Số lần đọc/download: 546 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 07:50:01 +0700
Chương 37
- B
ây giờ....thì ông đã hiểu rồi chứ?- Jin đanh mặt lãnh đạm nhìn ông ta mà cất giọng
- Muốn chém muốn giết tùy chúng mày- ông ta tuy là có phần run sợ nhưng vẫn lớn giọng
- No no no.... Giết ông thì phí mất một viên đạn à. Dù sao ông cũng không phải người cầm đầu thì việc gì phải giết ông chứ- Yu cất giọng mỉa mai ông ta. Nhưng đang nói giữa chừng thì im bặt khi tiếng "Phập" phía sau vang đến. Quay đầu lại nhìn thì thấy Sam đang như một con thú khát máu. Bàn tay nhỏ đang xoay ngược về phía sau cầm thanh kiếm đâm thẳng vào ngực tên định đánh lén phía sau. Ánh mắt giận dữ. Nghĩ mình là ai? Mạng của Ngũ tướng này dễ lấy lắm hả? Nếu thế thì mạng của ngươi đã không đi sớm thế....
- Sa...Sam à. Mạnh tay quá- Yu trợn tròn mắt nhìn nhỏ. Lúc này nhìn nhỏ mà thấy sợ quá đi mất. Cứ trông như lúc mà có người động vào bảo bối của mình vậy. Cứ như có người giành giật thứ gì quý giá của mình ấy. Đến Karl mà còn cảm thấy sợ run người
- Trước sau cũng thế- Sam thả tay ra, buông thỏng tay- Kết cục vẫn là một
- Mấy anh.....theo dõi chúng tôi???- Jin đanh mặt trợn mắt nhìn cái đám người trước mặt
- Ơ...anh...anh
- Bây giờ là tình hình gì đây? Các người coi chúng tôi là cái gì? Lời chúng tôi nói thật sự không là gì sao?- Jin tức giận chĩa súng vào bọn hắn
- Anh chỉ là lo cho em thôi. Lỡ em....
- Tôi không cần anh lo. Tôi tự biết lo cho bản thân của mình. Không cần anh quan tâm- Jin còn tức hơn khi nghe Ben nói. Lo??? Thoát được lần này thì cũng đâu thoát được ông trời
- Thôi đi. Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi- Rin vịn vai Jin. Nhỏ cũng bực lắm chứ mà giờ có cái nhau thì cũng được gì- Sao lại cho người đánh lén chứ?- giật lấy khẩu súng trong tay Jin, Rin chĩa về phía bụi rậm gần đó và nổ súng, bụi rậm như có tác động, lát sau có một thân hình ngã xuống
- Tàn nhẫn dữ vậy- Yu cầm vai Rin lắc đầu làm vẻ như tiếc nuối lắm ý
- Ờ
- Là.....là con sao?- ông ta nhìn thân hình quen thuộc phía trước mình, giọng run run
- Phải.....- Kiệt trả lời, phải lâu lắm mới thốt ra được tiếng gọi-.....Ba
- Ba???- cả đám hét lên
- Con ở đây thì Ngọc Trâm có ai chăm sóc chứ? Con ăn nói sao với cậu mợ hả?
- Con bé ấy có phải là con nít đâu mà cần chăm sóc. Cậu mợ??? Gì chứ. Hoang đường. Con không xem ông bà ta là cậu mợ. Lo cho nó thì về mà đem nó đi- Kiệt lớn giọng với cả ba mình
- Chào ông. Ngươi quen cũ- Minh bây giờ mới bước ra mà đi lại. Tuy bây giờ mới gia nhập vào tổ chức nhưng chuyện lớn nhỏ nào mà cậu không biết chứ. Quen được cả nó và anh nó, còn có Trọng, Satan và đám nhóc kia, đặc biệt là cả thầy còn quen thì việc biết đc mấy chuyện đó là đương nhiên. Nói thì nói thế... Nhưng nếu là víno thì ông ta là ai Kiệt cũng sẽ trở mặt.
- Ra là cậu sao? Jisa? Còn có cả cô bạn gái cũ này nữa à? Tình cảm hai người bền thật- ông ta lên giọng mỉa mai nó.
- Ba...- Kiệt định nói gì đó nhưng lại thôi. Trong đầu cậu, hắn và Trọng bây giờ thì chỉ có mỗi ý nghĩ "Bạn gái cũ??"
- Lớn giọng nhỉ? Tôi tại sao lại tha mạng cho ông nhỉ?- Minh cũng không chịu nổi định đánh ông ta nhưng nó nhìn nên chỉ nói "nhẹ" thôi
- hừ. Muốn chém muốn giết tùy mày
- Làm sao mà giết ông được chứ. Tuy một mạng đền một mạng cũng đúng. Nhưng mà đây là hai mạng.... Một mạng của ông thì đền đâu đủ. Hơn nữa...ông cũng không có tư cách đó- nó nhìn ông ta, giọng thì đanh lại nhưng nét mặt vẫn vui
- Mày....
- Ông giữ lại cái mạng này đi. Tôi không cần. Rẻ tiền- nó nói rồi quay lưng đi. Cả bọn cũng đi theo, nhưng tự nhiên Kiệt đang đi cùng nó hàng đầu thì lại rút khẩu súng quay phắt người lại và bắn ra phát đạn sượt qua mặt của đám người đằng sau bay thẳng đến tâm mi của ông ta, ông ta ngả xuống trước mắt con trai mình. Nó cũng biết là ông ta định bắn nó, nếu không njận thấy được thì nó mang danh Đại Tướng làm cái quái gì...nhưng ông ta đã cứu mạng nó một lần. Vì nghĩa khí bây giờ ông ta lấy đi cái mạng này cũng được thôi. Nó nhìn thấy cảnh đó mà quay người bước đi thật nhanh. Ai cũng không hiểu vì sao lại thế. Mãi đến tận tối mà nó vẫn không thèm về. Nó rất giận bản thân mình. Tại sao cứ vì nó mà hết người này lại tới người kia ra đi. Tại sao vì nó mà ai cũng có thể tàn nhẫn? Có lần nó biết ba mẹ nó đã sai vì đã cho người giết chết một người bạn thế giới đêm lại còn thân với nó nữa nhưng nó vẫn không thể ra tay với pama mình. Nó chỉ cứu người đó một lần và sau này không gặp lại nữa. Nó không muốn phải tự tay giết chết pama mình. Nó biết sau đó họ cũng đã thay đổi, không còn tàn nhẫn như trước nữa vì thế mới có cơ ngơi như bây giờ. Nó hi vọng ông ta cũng sẽ thế...nhưng có lẽ ông ta đã không có phần phước ấy rồi....