Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 39: Thiếp Mời
S
áng hôm sau, cái tin Hắc bang tiêu diệt Mặt Sẹo, chiếm lĩnh quận 13 đã lan ra khắp thành phố. Cả giới hắc bạch đạo đều bán tán sôi nổi về việc này. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Trương Bưu dẫn đội đến tổng bộ của Mặt Sẹo tìm chứng cứ nhưng tất cả mọi thứ đều đã bị Vương Minh xóa sạch sẽ rồi vì vậy khi họ đến chỉ thấy một đống xác mà thôi. Coi như vụ án này đến đây là chấm dứt.
Vương Minh đang ngồi thưởng thức bữa sáng thì Hắc Cẩu chạy vào, vội vàng nói
“Đại ca, không xong rồi”
“Có chuyện gì vậy. Cháy nhà à”
Vương Minh hơi khó chịu. Người ta nói “trời đánh còn tránh miếng ăn”, hắn ghét nhất là lúc đang ăn bị người khác quất rầy, rất nhiên trừ khi người đó có việc cực kì quan trọng thì còn có thể bỏ qua. Thấy lão đại có vẻ bực mình, Hắc Cẩu nói
“Tạm đại bang phái của Đông Doanh muốn gặp anh”
“Gặp anh làm chi?” Vương Minh khó hiểu hỏi
“Đại ca, anh mới bước chân vào hắc đạo Đông Doanh không biết qui tắc ở đây nơi đây, qui tắc từ xưa là mỗi một bang phái mới thành lập thì người đứng đầu bang đấy phải trình diện trước các vị tiền bôi và tứ đại bang chủ nhưng mà một trong tứ bang năm xưa đã bị công ty Tài Đại tiêu diệt vì vậy hiện sắp tới anh phải trình diện trước tam đại bang, ông chủ Tài Đại cùng với 3 vị trưởng bối”
“Nhất thiết phải đi sao” Vương Minh cố tìm một cách để trốn tránh, hắn không khoái cái loại này cho lắm
“Nhất định phải đi” Hắc Cẩu dứt khoát nói
Thấy không còn nước nào để lui nữa., Vương Minh đàng thở dài hỏi
“Bao giờ”
“Tôi nay, 7 giờ tối tại nhà hàng Hoàn Mĩ. Anh xem thiếp mời đi”
Vương Minh nhận lấy cái thiếp mời màu đen trên tay Hắc Cẩu. Giở ra xem qua qua rồi đặt xuống nói
“Gọi ba anh em họ Hầu đến đây”
“Dạ”
“À đúng rồi khoan đã”
Lúc thấy Hắc Cẩu vừa quay lưng đi, Vương Minh đột nhiên nhớ ra một việc liền gọi hắn quay trở lại. Hắc Cẩu thấy đại ca gọi lại, đoán hẳn là có việc gì quan trọng nên lập tức quay lại cung kính nói
“Đại ca còn việc gì phân phó.”
