Số lần đọc/download: 545 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 03:00:22 +0700
Chương 40: Nếu
B
an đêm ở đâu cũng như nhau, trong thư phòng ở thủ phủ Nghiệp thành, Vân Tử Xung xoa chiếc trâm gỗ trong tay, dường như muốn đem phần thô gồ ghề ở giữa mài đến trơn nhẵn mới cam tâm. Đến nay vẫn không có tin tức của Tiểu Nguyệt, mà chuyện tình tệ nhất đã xảy ra, trận này thật sự sứt đầu mẻ trán. Cúi đầu nhìn nhìn trâm gỗ trong tay, mấy tháng trước, nó vẫn còn cài trên tóc Tiểu Nguyệt, hiện giờ lại chỉ có thể nằm trong tay mình. Búi tóc xanh, kéo tình ý, bản thân muốn kéo đâu chỉ là mái tóc của Tiểu Nguyệt, nhưng từng bước rồi từng bước sai, chính mình liền xem nhẹ tính cách Tiểu Nguyệt a. Hắn để tay lên ngực tự hỏi, đó không phải xem nhẹ, mà là tồn tại tâm tư muốn cả cá và tay gấu xấu xa, nhưng hắn đã quên Tiểu Nguyệt không phải người khác, nàng cực kỳ kiêu ngạo.
Vân Tử Xung cúi đầu thở dài, gã sai vặt nhẹ nhàng gõ gõ cửa nói: "Thái tử điện hạ, Chu Nhược quận chúa cầu kiến"
Vân Tử Xung sửng sốt, đã trễ thế này, nàng ta đến đây làm gì, nam bắc thế cục hôm nay đã có chút khẩn trương, chuyện hòa thân Vân Tử Liệt không nhắc tới, mà Kỷ tướng quân chết, khiến cho triều đình binh quyền cơ hồ đều tập trung ở trong tay Tư Mã Tranh. Nếu mình đoán không sai, lấy tính cách của Tư Mã Ngọc Kiều, tuyệt đối vẫn muốn gả cho hắn, bởi vì hiện giờ lợi thế của nhà nàng ta rất lớn, Tư Mã Ngọc Kiều không có khí chất trong sáng như Chu Nhược, mà còn lòng dạ hẹp hòi điêu ngoa tùy hứng, tuy là biểu muội, nhưng từ nhỏ Vân Tử Xung không thích nàng. Hơn nữa thái độ của nàng đối với Tiểu Nguyệt rất không tốt, luôn luôn châm chọc khiêu khích, thật sự cực kỳ chán ghét, mà so sánh, Chu Nhược tốt hơn nhiều, ngay thẳng khiến người ta không có cách nào khác chán ghét, nhưng Vân Tử Xung vẫn không muốn gặp nàng, miễn cho tương lai Tiểu Nguyệt lại hiểu lầm, nghĩ đến đây lại thuận miệng nói: "Nói cho quận chúa, đêm đã khuya, mời nàng đi nghỉ ngơi đi, có chuyện ngày mai lại nói"
Gã sai vặt đáp ứng một tiếng, nhưng rất nhanh, cửa ầm một tiếng bị mạnh mẽ đẩy ra, gã sai vặt ở phía sau sốt ruột nói: "Quận chúa không thể, quận chúa......"
Vân Tử Xung sắc mặt trầm xuống nói: "Quận chúa đêm khuya xông tới, không quá thất lễ sao"
Chu Nhược trái lại nở nụ cười nói: "Sao lại chê ta thất lễ, ta cả đêm qua sông, bất quá chỉ muốn đưa tin cho ngươi, nhưng xem ra, ngươi không hoan nghênh ta, ta đây đành trở về vậy"
Vân Tử Xung cực kỳ bất đắc dĩ nói: " Được rồi nếu đến đây cứ nói đi". Nói xong chỉa chỉa ghế dựa phía trước lại tiếp: "Quận chúa mời ngồi, dâng trà cho quận chúa"
Gã sai vặt đáp ứng thối lui ra ngoài, trong phòng ngọn đèn dầu cực kỳ sáng ngời, Chu Nhược âm thầm đánh giá Vân Tử Xung. Chỉ vài ngày, dường như hắn lại tiều tụy hơn, đôi mắt sáng ngời có thể thấy rõ ràng vành mắt đen, thân hình có chút gầy, trong tay cầm là trâm gỗ mà Kỷ Tiểu Nguyệt lưu lại, xem ra hắn mãi vẫn không bỏ xuống được. Chu Nhược không khỏi nhớ tới Kỷ Tiểu Nguyệt kia lạnh nhạt ung dung, Kỷ Tiểu Nguyệt sắp gả cho biểu ca, vẻ mặt ung dung, không buồn, không vui, không hạnh phúc cũng không khổ sở, tựa như gả cho ai cũng chẳng sao cả, lạnh nhạt đến thật hiếm thấy, nhưng Vân Tử Xung lại vẫn đối với nàng nhớ mãi không quên như trước, thân hình tiều tụy. Chu Nhược không khỏi ảm đạm.
