Nguyên tác: The Last Templar
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Chương 38
Q
uấn mình trong tấm chăn và đung đưa một tách cà phê nóng lớn, Tess ngồi trong xe Reilly bên kia đường, đối diện với trạm tàu điện ngầm trên đường 103 và run rẩy. Cái lạnh đã thấm qua bộ quần áo ướt sũng của nàng. Người Tess tê cóng từ eo lưng xuống, phần cơ thể còn lại cũng chẳng có cảm giác khá hơn chút nào.
Reilly ngỏ ý muốn đưa nàng đến bệnh viện hoặc về thẳng nhà, nhưng Tess cứ khăng khăng bảo nàng không bị thương và chưa cần về nhà. Nàng cảm thấy cần phải kể hết cho Reilly biết những phát hiện của mình trước đã.
Vừa quan sát những toán cảnh sát tiến vào nhà ga, Tess kể cho Reilly nghe vụ chạm trán với Vance. Kể lại việc Clive đã gợi ý nàng tham khảo ý kiến vị giáo sư như thế nào, nàng thực sự gặp gỡ Vance nhiều năm trước ra sao, nàng đã nắm lấy cơ hội ở nghĩa trang như thế nào, hy vọng anh ta có thể giúp nàng tìm ra mối liên hệ với chuyện xảy ra ở viện bảo tàng. Tess kể lại những gì Vance đã nói, về người vợ chết khi sinh con và về chuyện anh ta đổ lỗi cho vị linh mục như thế nào, về chuyện anh ta nói muốn “làm cho mọi chuyện đúng đắn” ra sao, những chuyện này có vẻ khiến Reilly quan tâm. Tess kể cho Reilly nghe câu chuyện về vị Hiệp sĩ Đền Tháh hấp hối và ông linh mục với mái tóc đang đen hóa bạc trắng, và giải thích Vance đã bắn nàng như thế nào, nàng nhận ra mình ở trong căn hầm như thế nào; họ bị kẻ nào đó xen vào như thế nào, vụ đấu súng mà nàng nghe được, và sau cùng nàng đã trốn thoát như thế nào.
Trong khi thuật lại, Tess hình dung cảnh những đội tìm kiếm tỏa vào các đường hầm, sục tìm Vance trong cái ác mộng địa ngục đó, dù nàng thừa biết anh ta đã đi mất từ lâu. Nghĩ đến các đường hầm Tess lại rùng mình. Đó không phải là nơi nàng sẵn sàng trở lại, và hy vọng sẽ không bị yêu cầu làm cái việc đó. Trong đời, Tess chưa bao giờ phải sợ hãi như vậy. Ít nhất là không kể từ vụ đột kích viện bảo tàng chưa đầy một tuần trước. Nàng đang ở trong một đống lùng bùng và nó không được dễ chịu cho lắm.
Lúc Tess kể xong, Reilly lắc đầu.
“Gì vậy?"
Reilly im lặng nhìn Tess.
“Tại sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Tess gặng hỏi.
“Vì cô quá điên rồ, cô biết không?”
Tess mệt mỏi thốt ra. “ Tại sao?”
“Thôi nào, Tess. Cô không buộc phải chạy khắp nơi truy tìm manh mối này nọ và cố gắng tự mình giải quyết vụ việc này. Quỷ quái thật, thậm chí cô không cần phải cố gắng giải quyết nó cơ mà, chấm hết. Đó là việc của tôi.”
Tess gắng nở một nụ cười. “Anh lo là tôi sẽ biến tất cả bọn anh thành ra tệ hại, phải vậy không?”
Reilly không có ý đó. “Tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Có thể cô đã bị thương nặng. Hoặc tệ hơn nữa. Cô không hiểu điều đó, đúng không? Nhiều người đã chết vì vụ này. Không phải là chuyện đùa. Ý tôi là, vì Chúa, cô còn có một đứa con gái phải nghĩ đến.”
Tess ngẩn người ra khi Reilly nhắc đến Kim. “Này, tôi nghĩ mình sẽ gặp một giáo sư lịch sử để tán gẫu chút đỉnh về học thuật này nọ bên tách cà phê phải không nào? Tôi đâu có ngờ anh ta lại hạ gục tôi bằng…” Tâm trí nàng chợt trống rỗng.
“Súng bắn điện laser.”
Gì cũng được. “Súng bắn điện của anh ta, nhét tôi vào phía sau xe và rượt đuổi tôi trong những đường cống đầy chuột bọ. Lạy chúa, anh ta là một giáo sư sử học kia mà. Lẽ ra, họ phải là những người xử sự hòa nhã, sống nội tâm, hút ống tẩu, không…”
“Tâm thần?”
Tess nhíu mày và nhìn đi nơi khác. Dù thế nào chăng nữa, bất kể mọi điều đã xảy ra, nàng không nghĩ từ đó là thích hợp. “Tôi không chắc tôi nghĩ xa đến mức đó, nhưng… dứt khoát tình trạng anh ta không được tốt.” Tess cảm thấy có chút cảm thông với vị giáo sư, điều này làm nàng ngạc nhiên và nàng lại nghe thấy chính mình thốt lên. “Anh ta cần được giúp đỡ.”
Reilly quan sát Tess, ngừng lại một lúc. “Thôi được, chúng tôi sẽ cần một cuộc phỏng vấn đúng cách thức và sâu sát hơn sau khi cô khỏe lại, nhưng ngay lúc này, tôi cần bảo đảm tìm ra nơi anh ta đưa cô đến. Cô không có ý niệm gì về nơi cô bị giam giữ, căn hầm đó ở đâu à?”
