Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 39
M
ỘT BữA TỐI THÀNH CÔNG NỮA làm Tiffany vừa đi vừa mỉm cười với bản thân khi về phòng. Vẫn còn khá sớm. Nàng nghĩ đến chuyện viết thư cho các bạn nàng ở nhà rồi nhờ ai đó gửi đi hộ. Nàng không thể nói cho bạn nàng biết nàng đang vướng phải chuyện gì, nhưng có thể kể cho họ nghe những điều hay ở Montana – miễn là họ đừng kể cho mẹ nàng. Rose sẽ phải tiếp tục nghĩ con gái mình ghét cay ghét đắng mọi thứ ở vùng đất này.
Tiffany tin rằng mẹ nàng đã nhận được lá thư sau của nàng. Nàng mong chờ một bức điện tín đến ngay sau đó, chỉ nói vỏn vẹn, “Về nhà đi,” nhưng mẹ nàng có lẽ còn muốn nói rõ hơn trong thư. Rose có lẽ đang tự trách mình, xin lỗi nàng, nhưng hy vọng không phải là một câu “Con có chắc không?” Tiffany vẫn lo lắng là Rose có thể sẽ làm như Sam đã làm – cố gắng thuyết phục nàng rằng nàng không gặp may nên mới phải chứng kiến nhiều cảnh bạo lực như thế chỉ trong thời gian ngắn. Có lẽ nàng không may thật, nhưng cũng không thay đổi được quyết định của nàng.
Nàng buông tóc xuống và thay chiếc váy ngủ mới cho thoải mái rồi mới viết thư. Được cái bà Martin cũng may cho nàng hai cái váy ngủ bình thường, một cái tay dài cho mùa đông, một tay ngắn cho mùa hè. Nhưng nàng sẽ không ở đây đến mùa đông, nên nàng lên gấu áo để có thể mặc được cả hai cái.
Nàng tháo miếng đáp ngực ra, rồi bước đến gương trên tủ quần áo để xem mình trông thế nào khi không có nó. Nàng không nên soi gương. Với mái tóc đổ xuống vai, và cái áo cắt ngực ngu ngốc đó, nàng không thể nhận ra chính mình. Hình nàng trong gương làm nàng đỏ mặt, và đóng sập cánh cửa tủ lại.
Chuyện đã không thế này nếu 2 gã kia không giục nàng như giục tà khi nàng đi vào thị trấn hôm đó để đặt may đo. Nàng đã có thể có vài phút để tự chọn mẫu cho mình-không, có lẽ nhiều hơn vài phút, đặc biệt với nàng. Nhưng đáng ra nàng có thể mang mấy cái áo lại chỗ bà Martin, nếu nàng sợ phải đi vào thị trấn lần nữa.
Nàng quay về giường để cởi áo ra nhưng dừng lại khi có người gõ mạnh vào cửa phòng. Trời đất, lại chuyện gì đây? Nàng nghĩ đến hàng đống thảm họa, kể cả nỗi sợ một người trong gia đình nàng đang gõ cửa phòng, làm nàng nhảy ngay cửa mở ra.
Nhưng đó là Hunter, có vẻ vội vã hơn thường lệ. Anh không nói gì, chỉ túm tay nàng lôi xuống nhà. Nàng ngửi xem có mùi khói không. Không hề. Nàng không nghĩ ra cái gì làm anh vội vã như thế.
Đi được nửa cầu thang nàng mới hỏi, “Anh đưa tôi đi đâu thế?”
Anh không dừng bước, cũng không ngoái lại, “Caleb mới cưỡi ngựa đến, trời ạ, cậu ta đang hoảng loạn. Hắn cần tìm một người phụ nữ gấp, mà em thì đang ở gần nhất.”
“Cái gì!?”
“Để giúp Shela, vợ hắn. Cô ấy sẽ sinh đêm nay, nhưng phải vài ngày nữa bác sỹ mới quay về thị trấn.”
“Chị ấy không đợi được sao?
Mặc dù rất hốt hoảng, nhưng anh vẫn phải bật cười. “Không, cô ấy không thể.”
“Nhưng tôi có biết gì về chuyện sinh đẻ đâu!”
“Nhưng em vẫn phải làm. Shela biết đấy. Đây là lần thứ hai rồi. Tuần trước tôi chưa nói với em sao? Em chỉ cần ở đó để đỡ đứa bé khi nó ra thôi.”
“Caleb biết vợ mình-tường tận mà. Sao anh ấy không thể làm việc đó được?”
“Em nghĩ ra được đến như thế cơ đấy. Hắn đã thử đỡ đứa đầu rồi và ngất xỉu trước khi đứa bé chui ra. Nói chung trong chuyện này thì hắn vô tích sự rồi.”
Cái gì làm Hunter nghĩ là nàng sẽ không ngất đi chứ? Chỉ bởi vì nàng là phụ nữ sao? Hay đây lại là một trường hợp khác mà đàn ông cho rằng phụ nữ có thể làm được một cách tự nhiên theo bản năng của mình? Chắc thế đấy.