Người làm mang nước chè xanh lên, Chu Nhược nhẹ nhấp miệng nói: "Ngươi có nghĩ tới Kỷ Tiểu Nguyệt sẽ gả cho người khác......"
Chu Nhược nói chưa xong, trâm gỗ trong tay Vân Tử Xung một tiếng rơi xuống trên bàn, nhất thời cảm giác lời nói của Chu Nhược giống như một đao nhọn hung hăng cắm ở ngực, đau đớn không chịu nổi. Hắn đứng lên, nhìn chằm chằm vào Chu Nhược gằn giọng: "Không thể nào, nàng không thể nào gả cho người khác. Từ lúc nàng sáu tuổi, nàng đã là của ta, ta nhìn nàng từng bước trưởng thành, tóc của nàng do ta tự tay chải, nàng cưỡi ngựa bắn cung cũng do ta tự mình cầm tay nàng dạy, nàng luôn là của một mình ta, làm sao có thể gả cho người khác"
Vân Tử Xung rõ ràng mất đi bình tĩnh trở nên cực kỳ kích động, giờ khắc này Vân Tử Xung, tựa như hàng vạn nam tử phàm phu chìm đắm trong bể hồng trần, không thể vân đạm phong khinh được nữa. Chu Nhược không khỏi càng ảm đạm, thật sự không đành lòng cũng không muốn nói ra sự thật vào lúc này, lại vẫn rất muốn biết thái độ của hắn, vì thế liền thăm dò: "Ta nói nếu, nếu Kỷ Tiểu Nguyệt gả cho người khác, ngươi sẽ như thế nào"
Vân Tử Xung kiên quyết nói: "Không có nếu, trừ phi ta chết, nếu không thứ nếu này, vĩnh viễn chỉ là nếu"
Chu Nhược không khỏi thật hít một hơi khí lạnh, lúc này Vân Tử Xung bỏ đi sự cao quý, chợt có một loại khí phách tương đồng cùng biểu ca của nàng khiến người lo lắng, làm Chu Nhược thật sự không dám nói thêm gì nữa. Tình cảm mãnh liệt như vậy, chính mình làm sao có thể thắng, nhưng không phải toàn bộ kết cục đã định rồi sao, nếu thật sự đã thành hiện thực, Kỷ Tiểu Nguyệt rất nhanh sẽ gả cho biểu ca. Chu Nhược biết, lấy sự để ý và yêu thích của biểu ca với Kỷ Tiểu Nguyệt, đại hôn rất nhanh sẽ chiếu cáo thiên hạ, đến lúc đó Vân Tử Xung sẽ như thế nào.
Nghĩ tới đây, Chu Nhược nghĩ mà sợ rất nhiều, cũng oán giận Kỷ Tiểu Nguyệt, một khi đã lãnh tình như vậy, vì sao lại khiến Vân Tử Xung rơi vào sâu như vậy, đây thật sự là một chuyện không thể dự liệu, Vân Tử Xung nhìn Chu Nhược sững sờ ngẩn người, lại nói: "Ngươi không phải mới nói có tin tức muốn nói cho ta sao, chẳng lẽ thứ ngươi nói là những thứ này "
Chu Nhược hoàn hồn, nhìn hắn một cái nói: "Ta là tới nói cho ngươi, ta muốn cùng biểu ca về Tinh Thành, tự giải quyết cho tốt. Nếu có duyên, có lẽ rất nhanh chúng ta có thể gặp lại, chỉ mong khi đó, ngươi còn có thể lạnh nhạt như vậy, thẳng thừng như thế. Đúng rồi, biểu ca nói hòa thân nam bắc sẽ huỷ bỏ, nhưng hiệp ước ngưng chiến vẫn hữu hiệu, ngươi không cần cưới ta. Thế nào, đây tính là tin tức tốt chứ"
Chu Nhược dường như có chút tự giễu cười, Vân Tử Xung nhất thời có chút áy náy, thấp giọng nói: "Kỳ thật ngươi rất tốt, nhưng là......"
