Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 38
C
ON MÈO SABINE BÉ BỎNG. NÓ KHÔNG CAO LỚN Hay đẹp đẽ như thằng em sinh đôi của mình. Ngược lại, mọi thứ trên người nó đều tròn trịa. Khi ta nhìn vào bộ mặt phủ bộ lông màu bạc của nó thì giống như là nhìn vào mặt trăng tròn giữa tháng vậy, và khi nó ngủ thì thân hình nó y như một vòng dây cuộn tròn.
Vậy là bây giờ Sabine chỉ còn một mình với Ranger, người bảo vệ trung thành của nó. Nhưng nó cũng là một người chị bị mất đi đứa em trai, một đứa con gái mất mẹ. Còn lại gì cho Sabine?
Nó ngước nhìn Ranger, bộ ngực con chó phập phồng trong đau đớn. Nó có thể làm gì? Nó mong ước sao mẹ nó trở về nhà, bước vào Gầm sàn với một con chuột ngon lành treo ở miệng. Nó ước gì em trai nó nhảy xổ vào nó từ chiếc ủng hôi hám. Thậm chí nó còn cào vào chiếc ủng, một lần, hai lần, ba lần, như thể là với mấy nhát cào này nó có thể làm hiện ra đứa em sinh đôi có bộ lông bạc.
Hơn tất cả mọi thứ, nó mong muốn làm cho Ranger cảm thấy dễ chịu hơn. Nó nhìn về phía cái tô đựng thức ăn trống trơn của con chó. Cái dạ dày của nó cũng đang than phiền vì đói.
Rồi ngay lập tức, nó nhận ra một điều: Nó sẽ phải săn mồi. Tất cả những con vật nhút nhát nhỏ bé mà mẹ nó từng đem về đều còn sống, tất cả những con chuột nhắt, thằn lằn và châu chấu mà Sabine và Puck đã đối xử như những món đồ chơi đã dạy cho Sabine đôi điều. Chúng đã huấn luyện nó trở nên một con thú săn mồi như nó cần phải trở thành. Những lúc như thế, nó ngồi chồm hổm. Nó liếm hai chân trước với cái lưỡi nham nhám, lau cho bóng mấy cái móng sắc nhỏ bé. Rồi nó bước ra bờ rìa của Gầm sàn và nhìn vào cái Khoảng trống đáng sợ. Nó sắp sửa phải bước ra nơi đó, giống như mẹ và đứa em trai đã mất của mình. Nó hít một hơi thở sâu và bước lại gần Ranger, hơi thở hổn hển nghe kèn kẹt của con chó chảy đầy tràn vào tai con mèo con. Phải, nó sẽ phải đi vào vùng Khoảng trống, nhưng là khi đêm xuống chứ không phải bây giờ.
Sabine là con cháu của những con sư tử cái cao quý vùng bình nguyên Sahara, là con cháu của những con hổ mẹ ở Punjab, là người thừa kế bé nhỏ của những con linh miêu, của loài báo gepa và báo puma đáng sợ, của tất cả những con thú săn mồi ban đêm.
Sabine là thế đó.
NƯỚC KHÔNG PHẢI LÀ MỐI TRƯỜNG DUY NHẤT sản sinh ra những linh vật. Hãy nhìn vào những tầng lớp cành nhánh nằm tít trên cao của đám cây, nhìn vào đỉnh của những vách đá cao nhất nhô ra biển, hãy nhìn lên những đám mây mỏng đang xì xào. Ngay từ khi người cá vừa xuất hiện dưới biển, thì cũng đã từng có những sinh vật vĩ đại bay lượn trên bầu trời. Grandmother, kẻ đã bơi qua những đại dương cổ xưa, đã từng lội trên dòng sông Nile tăm tối, nơi cư trú của vị học giả Thoth (vị thần Mặt trăng trong tín ngưỡng Ai Cập, thường được miêu tả dưới hình dạng một con cò lớn hay một con khỉ đột)nửa cò, nửa người, lẽ ra phải biết điều đó. Lẽ ra mụ phải biết về Hawk Man (Người chim ưng).
Nếu mụ thông hiểu ngôn ngữ của những cây liễu, cây bu lô và cây mại châu thì hẳn là chúng đã kể cho mụ nghe về chàng rồi. Ở ngay tại đây, trong cánh rừng thông này. Nếu mụ có thể lắng nghe những câu chuyện kể của đám sồi blackjack, sồi nước và bách xù thì có lẽ chúng đã chia sẻ với mụ câu chuyện về chàng.