Họ đến chuồng ngựa trước khi Tiffany nhớ nàng đang mặc dở áo và đỏ bừng má. “Tôi không mặc đàng hoàng để đi ra ngoài. Để tôi quay lại thay đồ đã.”
“Không có thời gian để đàng hoàng nữa đâu, Đỏ.”
“Ít nhất tôi cần một áo khoác! Hoặc áo sơ mi của anh. Ừ, áo sơ mi tốt hơn đấy.”
Anh cởi áo khoác đưa cho nàng rồi nhấc nàng lên ngựa. Có người đã đặt yên lên cả hai con ngựa giúp họ. Chắc hẳn Caleb đã đánh thức một người làm để giúp chuyện đó trước khi phi về nhà.
“Tôi đã bảo Cole đi vào thị trấn tìm xem bác sỹ có về sớm hơn không,” Hunter nói. “Khả năng cao là không, vì ông ta toàn về muộn hơn dự tính thôi.”
Nàng vội vã mặc áo khoác vào trước khi cầm lấy dây cương. Nàng vẫn không muốn tham gia vào chuyện này. “Sao anh không gọi Pearl hay Lualla ấy? Họ có lẽ biết nhiều hơn—“
“Không được,” anh cắt ngang khi leo lên ngựa. “Luella đi thăm bà con 2 lần trong tuần. Tối nay là lịch. Calab không để Pearl đến gần nữa đâu, vì cô ta từng thử ve vãn hắn lúc Shela mang bầu 8 tháng lần đầu tiên. Nên chỉ còn em thôi.”
Đồ lăng loàn! Pearl đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi chứ? Tiffany sẽ phải cảnh cáo Roy trước khi cậu không cưỡng nổi sự cám dỗ của cô ả.
Họ cưỡi đi. Ánh trăng trên bầu trời không một bóng mây ở phía tây soi đường cho họ trên con đường nhỏ. Nàng không thể đếm hết những lần ánh chớp lóe lên trên bầu trời đêm. Họ đã đi rất xa, đoán rằng trời còn lâu mới mưa, nên vẫn có thể quay về trang trại được.
Nàng luôn miệng hỏi Hunter xem mưa có lâu không, nhưng có lẽ anh không nghe thấy vì họ đi rất nhanh. Nhưng sự lo lắng của nàng cũng cuộn lên nhanh như thế. Nàng không thể làm việc này. Vượt quá hiểu biết và kinh nghiệm của nàng, chắc nàng cũng sẽ ngất xỉu giống Caleb thôi, vậy lấy ai giúp đứa bé được đây?
Nàng sững người sợ hãi khi họ đến nhà Caleb. Hunter thật sự phải lôi nàng xuống ngựa và đẩy nàng vào trong. Nhưng tiếng đầu tiên họ nghe thấy khi đi vào phòng là tiếng trẻ con khóc. Tiffany lập tức cảm thấy nhẹ nhõm!
“Nghe như em thoát rồi, Đỏ.” Hunter bước đến một trong hai cánh cửa phòng và gõ cửa.
Caleb mở cửa ra. Anh không cao, nhưng khá đẹp trai và cũng trạc tuổi Hunter- chả trách Pearl đã cố tán tỉnh anh vì chẳng muốn gì khác ở anh ngoài tình dục. Anh đang ôm một bọc chăn trong cánh tay và bước vào phòng, đóng cửa lại.
“Lần này là con trai,” anh tự hào, mắt lấp lánh. “Tôi không biết Shela sinh sớm thế này. Tuần trước cô ấy đã báo động giả một lần rồi, cô ấy nghĩ đứa bé sắp ra, nhưng hết đau từ trước khi tôi về nhà, nên cô ấy không kể chuyện đó với tôi. Cô nàng dại dột. Thế nên cô ấy nghĩ lần này cũng là giả, vì nó quá sớm, cô ấy cũng chẳng thèm cho tôi biết khi về nhà ăn trưa. Đầu tôi muốn nổ tung lên vì sợ khi nghĩ đứa bé có thể đã ra trong tôi cưỡi ngựa đi tìm người giúp.”
“Mẹ tôi đã từng nói chỉ có đứa đầu là đủ ngày đủ tháng thôi,” Hunter nói. “Những đứa sau sẽ dễ mà nhanh hơn. Thường là thế. Ít nhất các em tôi như thế.”
“Thế mà cậu không thèm nói trước với tôi.” Caleb đáp trả.
Hunter nhún vai. “Tưởng Shela biết thế rồi chứ.”
Lại lần nữa, lại là cái giả thuyết phụ nữ tự sinh ra là đã biết mọi chuyện về nhà cửa và con cái. Tiffany đảo tròn mắt. Hunter giới thiệu nàng đàng hoàng với Caleb, rồi nàng mới hỏi, “Vậy là không cần phải đỡ lúc đứa bé ra sao?”
Caleb cười ngượng ngùng. “Tôi cố để không ngất đi. Tôi choáng váng khi bước vào nhà và cô ấy hét lên, “Lê cái mông anh lại đây!” Cười rộ lên với Hunter, rồi Caleb nói, “Cô giúp tôi chút được không, thưa cô?” và đưa cái bọc chăn cho Tiffany trước khi nàng kịp nhận lời. “Tôi đã lau người cho nó rồi, nhưng tôi muốn vào xem Shela thế nào. Tội nghiệp, cô ấy kiệt sức ngủ thiếp đi rồi.”
Anh biến mất vào buồng ngủ. Hunter đi ra cửa trước và nói, “Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải ở lại lâu một chút đấy, nên phải cột ngựa lại. Vài phút thôi.”
Bỗng dưng nàng bị bỏ lại một mình với đứa bé. Thật lạ, giờ nàng không sợ hãi nữa. Nàng chậm rãi đi quanh phòng. Không rộng lắm. Nhưng ngôi nhà này còn khá hơn tưởng tượng đầu tiên của nàng về ngôi nhà dựng bằng gỗ của Callahan. Phòng này rộng, không có cửa, bàn khách đặt ở một góc phòng, góc kia đặt bàn ăn, bếp ở một góc khác, chỉ có hai phòng ngủ ở góc còn lại. Không có bếp để nấu ăn, có lẽ vì thế mà lò sưởi luôn được nhóm lên, nóng hết cả nhà. Nhưng căn phòng đủ lớn để một gia đình sống, nàng đoán, và nhìn rất đầm ấm với nhiều khăn thêu trang trí.
Nàng ngồi xuống ghế và hé chăn ra một chút khi đứa bé ụ ự. Thật nhỏ bé! Trông cậu bé rất buồn cười, đầu thì không có sợ tóc nào, mặt thì đỏ bừng bừng. Tay cậu bé huơ huơ lên, một cánh tay lòi ra bên ngoài chăn, mắt thì vẫn nhắm tịt. Thật dễ thương, nàng rì rầm những câu vô nghĩa với cậu bé. Hunter nhìn thấy ngay cảnh đó khi bước vào.
“Em sẽ là một người mẹ tốt đấy,” anh thì thầm để không đánh thức đứa bé. Nàng ngượng ngùng cười. Nàng đoán đúng là có gì đó tự nhiên khi phụ nữ làm một số việc thật.
“Tôi nghĩ cậu bé thức rồi,” nàng nói. “Tôi không chắc, vì cậu bé còn không chịu mở mắt ra.”
Hunter ngồi xuống cạnh nàng để nhìn đứa bé, sát đến nỗi vai nàng chạm vào anh. Anh cũng đang cười. Anh thích trẻ con sao?
Rồi anh nói, “Để tôi vào kiểm tra xem cô chị thế nào. Chắc chưa được 4 tuổi đâu. Có khi giờ cô nhóc đang nằm sợ hãi trong phòng vì nghe thấy tiếng la hét.”
“Tiếng la hét gì cơ?”
“Việc sinh nở ồn ào lắm đấy.”
Anh lại mất hút nhưng trở lại ngay. “Hình như cô bé ngủ không biết gì, hoặc tự lại ngủ sau khi thấy yên ắng.”
Tiffany gật, đứng lên. “Anh bế cậu bé giúp tôi một chút được không? Cái áo này, rồi cả cái chăn ủ nữa, làm tôi nóng chảy ra mất, trong này nóng quá.”
“Dĩ nhiên rồi,” anh đáp ngay, không lưỡng lự, rồi bế đứa bé từ tay nàng.
Nàng nhanh chóng rũ cáo áo khoác ngoài ra và gấp nó ra sau lưng ghế, rồi chìa tay ra để bế đứa bé. Hunter không nhúc nhích, mắt anh dán chặt vào bộ ngực gần như lộ ra của nàng. Nàng vẫn cài khuy áo khoác nên lúc trước anh không biết nàng mặc gì bên trong cho đến tận lúc này.
Cứ tưởng có thể không đỏ mặt khi cởi áo ngoài ra, nhưng nàng đã lầm. “Tôi đã nói tôi không mặc để đi ra ngoài mà.” Nàng bước đến gần anh để bế đứa bé và che đi tầm nhìn của Hunter, rồi lại ngồi xuống ghế.
“Xin lỗi, chỉ là – bất ngờ quá,” anh nói, rồi bước đến lò sưởi. Nhưng khi quay lại nhìn nàng, anh thật sự ngưng thở. Mắt anh hút vào khuôn mặt nàng, nên nàng không hiểu có chuyện gì cho đến anh nói, “Mái tóc em sáng bừng như ánh lửa trong lò ấy. Thật may là tôi không cần phải đợi đến mùa đông để được nhìn thấy.”
“Đó chỉ là- chỉ là tưởng tượng của anh thôi.”
“Thật vậy sao?” giọng chàng khản đặc. “Thế còn đôi mắt lấp lánh của em khi nhìn tôi thì sao? Tôi không tưởng tượng ra đâu, Jenny.”
“Đó là do ánh lửa—“
Nàng cứng lưỡi, không thể nói được thêm, khi anh nhìn nàng như thế. Ngọn lửa đang phản chiếu trong mắt anh,thế nhưng – lò sưởi thì vẫn ở phía sau lưng anh.