Số lần đọc/download: 1999 / 20
Cập nhật: 2015-11-25 18:46:13 +0700
Chương 39: Không Cởi Quần Lót
"C
hờ một chút." Thích Vi Vi lập tức lên tiếng gọi anh lại, cô không biết những lời mà bác sĩ nói là thật hay giả, cũng không biết có phải anh cố ý gây khó dễ cho mình không, nhưng cô biết bản thân không thể mạo hiểm, chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ? Cho nên, cô cũng chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
"Chờ cái gì? Cô giúp tôi tắm sao?" Uông Hạo Thiên nhìn thấy cô thở phì phì với bộ dáng không dám tức giận thì trong lòng cười ngất trời.
"Phải, đại gia, tôi nhất định hầu hạ anh chu đáo." Trên mặt Thích Vi Vi mang theo nụ cười, nhưng lại cắn răng nói ra từng chữ.
"Tôi sẽ tận tình hưởng thụ,mau đi thôi." Trong ánh mắt tối đen của Uông Hạo Thiên đều mang theo ý cười, trêu đùa cô cảm giác thật là vui.
Hừ, trong lòng Thích Vi Vi hừ lạnh một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo anh đi đến phòng tắm, mở nước ra nửa bồn, cô sợ nước sẽ chạm đến ngực anh, xong xuôi liền hướng về phía ngoài cửa phòng tắm hô: "Nước đã chuẩn bị xong rồi, anh vào đi."
"Cởi xong quần áo sẽ vào ngay." Anh vừa trả lời vừa cởi quần dài ra........
Lúc cô quay đầu lại vô tình nhìn thấy anh đang cởi quần lót, bị dọa thét lên một tiếng, liền lao ra ngoài, gắt gao giữ chặt tay anh " Không cần cởi quần lót." Chẳng lẽ anh ta phải cả người *** để cô giúp anh ta tắm rửa sao?
"Không cởi quần lót?" Uông Hạo Thiên nhìn cô, nhìn thấy ánh mắt cô đang trốn tránh đi nơi khác, sắc mặt đỏ bừng, biết là cô đang xấu hổ, anh khoái trá nhếch khóe môi lên: "Cô đã từng gặp qua người không cởi quần lót mà tắm rửa chưa?"
"Gặp rồi, tôi cũng không cởi." Cô nhanh miệng nói, nhưng ánh mắt vẫn không dám nhìn thẳng thân thể anh.
"Ha ha, thì ra cô không cởi quần lót khi tắm rửa." Uông Hạo Thiên mờ ám cười lớn.
Sắc mặt của cô càng trở nên đỏ bừng, lấy tay che miệng của anh lại, trừng mắt nhìn anh: "Không cho cười." Tuy rằng đây chỉ là lý do do cô thuận miệng nói ra.
Trên mặt anh vẫn hàm chứa ý cười như cũ, nhìn cô, sau đó đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay cô.
Đột nhiên lòng bàn tay cảm thấy ngứa ngáy và ấm nóng làm cho thân thể của cô như bị điện giật, nhịn không được mà run rẩy một chút, nhanh chóng rút tay trở về, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái: "Anh làm gì vậy?"
"Tôi có làm gì sao?" Anh giả bộ vô tội hỏi ngược lại.
Cô híp mắt nhìn anh, lại không thể làm được gì, tức giận nói: "Mau đi tắm rửa."
"Được, tắm rửa." Uông Hạo Thiên đáp, "Có điều, cô cởi hay không cởi tôi mặc kệ, một khi tôi đã tắm rửa là phải cởi." Nói xong liền gạt tay cô ra........
"Tôi nói không được cởi chính là không được cởi." Lúc này Thích Vi Vi cũng phát cáu, biết anh cố ý làm khó mình, vươn tay gắt gao nắm lấy anh.
"Nhưng tôi càng muốn cởi." Uông Hạo Thiên cũng đấu đến cùng với cô, cúi người xuống cởi quần lót...........
"Anh cởi phải không? Được, vậy thì anh tự mình tắm đi, tôi mặc kệ." Thích Vi Vi lập tức xoay người sang chỗ khác, cô quả thật không thể tắm rửa cho anh.
"Cô mặc kệ, cô dựa vào cái gì mà mặc kệ? Đừng quên vết thương này là do ai gây ra, tôi còn chưa tính sổ với cô đó, cô tức giận cái gì?" Giọng điệu Uông Hạo Thiên không vui, lá gan của cô cũng không nhỏ.
"Vết thương là do tôi đâm, nhưng tại sao tôi lại đâm anh? Chẳng lẽ anh không biết sao? Nếu như anh không ném vỡ đồ đạc của tôi? Nếu không phải anh bất ngờ hôn tôi, tôi sẽ đâm anh sao? Đó chính là....... của tôi..........."
"Cái gì của cô?" Uông Hạo Thiên nhíu mày một chút, đột nhiên chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ đó chính là nụ hôn đầu tiên của cô?"
"Không phải." Cô vội vàng phủ nhận, đã có chút giấu đầu hở đuôi.
"Có phải hay không trong lòng cô hiểu rõ nhất?" Biết đó là nụ hôn đầu tiên của cô, không hiểu sao trong lòng Uông Hạo Thiên cảm thấy có chút vui mừng, giọng nói cũng hớn hở rất nhiều, nhưng vẫn không tính sẽ buông tha cô, lập tức lại uy hiếp: "Nếu, cô không muốn ngồi tù, thì tốt nhất là tắm rửa cho tôi, nếu không, bây giờ tôi sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát."