We should read to give our souls a chance to luxuriate.

Henry Miller

 
 
 
 
 
Tác giả: Túy Ca Tửu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 120 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 491 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:54:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
hương 9
7 h 30’ tối
Tại một căn phòng sang trọng của nhà nhà nghỉ Mưa hồng; “chị Đào” đang “hú hí” với cô “đào kép” của mình.
Cô ả này nỗi tiếng bởi biệt tài quyến rũ đàn ông; giới đĩ điếm xem cô ả như một thần tượng của họ.
Chẳng là, từ đàn ông già đến trẻ; đại gia hay “tỉnh lẻ”, đều không thể thoát ra khỏi vòng tay ma quái của cô ả.
“Chị Đào” nhà ta là một ví dụ điển hình, cô ả chẳng tốn một binh một tốt mà vẫn siết chặt được một trái tim đang cuồng si bởi ái tình.
Gã Minh Đào này, bị trúng phải bùa mê thuốc lú của cô ả nên nói gì cũng nghe, bảo làm gì cũng làm.
Ả nói: về bỏ vợ ngay! Là chỉ ba ngày sau gã trở lại nói: Đây, đơn ly dị đây này.
Và cô ả cười thích thú, hé mở núm vú, kích thích gã.
Nhưng thủ đoạn dụ dỗ đàn ông bằng thể xác đó, có thấm thía gì với thủ đoạn hành hạ tâm lý nạn nhân nho nhỏ.
Có lần cô ả tuyên bố: là sẽ không ngủ với bất cứ người đàn ông nào nữa; mặc ấy tên đàn ông được cô ta ban cho chút khoái lạc rồi đột ngột rút lui, tỏ ra khó gần khiến họ bối rối, say mê cô ả thấy rõ.
Ả đang nằm trong vòng tay Minh Đào, miệng gã còn mút mút bầu vú căn tròn của ả.
Đột nhiên, ả tức giận, lên tiếng xỉ vả:
- Này, nhẹ thôi chứ! Núm vú chứ có phải gì đâu hử? Đồ thô bạo, đồ giả tạo, đồ lếu láo...
Gã giật mình hốt hoảng trước thái độ của ả, nghĩ ngợi: không biết mình đã làm gì có lỗi ta?
Nhưng ả không quan tâm gã nghĩ gì, tiếp tục xỉ vả:
- Đồ mặt giày, còn bày đặt giả bộ như say...
- Hơ, anh đã làm gì đâu mà em...
- Có làm gì đâu, ừ thì có làm gì đâu... tôi chẳng thèm...
- Là sao, anh chẳng hiểu gì hết?
- Anh cút khỏi đây ngay, từ nay đừng đến đây.
- Anh...
- Anh còn giả vờ không biết, vậy chắc ở gần cái con “đệch” đó chắc cũng giả điếc?
- Anh...
- Thôi đủ rồi, tôi cũng chán “gồi”. Anh có thể đi, đừng làm phiền tôi.
- Anh xin...
- Không xin sỏ gì nữa hết, lần “hưởng lạc’ này của anh tôi cho là lần cuối, anh đi mau, tôi mệt.
Gã đứng lên, lủi thủi bước đi như một con bệnh.
Ánh mắt buồn rười rượi như thể, từ nay thôi hết sạch, đời chẳng còn gì gọi là đam mê.
Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng Chuyện Tình Của Trùm Xã Hội Đen Và Con Gái Ông Bộ Trưởng - Túy Ca Tửu