Chu Nhược nói: "Nhưng là, ta không phải Kỷ Tiểu Nguyệt, cho nên ngươi vẫn không tiếp nhận được, đúng không? Thế nhưng không sao cả, Tinh Thành có rất nhiều người tài tuấn chờ ta về lựa chọn, ngươi không cần cảm thấy có lỗi với ta, hi vọng ngươi về sau không cần oán hận ta "
Một câu sau, thanh âm rất thấp, như là lầm bầm lầu bầu, Vân Tử Xung không nghe rõ ràng, Chu Nhược đứng lên, hơi áy náy với Vân Tử Xung, liền xoay người đi ra ngoài, đến chỗ cạnh cửa, vẫn dừng lại, thấp giọng nói: "Lần này về Tinh Thành, là muốn cử hành đại hôn cuả biểu ca ta"
Vân Tử Xung sửng sốt nói: "Đại hôn, Chiêu vương đại hôn, y không nói muốn kết hôn với Tiểu Nguyệt nữa sao?"
Chu Nhược nhanh nhẹn quay đầu: "Việc này ta tạm thời không thể nói cho ngươi, thế nhưng thế gian không phải chỉ có mỗi Kỷ Tiểu Nguyệt là một nữ tử xuất sắc, Thái tử điện hạ"
Nói xong xoay người đi tới, Vân Tử Xung có chút sửng sốt, cảm giác Chu Nhược tối nay rất kỳ quái, giống như muốn nói gì đó, rất kì lạ. Vân Tử Xung chậm rãi ngồi xuống, cầm trâm gỗ trên bàn yên lặng xuất thần.
Mười ngày sau, Hách Liên Chi người đầy phong trần chạy tới Nghiệp thành, sắc mặt khó coi cực hạn, vọt vào phủ, hai lời chưa nói liền đem một phong thơ để ở trên người Vân Tử Xung nói: "Thế này ngươi vừa ý, vui vẻ rồi chứ? Tiểu Nguyệt muốn gả cho Chiêu vương "
Tin tức này đối với Vân Tử Xung mà nói, không thể nghi ngờ là sét đánh ngang trời, sắc mặt Vân Tử Xung trắng xanh một phen rồi chợt biến trắng không một tia máu, muốn mở miệng hỏi rõ, lại cảm thấy được một cảm giác như bị đao cắt sâu trong lòng, cổ họng ngòn ngọt, mở miệng máu tươi liền phun trên mặt đất. Tư Mã Chu không khỏi kinh hãi, vội vàng kéo qua cổ tay hắn bắt mạch, hên là chỉ tức giận công tâm dẫn tới trào máu, trái lại không có gì đáng ngại, nhưng Tiểu Nguyệt làm sao có thể ở phương Bắc, lại nhanh như vậy muốn gả cho Chiêu vương.
Tư Mã Chu buông Vân Tử Xung nhìn Hách Liên Chi, Hách Liên Dục mở miệng nói: "Nói như vậy, ngươi trước đó vài ngày quả nhiên đi cùng nha đầu kia, nhưng hiện tại nàng sao lại gả cho Chiêu vương"
Hách Liên Chi thấp thấp thở dài nói: "Ta cùng nàng đi chu du nửa tháng, nhưng ở Liên thành, nghe được tin tức Kỷ tướng quân rơi vào dốc núi, mới vội vàng nghĩ muốn chạy về Nguyệt Thành"
Tư Mã Chu ánh mắt chớp lóe nói: "Vì sao là Nguyệt Thành, không phải nên tới Nghiệp thành mới hợp lý sao"