Ở tại đây, chúng sẽ kể rằng, vào một thời rất xa xưa, có một chàng chim ưng trẻ trung, chàng có những chiếc lông vũ sáng rực lên màu đồng trong ánh mặt trời buổi sáng, đôi mắt nâu của chàng có điểm lấm tấm những đốm vàng. Kìa, hãy nhìn xem chàng đuổi theo những luồng gió và tung mình vào không trung hay lượn mình sà xuống theo những vòng tròn rộng, hãy ngắm chàng đậu trên ngọn những cây thông và cây dẻ to lớn. Cánh rừng mọc nhiều thông này, vốn là dải đất phình ra của khu vực đầm lầy, với những đầm và sông nhánh, những con rùa đi chuyển chậm chạp và những con tatu khổng lồ, rất xa lạ với chàng vì chàng đã vượt qua một chặng đường rất dài. Đó là chàng, là một thành viên của nhóm những đứa trẻ thuộc dòng dõi tiên có mang lông vũ, được đánh tráo vào trong gia đình của những người bình thường, chàng đến định cư tại khu rừng này.
Lẽ ra Grandmother Moccasin đã biết về chàng chim ưng trẻ xây tổ trong một cây bạch đàn đen tupelo già cỗi, ngay bên bờ con sông nước trong vắt, chàng lắng nghe tiếng động của đêm, tiếng những con dế, ve sầu, tiếng cú kêu, chàng chim ưng trẻ với đôi tai nhạy bén đến nỗi nghe được cả tiếng đào bới của một con thỏ và tiếng những con tôm càng đang kêu vo vo.
Đó là chàng chim ưng trẻ.
Vào những buổi tối, chàng thường ngồi một mình trên những ngọn cây bên cạnh con sông đáng yêu này. Ở đó, chàng có thể ngước đầu lên để lắng nghe tiếng kêu của những sinh vật ban đêm, đàn cú và những con ễnh ương, tiếng lũ ve sầu và con hươu đuôi trắng. Cũng giống như đám cây cối, chàng hiểu được tiếng hát của chim hồng tước và chim chích, của bầy vẹt đuôi dài Carolina, của chim đớp muỗi và quạ, của chim gõ kiến mũ đỏ, phải chăng là vì chàng cũng thuộc về dòng giống của chúng?
Nhưng chàng cũng thường lắng nghe những bài ca của dân làng, những người cùng sống bên con sông này, những người được biết đến với cái tên là bộ tộc Caddo, họ châm nước đầy vào bình, thường ngân nga trong khi lao động và cười phá lên trước những trò hề của đám trẻ con. Chàng cũng lắng nghe giọng nói của họ. Một phần trong cơ thể chàng thuộc về dòng dõi loài người cùng rung động theo nhịp trống. Chàng trải dài đôi cánh khỏe mạnh và kêu lên, “Screeee!!!”
Một đêm nọ, trong bầu không khí tĩnh mịch và lặng lẽ, chàng nghe thấy vài tiếng động mới. Lúc đầu thì chàng không biết đó là tiếng gì. Không phải tiếng của một loài côn trùng hay chim chóc, cũng không phải tiếng kêu của ếch hay gấu trúc. Cũng không phải tiếng của một người nào đó trong làng. Tiếng động này rất khác lạ. Đó là âm thanh đẹp đẽ nhất mà trước đó chàng chưa hề được nghe thấy. Một giai điệu không có lời. Một khúc nhạc không có ca từ. Nó vọng đến từ phía bờ bên kia con sông, từ sâu trong khoảnh rừng u tối nhất, hướng về phía những con sông nhánh, nhánh rộng và đứa em gái của nó, con sông nhánh nhỏ, ở nơi mà những người dân làng ít khi nào lang thang đến vì ở đó có những bãi cát lún và hàng triệu con rắn độc.
Chàng lắng tai nghe.
Âm thanh đó lại vọng tới. Chàng nghiêng người về hướng tiếng nhạc đó như thể nó trôi lơ lửng qua bầu không khí ban đêm dày đặc của cánh rừng. Chàng chim ưng trẻ tuổi nhận ra ngay lập tức âm thanh mà chàng đang nghe là một chuỗi nhạc dịu dàng. Ngay lập tức, chàng cảm nhận được vẻ đẹp và chăm chú lắng nghe những nốt nhạc trong trẻo đáng yêu. Hết đêm này lại đến đêm khác, chàng dán chặt tai về phía tiếng hát. Lúc đầu thì chàng chỉ lắng nghe với đôi tai của mình, nhưng sau nhiều đêm, chàng tự nhận thấy là toàn bộ thân thể mình đều lắng nghe tiếng hát.
Lẽ ra Grandmother Moccasin nên biết về chàng.