ sẽ sống cùng nhau ra sao đây?
“Chú ấy đi lúc mới có mười mấy tuổi, có biết tình yêu là gì đâu? Mà cho dù là bây giờ, chính cậu vẫn còn mơ hồ lắm kia mà. Cậu đối với chú ấy chỉ là…..Ồ, ảo tưởng. Cậu có cảm thấy chính cậu đã lý tưởng hoá người bạn đời của cậu như thế không? Thực ra chắc cũng không thích chú ấy nhiều cho lắm.” Chu Bách Đình không hề để ý cứ nói tiếp: “Cậu ở cùng một chỗ với Ngao Du đấy thôi, anh ấy tốt lắm. Cậu cũng đừng nói là không biết ý của anh ấy đấy nhé, người ta thể hiện rõ lắm cơ mà.”
Làm sao cô lại không thích tiểu thúc thúc cơ chứ, sao bỗng dưng lại không có cảm tình với chú ấy được? Nhưng mà cô có ngốc đi thế nào chăng nữa thì cũng cảm giác được tình cảm của Ngao Du, hơn nữa anh ta còn suốt ngày lải nhải bên tai cô. Chỉ là, chỉ là…
“Bồi Bồi à, không phải mình nói với cậu rồi sao, Ngao Du có gì không tốt chứ, vóc dáng cao ráo, tuấn tú, cực kỳ đẹp trai, có tiền, quan trọng hơn nữa là anh ấy cứ toàn tâm toàn ý với cậu. Một người đàn ông như thế biết đâu mà tìm đây?”
“Nhưng mà…” Nhưng mà anh ta lại là người quá tự kỷ, ngây thơ, vô sỉ, không biết xấu hổ, lại còn một đống bạn gái nữa. Cô thực sự không muốn ở cùng một chỗ với anh ta, nếu không sẽ bị anh ta làm cho tức chết đi.
Chu Bách Đình giận quá dậm chân bình bịch, đập vào gáy Vương Bồi. “Vương Bồi Bồi, cậu thật cố chấp quá, bình thường cậu thông minh thế cơ mà, sao gặp chuyện tình cảm thì lại u mê thế không biết. Ngây thơ thì đã sao, anh ấy thực sự ngây thơ sao? Chẳng qua Ngao Du người ta muốn dỗ dành cho cậu vui vẻ thôi. Chả lẽ gặp phải cái miệng buồn bã thì cậu mới chịu sao. Cậu nói anh ấy đa tình, thế mà từ trước tới giờ mình có thấy anh ấy đối xử hoà nhã với con gái khác như thế đâu.”
Cô ấy nói vậy… thực ra cũng hơi có lý, Ngao Du anh ta, chỉ có miệng thối thôi, suốt ngày khoe khoang có nhiều bạn gái, nói đa tình nhưng thực ra có nhìn thấy gì đâu.
“Hơn nữa.” Ánh mắt Chu Bách Đình liếc nhìn cô, trong mắt có chút ý tứ. “Bồi Bồi à, cô có dám vỗ ngực thề rằng cô không thích anh ấy không?”
Vương Bồi bỗng nhảy dựng từ ghế sofa lên, vẻ mặt đỏ bừng, “Mình…Mình..” Ấp úng vài giây muốn nói cái gì cũng không thốt ra lời. Cô nhăn nhăn nhó nhó, rầu rĩ, tinh thần sa sút. Cô cũng không rõ sao chính mình lại đi thích tên ngốc nghếch ngây thơ như anh ta chứ. Cô vẫn cảm thấy bản thân mình rất thành thục, lý trí, làm sao chỉ vì bộ dạng đẹp trai của Ngao Du mà đi thích anh ta chứ, như thế không phải là chuyện của bọn con gái ít tuổi không đầu óc chuyên làm vậy hay sao?
Lúc về Vương Bồi cũng không gọi điện thoại cho Ngao Du, nhà cô cách nhà Chu Bách Đình có mấy bước chân thôi, hiện giờ cô thực sự không muốn nhìn thấy anh ta chút nào. Trong lúc đầu óc đang lộn xộn như vậy, cô cần phải điều chỉnh đôi chút, cần phải hiểu rõ hơn chút. Cô cứ cự tuyệt anh ta như thế có phải là bởi vì nhiều năm rồi cô đều cảm thấy mình thích phải là người đàn ông chững chạc, thành thục. Vì tính cách anh ta hoạt bát, nói nhiều, dõng dạc nên cho dù cô có thích cô cũng không chịu thừa nhận hay không. Cô như vậy có phải đối với Ngao Du thực không công bằng hay không đây?
Lúc Vương Bồi bước vào thang máy thì suy nghĩ kỹ hơn, rung đùi đắc ý quyết định, có có phải hay không….thì cứ thử một lần xem sao. Chỉ thử thôi cũng sẽ không sứt một miếng thịt gì, nếu mà thực sự không thích hợp… “… thì đến lúc đó nói sau đi!” Cô còn nhớ rõ hình như là lời của Chu Bách Đình đã nói với cô thế.
Buổi chiều cô cũng không ra cửa cứ nằm trên giường lên mạng, nghĩ định gọi điện thoại cho Ngao Du nhưng lại không biết nói cái gì mới được. Cho dù là… cô thực sự muốn ở cùng Ngao Du nhưng cũng không thể tự cô chủ động được. Vì thế cô quyết định treo điện thoại không gọi nữa.