Hách Liên Chi châm chọc nhìn Vân Tử Xung liếc mắt một cái nói: "Tiểu Nguyệt nói người phía sau màn bày ra trận âm mưu này, tuyệt đối không chỉ tính như vậy, cho nên nàng lo lắng hai bác Kỷ ở nhà, mới cố ý quay về Nguyệt Thành. Nhưng tại bến đò, lại ngoài ý muốn nghe được tin tức Kỷ tướng quân còn sống, vì thế ta cùng nàng phân công nhau hành động, nàng đi Dung Nguyệt tự, mà nhờ ta đi an trí cha mẹ nàng, nhưng khi ta tới Nguyệt Thành, lại biết được cha mẹ nàng đã bị người tiếp đi, tiểu viện nhà bọn họ cũng không còn, cả Kỷ gia cứ như thế mà biến mất tại Nguyệt Thành, không một dấu vết lưu lại. Chỉ có người mua nhà của họ đưa cho ta một phong thư, nói là có người nhờ, đọc thư ta mới biết được, Tiểu Nguyệt vậy mà phải gả cho Chiêu vương làm Vương Phi"
Tư Mã Chu cùng Hách Liên Dục đồng thời nhìn về phía Vân Tử Xung, Vân Tử Xung rút ra giấy viết thư, cầm lấy giấy viết thư tay có một chút run rẩy, mở giấy viết thư, chữ viết xinh đẹp của Tiểu Nguyệt hiện trên giấy:
"Hách Liên Chi, từ bến đò rời đi, quả nhiên tìm được gia huynh tại Dung Nguyệt tự nhưng thương thế lại rất nặng, cần tỉ mỉ chăm sóc mới có thể mong khỏi hẳn. Vô tình tại Dung Nguyệt tự gặp được Chiêu vương, vừa gặp đã thương, quyết định đem việc chung thân giao cho Chiêu vương, cử hành đại hôn. Mong Hách Liên Chi có thể thông cảm, nhớ rõ tại thuyền nhỏ trên sông Tinh Nguyệt, ngươi từng nói, nếu sau này ta vẫn không thích ngươi, ngươi tình nguyện làm huynh trưởng của ta, ta hiện tại có thể nói rõ với ngươi. Không phải ta không thích ngươi, thật ra bản thân ta không đáng để ngươi ký gửi chân tình, ta là một người rất ích kỷ và lạnh lùng, thế nên đương nhiên sẽ lựa chọn Chiêu vương. Nếu ngươi vẫn nguyện ý làm huynh trưởng của ta, hoan nghênh tới Tinh Thành uống một ly rượu mừng, nếu không muốn, xin hãy quên ta đi, có lẽ quên đi sẽ dễ hơn nhớ. Không lâu trước đây, ta cũng viết một phong thơ cho Tử Xung, vốn tưởng rằng lần đầu tiên cũng là lần sau cùng, không nghĩ tới thế sự khó lường, tối nay ta lại viết phong thư thứ hai, thật đáng tiếc, hai phong thư trong đời ta đều là chủ đề biệt ly, hi vọng cuộc đời này không còn cơ hội viết phong thư thứ ba. Được rồi, không dài dòng nữa, sau cùng, cám ơn ngươi đã cùng ta đi chu du mấy ngày qua, ta vĩnh viễn cũng không quên được điều giá trị này, sau này còn gặp lại, Hách Liên Chi.
Kỷ Tiểu Nguyệt."
Vân Tử Xung chậm rãi buông tay, giấy viết thư khẽ phiêu phiêu rơi trên mặt đất, liền giống như tâm của Vân Tử Xung giờ phút này, như trong nháy mắt rớt xuống nơi sâu nhất ở đáy cốc. Đây là lựa chọn của Tiểu Nguyệt, chỉ là vừa thấy đã có thể thương, cứ thế mà chung thân, nhưng cùng mình ở cùng bảy năm, nàng vẫn muốn thoát đi. Điều này sao có thể chứ, hắn không tin, Vân Tử Xung bỗng dưng nhớ tới lời nói của Chu Nhược tối qua, nếu Kỷ Tiểu Nguyệt gả người khác sẽ như thế nào.