“Chú có muốn học võ công của anh không”
Nghe thấy vậy, Hắc Cẩu khựng người lại đôi chút rồi sau đó mắt sáng rực lên, gật gật đầu liên tục. Thực chất Vương Minh cũng chả phải có hảo tâm gì tự nhiên mất công dạy khí công cho tên Hắc Cẩu. Chả là dạo gần đây cứ mỗi lần Vương Minh rảnh rỗi không có việc gì làm liền nghĩ ra một phương pháp luyện khí công cho người bình thường, tính định dạy ột số tên đàn em giúp gia tăng thực lực chiến đấu của bang nhưng cái này mới là ý tưởng, hắn cần một người làm thí nghiêm. Vừa lức thấy Hắc Cẩu lại nghĩ đến mong muốn trả thù của hắn, Vương Minh quyết định cho hắn luyện thử xem sao. Vương Minh dã dự tính trước rồi trong lúc luyện có xảy ra nguy hiểm gì thì hắn sẽ dùng hắc ám nội khí hộ thân, bảo toàn tính mạng cho Hắc Cẩu. Tuy nhiên cũng phải cho tên này biết trước chứ không đến lúc đó hắn lại oán thoán Vương Minh đẩy anh em vào chỗ chết, vạn kiếp bất phục
“Tuy cái này có thể giúp chú mạnh hơn nhưng để luyện thành thì cần đòi hỏi sự kiên trì và độ nguy hiểm rất cao đấy”
Nghe thấy có nguy hiểm Hắc Cẩu hơi chần chừ nhưng nghĩ đến thù cha, Hắc Cẩu ngay lập tức hạ quyết tâm vỗ ngực nói
“Anh không phải lo, dù nguy hiểm đến đâu em cũng luyện. Em muốn có sức mạnh như anh để xem kẻ nào còn dám khinh thường Hắc Cẩu này”
Vương Minh nhìn thấy ánh mắt quyết tâm và đầy thù hận của Hắc Cẩu thì gật đầu, có quyết tâm và mục tiêu là tốt rồi. Vương Minh đứng dậy vỗ vai trấn an Hắc Cẩu nói
“Chú yên tâm thực ra nói là nguy hiểm là khi chú luyện một mình thôi, anh sẽ ở bên họ pháp giúp chú, có tình hình gì anh sẽ can thiệp đảm bao là giữ được cái mạng cho chú”
Lúc đầu nghe thấy có nguy hiểm đến tính mạng thì Hắc Cẩu hơi sợ sợ nhưng vì muốn có sức mạnh đội trời đạp đất như đại ca, Hắc Cẩu vẫn cắn răng hạ quyết tâm luyện tuy vậy trong lòng hắn vẫn còn một nỗi sợ. Nhưng bây giờ nghe đại ca nói là đại ca sẽ hộ pháp giữ tính mạng chi mình, Hắc Cẩu như cởi bỏ được khúc mắc trong lòng, Mặt mày cũng hớn hở hơn trước, cười nói
“Thế bao giờ đại ca dạy em”
“Chắc phải vài hôm nữa nhưng mày đi mua mấy thứ này trước cho anh”
Vương Minh lấy một tờ giấu trong túi ra, trến đó nghi một loạt vị thước Đông y, dặn dò Hắc Cẩu
“Mày ra hiệu thuốc, tìm được đủ mấy vị thuốc này đã”
“Vâng vâng, em đi ngay”
Hắc Cẩu hứng chí cầm tờ giấy vội vàng chạy như bay ra ngoài. Cái tờ giấy mà Vương Minh đưa cho Hắc Cẩu, trên đó ghi các vị thuốc để làm thứ thuốc ngâm người mà lần trước Tà lão cho Vương Minh ngâm lúc ở trên đảo. Cái thứ thuốc ngâm này giúp các cơ bắp phát triển đồng thời kích thích các tế bào trong cơ thể phát triển, ngâm mình trong thứ thuốc này còn tốt gấp vạn lần so với việc luyện tập thể hình. Phân phó xong công việc Vương Minh quyết định nhanh chóng giải quyết nuôt bữa sáng bởi tí nữa ba người Hầu Dũng sẽ lên.
“Đại ca, nghe Hắc Cẩu bảo anh cho gọi bọn em”
Ba người Hầu Dũng đến đúng lúc Vương Minh vừa thưởng thức xong bữa sáng. Dọn bàn, Vương Minh đưa tấm thiếp mời cho ba người xem. Đợi ba người xem xong, Vương Minh nhàn nhạt nói
“Các chú nghĩ sao”
Hầu Dũng nói
“Cái này chúng ta bắt buộc phải đi, đây là qui tác rồi nhưng em nghe nói thực chất mục đích cuộc gặp này chính là muốn moi tiền lễ ra mắt của các bang hội mới thành lập”
“Bao nhiêu”
Vương Minh hỏi, trong lòng thầm chửi một lũ tham tiền. Hầu Toàn tính toàn một chút, nói với giọng dè dặt
“Tính tổng chi phí khoảng 300 triệu”
“Cái gì… 300 triệu”
Vương Minh tức giạn đập bàn. Đám người này đúng là một lũ cướp cạn. 300 triệu đối với tài sản của Vương Minh hiện nay không là vấn đề nhưng mà hắn không muốn tiền mồ hôi nước mắt, đổ máu kiếm được lại phải hai tay dâng tặng người khác như kiểu cho không này. Hắn thà cầm số tiền đó làm việc khác còn hơn là biếu không cho đám cướp cạn đó. Vương Minh quay ra hỏi Hầu Toàn
“Có cách nào mà không mất tiền không”
Hầu Toàn suy nghĩ một lúc rồi nói
“Có chỉ là suốt mấy chục năm nay chưa ai làm được thôi.”
