Bread of flour is good; but there is bread, sweet as honey, if we would eat it, in a good book.

John Ruskin

 
 
 
 
 
Tác giả: chirikamo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Nguyễn Thảo
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40
ó vội vã chạy ra ngoài đại sảnh của tầng 22 thì gặp Vũ, trên tay hắn cũng là một bông hoa hồng đen. Xem chừng hắn ta cũng đang hoang mang lắm.
-Thiên Vũ… anh cũng???? - Nó ngạc nhiên, sắc mặt tái dần lại.
Vũ dựa vào bức tường, khẽ gật đầu đáp:
-Uh… phòng cô cũng có ư? – Nói rồi 2 người lại chợt thấy Bảo và Hoàng chạy ra, tay cầm một bông hồng màu đen kì bí.
Cả bọn sững sờ nhìn nhau. Vậy là phòng ai cũng có chứ không riêng gì phòng nó và phòng Thiên Vũ.
Hoàng cắn môi, miệng lẩm nhẩm:
-Thế là Black Rose đã đến đây …
Bảo tiếp lời:
- Và nhằm vào 4 người chúng ta – tôi, Thiên Vũ, Minh Hoàng và thậm chí là cả Thoại My.
Thật không thể ngờ Black Rose có thể xâm nhập được vào tầng 22 một cách dễ dàng. Bởi vì, Thiên Vũ đã dặn là khi cả bọn bước ra khỏi đó thì phải niêm phong lại, thế mà cô ta vẫn thực hiện được kế hoạch thì quả là …. Chậc, chậc!! Không thể coi thường cô gái này.
Không gian chùng xuống, ai cũng suy nghĩ nhiều rồi Vũ chợt nhìn chằm chằm vào nó:
-… ngoài cô ra thì bây giờ mới có một đối thủ dám chống lại bộ 3 một cách ghê gớm như thế đấy…!! Nhưng mà, Black Rose lại chuyên nghiệp và nguy hiểm hơn cô nhiều!!! Cô thì lúc nào cũng nhắng xị cả lên, nhí nhố như con cá hố…
Nó hừ một tiếng, tay chống nạnh:
-này… bây giờ là lúc để cho anh đùa cợt đấy hả?? Black Rose đã đi theo chúng ta rồi … không phải là đơn giản đâu!!!
Riêng Hoàng – hắn vẫn là người bình tĩnh nhất trong cả hội, hắn nói:
-Bây giờ thì đi xuống khu bảo vệ, kêu họ cho xem lại đoạn camera, thì chắc chắn sẽ biết cô ta là ai!!
-Hay!! Có thế mà chúng ta không nghĩ ra nhỉ?? Đi thôi!!!!!! – Bảo nói rồi kéo cả bọn cùng đi.
_______________________
Tới nơi.
-Sao cơ…???? Camera ở tầng 22 đã bị phá hỏng rồi ư …?? - Cả bọn thốt lên, coi như niềm hi vọng cuối cũng đã bị dập tắt…. tan biến…
Ai cũng cảm thấy vô cùng thấy vọng và thậm chí là cay cú. Rồi cả bọn lại tiếp tục lủi thủi về phòng. Bỗng, Vũ cất tiếng:
-Thôi… tốt nhất là bây giờ về nhà.. không ở đây nữa!!!
Bảo vội hỏi vẻ sốt sắng:
-Sao vậy??? Cậu sợ Black Rose sẽ làm gì hả???
Vũ yên lặng trong giây lát, sau đó hắn chập chừng nhìn sang nó và nói tiếp:
-Thoại My chính là điều tôi lo…!!
Nghe đến đây, nó khẽ giật mình, cái gì chứ?? Hắn lo lắng cho nó cơ à…? Mà lo về điều gì mới được chứ?
-Chúng ta đối phó với Black Rose thì vẫn còn có vẻ đơn giản! Còn Thoại My… liệu con ngốc này có bị cô ta ám sát hay không??
Nó bật cười ha hả đến vô duyên:
-Cái gì chứ?? Ám sát à?? hahahah…. Anh bị ám ảnh truyện trinh thám hả Thiên Vũ…?? Haha…
Vũ nóng mặt bừng bừng. Hắn chỉ muốn quan tâm nó hơn một chút, thế mà nó lại đùa cợt như vậy, thực lòng hắn khó chịu lắm.
- Đi về thôi!! Dọn dẹp đồ đạc, biệt thự hoàng tử vẫn là an toàn nhất!!! – Vũ chắc nịch một câu, Bảo và Hoàng cũng hơi tiếc nhưng không ý kiến, riêng nó thì vẫn cứ ý ới năn nỉ, luôn miệng bảo rằng sẽ không sao không sao. Tuy vậy, Vũ cũng chẳng thèm nghe mà đi xếp đồ luôn, một khi hắn đã quyết thì đừng hòng ai ngăn cản.
