Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Chương 39
N
ào ngờ mới được mấy ngày, "chủ nhân" căn phòng đích thực đã về rồi.
- "Con ra ngoài đi dạo". Kỉ Hoa Ninh xoay người bước ra, không nghĩ rằng lại bắt gặp Tiểu Lam đứng như trời trồng ở đây từ bao giờ, cô liếc cậu một cái, nhưng vẫn tiếp tục đi tới.
Trong khoảnh khắc, cậu thấy mái tóc đen mượt của Hoa Ninh phảng phất lướt qua, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt ươn ướt hoe đỏ. Lâm Tĩnh Lam nói: "Dì Giang, để cháu chạy ra với Hoa Ninh xem thế nào, dì cứ yên tâm". Xong rồi cậu vội vã đuổi theo.
Tô San nằm trong lòng bố trộm ló đầu ra, nhìn theo bóng dáng Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam một trước một sau chạy đi, nhếch mép cười.
Cơn giận dữ của Kỉ Hoa Ninh từ từ tan biến trong gió lạnh mùa đông tháng mười một. Cô không hề biết rằng mình đã chạy rất xa, ngoảnh đầu lại, vẫn thấy Lâm Tĩnh Lam đuổi theo đằng sau, mắt cô lộ vẻ mệt mỏi và buồn chán.
- "Tiểu quỷ". Khi cậu chạy gần sát tới, cô đột nhiên quát lớn. Cậu giật mình ngẩng lên, dưới ánh đèn cửa hiệu chiếu sáng xung quanh, hai người dừng lại nhìn nhau. Phút chốc, cậu chầm chậm tiến đến trước mặt cô, Kỉ Hoa Ninh ngước nhìn cậu, khuôn mặt Tiểu Lam vẫn điềm tĩnh y như xưa, nhưng có nhiều điểm đã thay đổi.
Cậu thấy cô: Tóc dài phất phơ trong gió, tay giữ chặt mũ. Mắt lấp lánh nhìn cậu, trên môi vẫn nở nụ cười quen thuộc, thân thể mảnh mai yêu kiều. Mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ duyên dáng quyến rũ, làm cho người khác mê mẩn mãi không thôi.
Cô thấy cậu: Trên khuôn mặt trắng trẻo là đôi mắt to tròn, không biết từ lúc nào đã trở nên thâm thúy, sâu sắc. Hàng mi cong, bờ môi mềm gợi cảm, khiến cậu mang một vẻ đẹp lạ lùng, chưa hết còn ẩn hiện nét trong sáng thơ ngây như một đứa trẻ, thật đúng là một vẻ đẹp thuần khiết, thánh thiện! Lại còn thân hình cao lớn... Cô bỗng thấy cổ mình đắng ngắt: "Cậu, cậu ấy từ bao giờ đã cao lớn đến thế này!".
Kỉ Hoa Ninh kinh ngạc lùi ra sau một bước, dùng tay đo ước lượng chiều cao giữa hai người: Cho dù cô có đi bốt cao chăng nữa, cô vẫn thấp hơn cậu nửa cái đầu! Tiểu tử này, ăn gì mà mau lớn dữ vậy!
"Tiểu quỷ xấu xa, so với mình quá cao rồi!". Cô hung hăng đánh lên ngực cậu, để cho biết "quả đấm sắt" giận dữ này lợi hại như thế nào, ngờ đâu nếm mùi "đau khổ" lại là "quả đấm bột" của mình. Lồng ngực cậu ấy thật rắn chắc!
- "Sao thế, có đau lắm không?".
Lâm Tĩnh Lam vội cầm lấy bàn tay cô, bộ dạng giống như đang dỗ dành trẻ con. Kỉ Hoa Ninh cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, vùng vằng giật tay về: "Không sao, không sao, cậu nghĩ tay tôi làm bằng đậu phụ à?".
Vừa nói, cô vừa thầm mắng mình: "Có phải tại lâu rồi không yêu ai, nên vừa mới bị tiểu quỷ này nắm tay đã đỏ hết cả mặt lên?".
Lâm Tĩnh Lam lúc này mới để ý hành động của mình vừa rồi có chút bất nhã, khiến cô bối rối. Hai người lặng lẽ bước đi bên nhau, bầu trời đã tối hẳn, cậu chợt thấy trong mắt cô hiện lên vẻ bi thương, liền không nhịn được hỏi: "Mới rồi... rốt cục là thế nào?". Cậu biết rõ cô không phải loại người không hiểu đạo lý, lại càng không có lý do gì bỗng nhiên đi giận dỗi với người khác, tất nhiên trừ cậu ra.
Kỉ Hoa Ninh đá một viên sỏi nhỏ dưới chân, nói: "Cô ta đem toàn bộ rèm cửa đổi hết, sách trên giá thì vất lung tung, Thỏ Thỏ cũng bị cô ta làm rách... Cô ta đảo lộn hết mọi thứ trong phòng. Giấy khen, phần thưởng của tôi từ nhỏ đến lớn, cả quyển nhật kí nữa, đều mất hết rồi. Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Chưa được chủ nhân cho phép đã tự tiện vứt hết đồ đạc của tôi?".
Thỏ Thỏ? Cậu nhớ rồi. Trên giường cô trước kia có một con thỏ nhồi bông để ôm khi ngủ. Lâm Tĩnh Lam hơi tiếc nuối.
Cậu dĩ nhiên biết những thứ đó có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với cô, đó là niềm tự hào, vinh quang của cô, là tất cả những thành quả cô có được hơn hai mươi năm qua. Chưa kể đến, đó đều là những vật riêng tư của cô, người khác dựa vào đâu lại tự ý vứt bỏ chúng? Nghĩ đến cô ta với điệu bộ giống như cô con gái nhỏ đang làm nũng trong lòng cha mình, cậu ám chỉ nói:
- "Trừ khi... Cô ta muốn chiếm lấy phòng của chị!".
- "Cô ta muốn chiếm thì cứ chiếm đi. Dù sao ngôi nhà ấy đã không còn như trước nữa. Tôi có ở lại hay không cũng chẳng ích gì". Lâm Tĩnh Lam thấy cô ngước nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm, tựa như đang cố che giấu những cảm xúc dâng trào trong lòng.