“Cách gì”
Nghe thấy có cách không phải mất tiền oan Vương Minh liền cao hứng vô cùng, vội hỏi. Hầu Toàn thấy đại ca sốt ruột như thế không chần chừ nói
“Trừ phi trong bữa tiệc đó, anh đánh bại tất cả lời khiêu chiến của các bang”
Đánh bại lời khiêu chiến của các bang. Vương Minh vui như mở cờ trong bụng. Tưởng có việc gì khó khăn chứ đánh nhau a đối với hắn là không vấn đề. Tuy rằng hắn không tự nhận mình là cao thủ gì nhưng mà để đối phó với đám người bình thường trong bữa tiệc sắp tới thì quá dễ dàng. Vương Minh nở nụ cười gian xảo, nói:
“Vậy cứ làm theo cách đó đi. Hắc hắc… các chú yên tâm, đảm bảo tối nay không mất một xu”
Ba người Hầu Dũng nhìn nhau không nói gì. Mặc dù có chút lo lắng nhưng thấy khuôn mặt tự tin đắc chí của đại ca, ba người không dám hỏi gì cả. Bốn người bàn bàn một lúc rồi mỗi người trở về làm việc của mình. Vương Minh ngồi một mình trong phòng, không có việc gì làm khiến hắn vô cùng nhàm chán. Suy nghĩ một lúc Vương Minh quyết định đến trường xem sao. Từ lúc xảy ra cái chuyện trêu ghẹo cô bé Triệu Vận đến nay đã mấy ngày rồi chắc nàng ta đã hết giận rồi. Vương Minh nghĩ vậy liền lấy chìa khóa chiếc Toyota phóng đến trưởng Tổng hợp Đông Doanh.
Đỗ xe vào bãi đõ xe của trường, Vương Minh nhìn đồng hồ. Giờ mới là 9 giờ sáng, đang là giờ nghỉ giữa các tiết. Vương Minh rút điện thoại gọi cho Lâm Yên Yên:
“Em gái, có bận không. Anh tí nữa đến khu học của em, có xuống được không”
“Được, anh ở dưới đợi bọn em tí”
Lâm Yên Yên vội đáp rồi dập máy luôn. Vương Minh khó hiểu trước hành động này của nàng, bình thường lần nào gọi điện cũng là hắn dập máy trước vậy mà lần này. Vương Minh bước đi đến toàn nhà nơi Lâm Yên Yên học, ngồi xuống chiếc đã gần cửa ra vào đợi em gái xuống. Đang ngồi ngắm nhìn khung cảnh xung quanh thì thấy một đám thanh niên đi qua. Nhìn đám thanh niên này khiến Vương Minh bấm bụng phì cười. Tên cầm đầu trông xí trái hết mức, chỉ được cái cơ thể trông cơ bắp có vẻ như là rất thường xuyên tập thể hình nhưng mà khổ nỗi hắn đang mắc một bộ âu phục bó sát người. Trông bộ âu phục trên người hắn như sắp bị cái thâm hình vạm vỡ bất bình thường của tên này xé rách vậy. Điều buồn cười khác là xung quanh tên ày có 3,4 tên đàn em mắc áo ba lỗ, thân hình nảy nỡ cơ bắp không khác gì tên cầm đầu. Lại nhìn tên cầm đâu thấy trên tay hắn đang cầm một bó hoa, Vương Minh đoán chắc thằng này đang đi cưa gái.