______________________
Chiếc limo mui trần cứ thế lao vun vút trên đường. Trời lạnh quá. Chiếc áo khoác bình thường cực kì ấm của nó nay chẳng thấm vào đâu, nó vẫn ngồi co ro, làn da bắt đầu tái dần.
Đôi mắt nó khép hờ, sau đó thì nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đầu khẽ dựa vào bờ vai vững chãi của Minh Hoàng. Vũ nhìn thấy, nghiến răng rồi tăng tốc.
“...Trong đêm khuya anh đã tăng ga nhanh hơn
Bỏ hết sau lưng liên quan những gì muộn phiền anh đã thấy...”
Bảo lắc đầu khó hiểu rồi nói Vũ giảm ga lại để cho nó và Minh Hoàng ngủ nhưng Vũ thì chỉ đáp lại bằng giọng lạnh lùng:
-Tỉnh dậy càng tốt! hừ…
Đang đà tốc độ thì Vũ chợt nhểnh mép cười, phanh gấp lại với hi vọng chấm dứt được cái cảnh mà làm hắn khó chịu đấy. Và kết quả là … Nó không còn dựa đầu vào Hoàng nữa mà lại nằm gọn trong lòng hắn một cách đầy tự nhiên, ấm áp và gần gũi. Điều này khiến Vũ chẳng vui một tẹo nào cả.
………………….
Tới nơi, Thiên Vũ chạy xe tới bãu sau của Biệt thự để đỗ xe. Hắn liền gọi và đây cũng là việc đầu tiên mà Vũ làm:
-Ê! Thoại My, Minh Hoàng! Dậy, dậy đi!!! Dậy!!!!!!!!!!
Và tất cả dường nư là vô ích, mặc cho Vũ cứ rát cổ họng – tức tối gọi, nó vẫn dựa vào người Hoàng mà ngủ và cả hai đều không hay biết gì.
Bảo cười trừ nhìn Vũ đáp:
-Vô ích thôi!!! Có ai chịu dậy đâu!! Thôi kệ đi, để cho họ cứ thế mà ngủ cũng được!!
Vũ nhăn trán, luôn miệng chống chế:
-Được cái gì mà được!! Ngủ ở đây muỗi cắn thì sao?
-Cậu có nhầm không thế? Khu vực của biệt thự được phun thuốc trừ côn trùng rồi cơ mà!!
-Nhưng … trời lạnh thì sao?? – Vũ lắp bắp nói tiếp.
Bảo lắc đầu bó tay:
-Trông họ kìa! Chẳng giống lạnh chút nào cả! giờ đã muộn quá rồi, tôi vào nhà ngủ đây! Tùy cậu đấy.
Vũ lầm bầm, thay đổi thái độ một cách vô cùng nhanh chóng:
-Hừ… hai người cứ ngủ “lì” ở đấy đi.. càng tốt… càng tốt nhé…!!!
Dứt câu, Vũ liền bước theo Bảo, lâu lâu lại quay người ngó ngó nhìn nhìn về phía chiếc xe, cảm giác thật khó chịu. Ya!!!!!!!
…………………………..
Cả đêm hôm đó, Thiên Vũ cứ trằn trọc mãi, lăn qua rồi lăn lại, sang trái rồi sang phải. Đầu óc hắn cứ nghĩ hoài tới cảnh nó và Minh Hoàng tựa vào nhau mà ngủ. càng nghĩ, hắn lại càng thấy lòng nặng trĩu. Lạ.
_________________________________________________
Sáng hôm sau. 5 AM.
Mặt trời bắt đầu chào ngày mới khiến nó tỉnh giấc. Đang định ngồi bật dậy thì nó chợt nhận ra bên cạnh nó còn có Minh Hoàng, đúng hơn là nó đang dựa cả nửa người vào hắn. Thảo nào đêm qua nó ngủ ngon thế.
Nó thích thú ngắm nhìn gương mặt Hoàng lúc này. Không chớp mắt. trông hắn có vẻ gì cuốn hút lắm, sự lanh lùng thường ngày cũng dường như biến mất đâu. Tự dưng, nó lại thoáng đỏ mặt.