Nhưng đến tận lúc trời tối rồi cũng không thấy Ngao Du về, Vương Bồi nghe thấy có vài tiếng bước chân đi lại ở hành lang, vội ra mở cửa nhưng lần nào cũng thất vọng quay vào. Cứ đi đi lại lại như thế, không nhìn thấy Ngao Du, cô lại hắt xì mấy cái, bị cảm rồi! Một lát mà đầu óc bắt đầu choáng váng, đứng không vững, mũi nghẹt tai ù, toàn thân không có sức lực gì, cứ đổ như cây chuối xuống giường ngủ vùi.
Không biết là đã ngủ bao lâu, cả người lúc nóng lúc lạnh, ra đầy mồ hôi, cuối cùng mới tỉnh đôi chút, mở mắt ra nhìn thấy Ngao Du đang gục ghé bên giường cô ngủ. Vương Bồi bỗng dưng cảm thấy hơi quen thuộc, như trước kia, anh ta cũng từng làm như vậy với cô. Chỉ là hiện giờ đầu óc của cô hỗn loạn cũng không chút nào nhớ ra nổi.
Cô cũng cảm thấy kỳ lạ, không biết Ngao Du vào nhà bằng cách nào? Trong nhà đề phòng trộm vào cô nhớ rất rõ lần nào cũng khoá chặt. Tên nhóc này đi vào bằng cách nào thế?…
Cô vừa động đậy, thì Ngao Du đã tỉnh, ánh mắt lập tức mở to, vẻ mặt lo lắng hỏi: ‘Vương Bồi Bồi à, cô thế nào rồi? Còn thấy khó chịu nữa không, nếu có uống chút thuốc nhé?”
Cô thực sự không muốn uống thuốc, lắc đầu bảo: “Đỡ hơn nhiều rồi.” Thế mà mới nghĩ chút thì đầu lại choáng váng, Ngao Du đỡ cô ngồi xuống, quay người ra ngoài bưng một bát lớn tới, xa xa đã ngửi thấy mùi gừng, ghé sát vào thì là cô ca nấu với gừng. Vẻ mặt Ngao Du như hiến vật quý bảo: ‘Tôi gọi điện cho dì Bành hỏi, dì bảo lúc cô bị cảm thì rất thích uống cái này.”
Thái Hậu…Không phải là đang ở Hàn Quốc sao? Thực sự anh ta chỉ vì một chuyện nhỏ mà gọi đường dài quốc tế, đúng là một tên nhóc phá sản. Trong đầu Vương Bồi cứ rên hừ hừ, nhưng lại tiếp nhận một cách thoải mái, uống hết cả bát. Cô ca nóng hổi nấu với trà gừng, cả người Vương Bồi toát hết mồ hôi, hắt xì hơi hai cái hình như thấy mũi đã thông.
“Uống nữa không?’ “Được.” Ngao Du rốt cục cũng cao hứng đứng lên, “Vậy cô đi tắm trước đi, xong rồi chúng ta cùng ăn một chút gì đó vậy. cô bị cảm không thể ăn cay được, tối chúng ta ăn cháo trứng thịt nạc nhé.” Lúc anh ta chăm sóc người khác thật đúng là đã làm như thế, rất cẩn thận kỹ lưỡng, đến cả nói chuyện giọng cũng cực kỳ ôn hoà không to không nhỏ.
“Anh nấu sao?” Vương Bồi tò mò hỏi anh ta, hình như anh ta cũng không giống kiểu người xuống bếp chút nào. Ngao Du quả nhiên ngượng ngùng hẳn lên, “Tôi mua ở quán cháo ngoài kia, họ nấu ngon lắm, hơn nữa lại còn tặng thêm món nguội nữa.” Nói xong thì xoay người vào trong bếp bận rộn.
Vương Bồi vọt nhanh vào toilet tắm, thay quần áo xong đi ra, quả nhiên người nhẹ nhõm đi rất nhiều, chỉ là lúc này người đã đói mềm, hai người đều chia nhau ăn cháo, đến cả rau cũng ăn sạch sành sanh, mà vẫn còn thòm thèm. Hai người cứ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh rồi bỗng chốc nhịn không được cười phá lên.
“Được rồi, tôi sẽ đi nấu mì vậy.” Vương Bồi bảo.
Ngao Du lập tức phản đối: “Như vậy sao được, cô còn đang bệnh đã khoẻ đâu, sao lại cho cô xuống bếp được. Tôi đi nấu.”
Anh ta thực sự muốn vào bếp, chỉ sợ nhà bếp Vương Bồi lại bị phá nát mà thôi.
Cuối cùng anh ta lại gọi điện mua bên ngoài, hai người lại ăn tiếp hai bát, lúc này mới thấy đỡ hơn.
Chờ ăn uống no đủ, Ngao Du lại bắt đầu dở thủ đoạn, cứ mặt dày không chịu đi làm mà ở nhà cùng Vương Bồi.
“Nếu như, nếu tới tối mà cô lại khó chịu, phát sốt thì làm sao đây? Tôi không thể bỏ cô ở nhà một mình được.” Anh ta thực ra nói năng rất hùng hồn đầy lý lẽ mà trên mặt lại không cười chút nào, mục đích rõ ràng như thế chắc chắn sẽ có sức thuyết phục hơn nhiều.
Nhưng mà, đâu có muốn để anh ta ở lại cơ chứ? Tên xấu xa vô lại này có phải… được một tấc lại leo lên một thước hay không đây? Vương Bồi cũng không phải là chưa thấy qua chuyện làm nũng xấu xa của anh ta, nói không chừng anh ta còn mặt dầy leo lên giường ngủ cùng cô nữa ấy chứ – dù sao thì chuyện này có phải lần đầu anh ta vi phạm đâu… Vương Bồi thực sự khó xử, do dự vô cùng.