Số lần đọc/download: 389 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:45:12 +0700
Chương 39: Tôi Không Có Sinh Nhật
C
hân chầm chậm bước trên thảm cỏ xanh mướt để lên đến đỉnh. Nó khuỵ xuống trước ngôi mộ. Ở đây đã được bố Nó cho người dọn dẹp sạch. Một bó hoa hồng đen được đặt xuống rồi tới giỏ trái cây. Toàn là những thứ khi xưa mẹ Nó còn sống, mẹ Nó thích.
- Mẹ ơi..... Linda mua hoa và cây trái cây ẹ nè... Mẹ có thích không?
- Mẹ ơi..... Linda nhớ mẹ lắm.... Mẹ có nhớ Linda không?
- Sáng giờ bố có đến thăm mẹ không? Không biết bố còn nhớ không nữa. Mẹ biết không, hôm nay bố không làm giỗ ẹ. Bố mở tiệc ăn mừng sinh nhật Jenny đó mẹ. Con thật buồn bố. Mẹ ơi, ông ngoại là Hunter đó mẹ, người mà con ghét cay ghét đắng, người đã xô con vào thế giới ngầm lại chính là ông ngoại đó mẹ. Sự thật luôn phũ phàng mẹ nhỉ. Nhưng mà mẹ yên tâm, con không còn trách ông ngoại nữa đâu, mẹ đừng lo nhé.
- Phải. Con hãy yên tâm nhé Hải Băng _ Một bó hoa hồng đen được đặt xuống và đó là Hunter - người bố của Hải Băng và là người Nó ghét nhất.
[[[ Hôm nay là ngày giỗ của mẹ. Ông hãy đến ngọn núi ở đường XXX ]]]
- Ông đến rồi sao?_ Nó vẫn giữ thái độ lạnh lùng
- Cám ơn con Zin
- Đừng ngoại, đừng gọi tôi là Zin. Tôi tên là Tiểu Băng
- Ta xin lỗi, cám ơn con Tiểu Băng _ Hunter ánh mắt vui nhìn Nó
- Hải Băng đứa con gái mà ta yêu thương nhất. Ta xin lỗi, suốt ngần ấy năm qua ta chưa một lần đến thăm con. Ta thật xin lỗi _ Hunter nhìn bức di ảnh trên ngôi mộ
- Ông không có lỗi. Trước đó ông không hề biết bà ấy đã mất.
- Zin ờ không Linda, thường năm con hay đến đây phải không? Peter và Thiên Minh có biết không?
- Biết. Họ cũng hay tổ chức giỗ nhưng....... _ Đang nói Nó ngưng lại
- Nhưng sao?
- Hôm nay họ tổ chức sinh nhật Jenny
- Sao? hôm nay sinh nhật Jenny? Vậy có nghĩa hôm nay là..........
- Tôi không có sinh nhật. Đừng nhắc việc đó trước mặt tôi.
- Đã mười mấy năm con không tổ chức rồi
- Mặc kệ tôi. Mà tôi có chuyện muốn hỏi ông
- Con nói đi
- Mộ bà quản gia ở đâu? Mai là ngày giỗ của bà ấy.
- Mộ???_ Hunter bối rối nhìn Nó. Nó vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào bức di ảnh của mẹ Nó
- Đừng nói với tôi, ông đã ném xác bà ấy xuống sông rồi nhá?
- Ta... Ta xin lỗi
- Thật quá đáng. Ông thật nhẫn tâm đấy Hunter ạ _ Nó chau mày lại
- Ta.... Ta xin lỗi
- Hôm nay là giỗ mẹ, tôi không muốn mẹ buồn. Chuyện này tôi không truy cứu nữa _ Nó đứng lên nhìn vào bức di ảnh - Thưa mẹ, mẹ ở lại vui vẻ nha, hôm khác con đến thăm mẹ. Nếu được chiều nay ông hãy về dự sinh nhật Jenny _ Nói rồi Nó đi thẳng ra ngoài
Hunter khẽ mỉm cười quay lại nhìn bóng Nó khuất dần và chiếc xe Nó chạy cũng biến mất.