Nhẹ nhàng nó di chuyển ngón tay lên bờ môi của Minh Hoàng rồi cũng lấy ngón tay mình làm như vậy đối với đôi môi nó. Chà!! Làn môi của hắn lại còn êm ái hơn cả nó nữa… Nếu như “hun” thử một cái thì sẽ như thế nào nhỉ..?? – Ý nghĩ ngốc nghếch ấy vừa kịp đi ngang qua đầu nó thì cũng nhanh chóng đi ngay vì tiếng cười khúc khích của nó đã làm Minh Hoàng bật dậy. Mắt chạm mắt. Khẽ ngại ngùng. Nó giật mình bỏ tay ra khỏi môi của hắn và ngồi bật dậy một cách vội vã.
-Ơ…tôi…tôi…. – Nó ngập ngừng, mặt đỏ lên vì ngượng.
-Đây là… à… Bãi sau… Mà sao tôi và cô lại ở đây???
Nó gãi đầu, tay chống cằm suy nghĩ 1 lát rồi đáp:
-A! Tui biết rồi, tối qua lúc mà đi về Biệt thự á, hình như tui đã ngủ thiếp đi… Sau đó tỉnh dậy thì đã như thế này đây!!!
Nghe xong, Minh Hoàng kéo cửa xe bước vào nhà … nó đần người ra một lát rồi cũng nhanh chóng bước theo hắn, khẽ lè lưỡi “hú hồn!”
……………………
Vừa bước chân vào phòng thì …
-á!! Á… trời đất!! Có con ma…!!!!!!! – Nó hét toáng lên, đủ to khiến “một con ma thực thụ” có thể chạy biến đi bất cứ lúc nào.. nhưng không, đây là “người” …
-Cô hâm hả?? Là tôi chứ ma cái quái gì…!! – Vũ gắt lên, mặt hằm hằm đáng sợ dí vào trán nó.
Nó lè lưỡi nhưng vẫn mang nét đáng yêu:
-Plè!!! Anh mới là đồ hâm đó!
-Ờ..thì đúng là tôi hâm mà…còn có người thì zui quá hen …!! – Hắn ta lại buông lời mỉa mai.
Nó hếch mép lên, tay chống nạnh “oai phong”:
-Này…!! Cái gì chứ hả? Anh có ý gì đấy???
-Còn gì nữa.. tay trong tay, vai trong vai tình cảm thế cơ mà!!!!
Suýt chút nữa là nó tặng cho Thiên Vũ một quả đấm vì tội “láo toét” rồi, nhưng cũng may là nó kịp ngăn mình lại:
-Hừ… Vui khỉ đột ấy!! mà này.. mặt anh.. làm sao thế? Sao mà cứ sưng sưng lên y như đang tức ai thế nhỉ???
Vũ lắc đầu, cố tình tỏ vẻ ngơ ngác:
-Sao cơ… tui… tui có tức ai đâu nào!!!! Hoàn toàn vui vẻ đấy chứ!!
Nói xong hắn liền tặng kèm khuyến mãi cho nó một nụ cười cực kì gượng gạo, trông ngớ ngẩn hết sức.
-Rõ khìn!!! – Nói rồi nó đẩy đẩy Thiên Vũ ra ngoài. Hắn không hiểu, cứ đứng trơ ra:
-Này..!! Cô làm cái trò gì thế hả, con Rùa đần độn kia!!!
Nó quẹt mũi đáp:
-Anh định không ra ngoài chắc…! Tôi cần phải thay đồ…!!!!
Mặt hắn chợt đỏ lên rồi chau trán lại:
-Xì…!!! Muốn tui ra thì nói một tiếng, làm cái gì mà cứ như Rùa bị câm thế hả??
-Anh nói nhiều quá đi, đồ xấu tính!!! À này, có ai nói với anh là khi anh nhăn nhăn rất giống khỉ đột không hả?? Đẹp lạ đấy!!!!!
Nói rồi nó nhanh tay đóng cửa cái rầm, không kịp để cho Vũ phản ứng gì cả.
Hắn đừng ở ngoài, tức giận đùng đùng mà đập cửa:
-Này!! Này… cô đang mỉa tôi đấy hả?? Con Rùa chết tiệt kia…!!! Đúng là đồ Rùa điên, Rùa khùng cơ mà!!!!!
__________________________________________________ ___
Ai zà…!! Hôm nay là chủ nhật – không phải đi học nên thoải mái quá xá. Nó đang vắt vẻo trên giường, hát..
“Lại một ngày một ngày trôi trong bao ngẫn ngơ,
Ngồi một mình vẫn vơ trong bao nghĩ suy,
Rồi em ước mơ cho chuyện tình,
Rồi cũng sẽ đến bên em dịệu kì…”
Bỗng…. “ cốc! cốc! cốc!”
Nó bật dậy mở cửa, đôi môi cười rạng rỡ.