Đúng lúc này Lâm Yên Yên đi xuống. Vương Minh nhìn thấy thế không khỏi giật mình bởi đi cùng nàng còn hai người nữa mà lại toàn là người hắn quen nữa. Đó là Nguyễn Giai Giai va Triệu Vận. Nhìn hai mĩ nữ bên cạnh Lâm Yên Yên, Vương Minh không khỏi thâm than đúng là vưu vật của tạo hóa. Một người mang dáng vẻ xinh đẹp quyến rũ và quyền quí còn môt người thì xinh đẹp, trong sáng đáng yêu.
Tên cơ bắp mặc âu phục thấy ba người Lâm Yên Yên xuống thì vội vàng xông đến, giọng niềm nở hướng bó hoa về phía Triệu Vận, nói
“Vận Vận, em là nữ thần trong lòng anh. Anh có vinh dự mời em bữa cơm trưa hôm nay không”
Triệu Vận nhìn tên trước mặt với ánh mắt chán ghét, lập tức lùi về phía sau lưng Lâm Yên Yên. Lâm Yên Yên thấy tên này cũng chán ghét vô cùng, hay tay chống hông nói
“Tên họ Trương kia, Triệu Vận hôm trước đã bảo là không muốn rồi, sao hôm nay vẫn còn mặt dày đế đây hả”
Vương Minh đứng ở cách đó không xa chứng kiến cảnh này thì trợn mắt há mồm. Không ngờ cô em gái của mình bình thường trông hiền thục nết na như thế vậy mà bây giờ sao giống một con hổ cái quá vậy. Lại nhìn tên vai u thịt bắp kia Vương Minh sầm mặt lại. Mặc dù lúc trước chỉ mang tính trêu đùa Triệu Vận nhưng mà thật sự bên trong Vương Minh cũng hi vọng nàng nhận lời, nay lại thấy một tên dám đến quấy rồi nàng. Không thể tha thứ được. Vương Minh đi về phái đám người trước mặt.
Nhìn qua vai tên trước mặt, Lâm Yên Yên thấy Vương Minh đang đi đến, mặt hớn hở, vẫy tay gọi
“Anh Minh, lại đây”
Vương Minh đến đứng cạnh ba người nàng, chào hỏi các nàng. Mấy tên vai u thịt bắp thấy Vương Minh dám bơ bọn chúng như không khí đã khó chịu rồi tự nhiên lại thấy hắn thân thiết với ba người đẹp như vậy thì lòng ghen tị lại dâng lên, một số tên bóp bóp bàn tay tính động thủ. Vương Minh lúc này mới chú ý đến đám người này, quay về phía bọn chúng hỏi
“Các vị đây là”
Không đợi đám người đó lên tiếng, Lâm Yên Yên đã lên tiếng giọng khinh bỉ nói
“Một lũ ruồi đáng ghét. Anh à cái tên họ Trương này tính ve vãn chị dâu, anh dạy cho hắn một trận đi”
Nói rồi chỉ tay vào tên to con mắc âu lục. Mắt lại liếc nhìn Triệu Vận đang ở phía sau nàng. Triệu Vận lúc này khuôn mặt đỏ bừng, núp sau lưng Vương Minh. Vương Minh thấy hành động này của nàng thì con dã thú trong lòng gầm lên vui sướng, hành động này chứng tỏ nàng đã chấp nhận. Nhưng mà Vương Minh không được vui cho lắm bởi trong tình yêu của nàng thì sự biết ơn vẫn lớn hơn là là tính yêu. Nhưng Vương Minh không lo lắng, cái này cần thời gian bồi đắp dần dần là được.
Nguyễn Giai Giai đứng bên cạnh không nói gì, cười cười chia vui với Triệu Vận nhưng không hiểu sao trong lòng nàng lại cảm thấy kì lạ vô cùng. Một cảm giác chua xót và mất mác khó tả