Thì ra là thế, Vân Tử Xung không khỏi cười ha ha, nguyên lai ngay lúc đó đã không phải là nếu. Vân Tử Xung tiếng cười thê lương khàn khàn, cùng vẻ nghiêm nghị ôn hoà của hắn bình thường tương phản rất lớn. Tư Mã Chu cùng Hách Liên Dục cả kinh, Vân Tử Xung cười to xong, miệng lại phun máu tươi, người cũng chậm rãi ngã xuống ghế tựa, Tư Mã Chu không khỏi kinh hãi, vội vàng tiến lên đè lại huyệt nhân trung của hắn, đối với gã sai vặt bên cạnh phân phó nói: " Nhanh, đem Thái tử đỡ đến giường êm, đi lấy bao châm cứu của ta tới"
Rất nhanh hai gã sai vặt đỡ Vân Tử Xung tựa vào giường êm, bao châm cứu cũng lấy tới, Tư Mã Chu rất nhanh xuất châm, phân biệt đâm vào huyệt vị trên người hắn, rồi theo thứ tự rút ra, chừng nửa khắc đồng hồ sau, Vân Tử Xung mới từ từ tỉnh dậy, mở mắt ra câu nói đầu tiên liền là: "Tiểu Nguyệt ngươi thật nham hiểm, bây giờ thật sự có thể lấy mệnh của ta rồi. Người tới, ta muốn lập tức đi Tinh Thành, ta ngược lại muốn nhìn, nàng cùng Chiêu vương làm sao mà vừa gặp đã thương"
Hách Liên Chi nhăn nhíu mi nói: "Sự tình đã đến nước này, ngươi chẳng lẽ muốn đi uống rượu mừng"
Vân Tử Xung thì thào: "Uống rượu mừng, nếu nàng thật sự muốn nhìn ta chết trước mặt nàng, không thì đừng mơ tưởng"
Tư Mã Chu cùng Hách Liên Dục liếc mắt nhìn nhau: "Ngươi cần phải thế sao, chuyện này hiện giờ xử lý không tốt sẽ là chuyện lớn của nam bắc. Chẳng lẽ vì một Kỷ Tiểu Nguyệt, ngươi muốn đẩy Nghiêu Quốc và muôn vàn dân chúng rơi vào hoạ chiến tranh sao"
Vân Tử Xung lộ vẻ sầu thảm cười nói: "Ông nội, người đừng nói nữa, đánh mất Tiểu Nguyệt, dân chúng Nghiêu Quốc và con còn quan hệ gì chứ. Đến hôm nay con mới biết được, trừ bỏ Tiểu Nguyệt con chẳng cần gì cả, Nghiêu Quốc, Thái tử, dân chúng, con từ bỏ tất cả. Lần này nếu con còn có thể mang Tiểu Nguyệt về, con lập tức cùng Tiểu Nguyệt quy ẩn núi rừng, nếu nàng cố ý muốn gả cho Chiêu vương, thế thì người chờ nhặt xác con đi"
Tư Mã Chu vỗ mạnh lên bàn: "Nói bậy, vì một nữ nhân mà đòi chết. Con đường đường là một nam nhi lại đi làm xằng, đại trượng phu lo gì không có vợ, chẳng lẽ trừ bỏ Tiểu Nguyệt, nữ nhân trên đời chẳng phải là nữ nhân sao"
Vân Tử Xung nói: "Đúng, con chỉ muốn Tiểu Nguyệt, trên đời có muôn vàn nữ nhân lại chẳng phải là Tiểu nguyệt, thế thì quan hệ gì với con chứ. Từ lúc nàng sáu tuổi, con đã như thế, đến giờ trọn vẹn đã bảy năm, không có nàng, về sau còn ý nghĩa gì. Kế hoạch của con từ nhỏ vô luận làm gì đều nhất định phải có nàng bên người, con không thể tưởng được, không thể không có Tiểu Nguyệt, nên người đừng quản nữa"
Tư Mã Chu không khỏi lui về phía sau một bước: "Con muốn ta hối hận vì năm đó đã biết nha đầu kia phải không. Đến hôm nay ta không thể không nói, Tiểu Nguyệt thật sự là hoạ thuỷ của Nghiêu Quốc"
Hách Liên Chi nói: "Tư Mã thế bá, Tiểu Nguyệt không phải hoạ thuỷ, nàng đã từng cứu muôn vàn dân chúng của Nghiêu Quốc không lâm vào chiến hỏa, thuốc nổ là nàng phát minh, mà lúc cùng nàng đi chu du nửa tháng, ta càng hiểu rõ, nàng thật sự không phải là một cô gái bình thường. Nàng không có gì không biết, nàng thậm chí có thể giải thích cầu vồng sau cơn mưa, người nói đây là một phàm nhân có thể làm được ư? Đúng là nàng quả thật cũng chỉ là người phàm, đối mặt âm mưu, nàng cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ bất lực, nàng làm sao có thể là hoạ thuỷ chứ, nàng đã hại người nào, nàng chỉ có kiêu ngạo của nàng mà thôi, cứ như thế đổ tội lên đầu Tiểu Nguyệt quá không công bằng".
Trong phòng nhất thời một mảnh an tĩnh, ngoài cửa sổ trời không biết khi nào đã tối sầm xuống, gió gào thét, một tia chớp hiện lên cùng tiếng sấm, mưa to mưa như trút nước xuống, đất trời thay đổi.
*Cá và tay gấu: Mạnh Tử đã từng nói: “Tôi thích cá và cũng thích tay gấu. Nếu không thể có cả hai, tôi sẽ để cá đi và giữ tay gấu lại. Thế nên, tôi thích cuộc sống và cũng thích sự công bằng. Nếu không thể cùng lúc giữ được cả hai, tôi sẽ buông tha cuộc sống và chọn sự công bằng”