-Uả… Minh Hoàng… có chuyện gì không vậy…??
Hoàng cười nhẹ, xóa tan vẻ lạnh lùng mà thay vào đó là sự ấm áp đến lạ thường:
-Đi chơi với tôi không??
-Há???? – Nó mắt tròn mắt dẹt, dường như không tin vào tai mình nữa. Nó đang nghe thấy những điều gì thế này? Phải chăng là điều thần tiên?
Hắn khẽ nghiêng đầu, nhìn nó không chớp mắt:
-Sao vậy?? Bộ cô không đi được hả… thế thì…
Chưa để cho Hoàng nói hết câu, nó đã liền chen ngang như sợ hắn rút lại quyết định:
-Không!! Tất nhiên là được rồi... Mà đi đâu thế?? Thiên Vũ và Nhất Bảo sẽ cùng đi chứ???
Hoàng cười nhẹ, lắc đầu:
-Có lẽ 2 cậu ấy bận.
-Oh….!! Thế đi ngay bây giờ hả??? – Nó ấp úng hỏi, mặt ngô ngố.
-Uhm… ngay bây giờ… cô thay đồ đi nhé!!! Tôi chờ ở dưới nhà khách nhé.
Nói rồi Hoàng bước đi luôn, không quên nheo mắt khiến tim nó đập dồn dập – cứ như là muốn nghẹn thở tới nơi ấy. ư.. ư… cảm giác này… khó tả quá…
Cũng vào lúc này. Ở phòng bên cạnh, có một người đã nghe thấy tất cả, lòng nghẹn đắng. Có lẽ hắn đã chậm chân hơn một chút, hắn cũng muốn rủ con bé đi chơi…
____________________________________
-Đi thôi, Minh Hoàng!!!
Nó cất tiếng gọi, xuất hiện trước mặt Hoàng trong bộ đồ cực nhí nhảnh nhưng lại đơn giản và đậm chất “ Thoại My” – quần jean lửng có túi hộp, áo phông trắng in hình Puca dễ thương.
Hoàng cười gật đầu rồi bất ngờ nắm lấy tay nó cùng bước đi. Lâu lắm mới thấy hắn cười rạng rỡ như vậy và cả hành động vừa rồi nữa … Có chăng là giấc mơ???
…………….
-Chúng ta sẽ đi bằng xe đạp??? – Nó ngạc nhiên hỏi.
-Uh!! Chính xác hơn là xe đạp đôi!! – Hoàng nói rồi nhanh chóng chạy vào dắt xe đạp ra.
Nó vô cùng ngạc nhiên bởi vì đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy chiếc xe đạp lạ lẫm đến như vậy. Đơn giản là từ trước đến nay nó đâu có sống ở thành phố bao giờ nên chưa được thấy lần nào cả.
-Phải chạy xe này như thế nào??? – Nó nhíu mày hỏi, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.
Hoàng bật cười, nụ cười nhẹ như mây:
-Cứ đạp xe như bình thường thôi!! Nhưng mà phải khéo léo một chút, kết hợp nhịp nhàng. Chứ không là ngã như chơi đấy!
Nó khẽ lè lưỡi, nó cũng có đôi chút sợ hãi nhưng không sao vì đã có Minh Hoàng cơ mà!
Rồi cả hai cùng đạp xe tới một nơi. Hoàng bảo rằng, đó là một khu vui chơi có tên là WL – viết tắt của từ Wonder Land, cũng không xa Biệt thự Hoàng tử là mấy, nhưng nó ít khi đi đâu nên cũng chưa đến đó bao giờ.
…………………
-Wow!!! Đẹp thiệt đó…!! – Nó thốt lên vui sướng khi nhìn thấy WL. Tất cả đối với một con bé như nó thật là lạ lẫm và đầy kì thú. Nó nhảy cẩng lên:
-Yeah!! Bây giờ tui được zô đây chơi rùi hả???
Hoàng lại cười – đúng là hắn cười rất nhiều khi ở cạnh nó, cứ như thể hắn đã có một phép màu nào đó biến hắn thành một con người như vậy.
-Ừ! Nhưng phải để tôi đi gửi xe đã nhé. Đứng yên ở đây, đừng có đi đâu hết!!
Nó gật gật đầu, lúc lắc mái tóc rồi ngóng theo bước của Hoàng. Lòng chợt cảm thấy ấm áp đến diệu kì.
Bỗng … Nó cảm thấy choáng váng. Rồi sau đó ngất lịm đi, không còn hay biết điều gì nữa … Nó đã bị ai đó chụp thuốc mê …
Biệt Thự Hoàng Tử Biệt Thự Hoàng Tử - chirikamo