Tess lắc đầu. “Không, tôi đã nói với anh rồi. Lúc vào trong xe tôi bị bịt mắt, và khi thoát ra khỏi nơi đó lại gặp một mê cung các đường hầm rộng lớn tối tăm. Nhưng chắc không thể xa đây. Tôi muốn nói là, tôi đã đi bộ.”
“Nếu phải đoán chừng thì bao nhiêu tòa nhà?”
“Tôi không biết… có thể là năm tòa nhà chăng?”
“Được rồi. Chúng ta lấy vài tấm bản đồ để tìm xem liệu có tìm được cái ngục tù tăm tối của cô không.”
Reilly sắp bước đi thì Tess đưa tay chặn anh lại. “Còn chuyện khác nữa, một chuyện mà tôi chưa nói vói anh.”
“Tại sao tôi không ngạc nhiên nhỉ?” Reilly đay. ”Chuyện gì vậy?”
Tess thọc tay vào túi xách, rút ra cuộn giấy nàng đã lấy trên bàn làm việc của Vance. Nàng trải xấp giấy ra cho Reilly xem, và giờ dưới ánh sáng lần đầu tiên nàng có thể nhìn rõ chúng. Xấp tài liệu, gồm những bản chép tay cổ trên giấy da rất đẹp dù không có hình minh họa; được bó lại một cách đơn giản và kỳ lạ, mép này liền mép kia với một dòng các con chữ được phát thảo một cách hoàn mỹ chạy liên tục. Không có ngắt câu, không có khoảng cách giữa các từ hoặc đoạn văn.
Reilly im lặng sững sờ xem xét những bản chép tay đó, sau đó quay sang Tess. Nàng toét miệng cười, nụ cười thắp sáng gương mặt lấm lem bụi đất của đường hầm. “Của Vance đấy.” Tess nói. “Những bản chép tay cổ của các Hiệp sĩ Đền Thánh, tìm được ở Languedoc. Nhưng vấn đề là thế này. Tôi đọc được chữ Latinh, vì vậy mà chẳng từ nào trên đây có nghĩa cả. Vô nghĩa. Đó là lý do tại sao anh ta cần máy mã hóa. Chúng là chìa khóa giải thích toàn bộ vụ này.”
Nét mặt Reilly sa sầm. “Nhưng những trang giấy này là vô dụng nếu không có máy mã hóa.”
Mắt Tess ngời lên ánh tự mãn. “Đúng vậy, nhưng… máy mã hóa cũng vô dụng nếu không có những trang giấy này.”
Đó là khoảng khắc nàng sẽ luôn thích thú nhớ lại: nhìn thấy Reilly giằng xé trong lòng và không nói nên lời. Tess biết Reilly hẳn phải rất vui sướng, nhưng nàng biết điều đó cũng có thể làm Reilly khổ sở vì anh không thể hiện được cảm xúc của mình. Điều anh chẳng hề muốn làm là khuyến khích sự liều lĩnh của Tess. Song Reilly chỉ biết giương mắt nhìn Tess trước khi ra khỏi xe và gọi một nhân viên khác đến, yêu cầu anh ta chụp ảnh xấp tài liệu ngay lập tức. Ít lâu sau, một nhân viên hấp tấp đi đến với chiếc máy ảnh to đùng, Reilly trao cho anh ta những tờ bản thảo.
Tess nhìn người thợ chụp hình trải chúng ra trên thùng xe và bắt tay vào việc. Rồi nàng quay qua nhìn Reilly sử dụng cái máy bộ đàm hai chiều nhỏ, cập nhật thông tin về tình hình trong đường hầm. Chính sự khẩn trương trong cách Reilly tiến hành công việc có cái gì đó rất lôi cuốn Tess. Trong khi Tess nhìn Reilly lẩm bẩm những lời khó hiểu vào máy bộ đàm, anh ta cũng liếc nhìn nàng và Tess nghĩ mình nhận ra một nụ cười thoáng qua trên môi Reilly.
“Tôi cần phải xuống dưới đó,” Reilly nói với Tess sau khi cắt tín hiệu. “Họ đã tìm thấy hai người bạn cô.”
“Vance thì sao?”
“Chẳng có dấu vết gì của anh ta cả.” Rõ ràng Reilly không hài lòng vì điều đó. “Tôi sẽ cho người đưa cô về nhà.”
“Tôi không vội mà.” Tess trả lời. Điều này thực sự không đúng. Nàng rất muốn trút bỏ bộ quần áo ướt nhẹp và dơ dáy này, được đứng dưới vòi sen hàng giờ liền nhưng chỉ sau khi người nhân viên chụp ảnh đã xong việc. Tess thậm chí còn khao khát xem qua những tài liệu vốn là nguyên nhân gây ra toàn bộ vụ này.
Reilly bỏ đi, để Tess lại. Nàng dõi theo anh trò chuyện với một vài nhân viên khác trước khi tất cả tiến về phía cổng nhà ga.
Dòng suy nghĩ của Tess đột ngột bị gián đoạn bởi điện thoại di động của nàng. Màn hình cho biết số gọi đến là số điện thoại nhà nàng.
“Tess, con yêu, mẹ đây.” Là bà Eillen.
“Mẹ! Con xin lỗi, lẽ ra con phải gọi cho mẹ.”
“Gọi cho mẹ? Tại sao? Có gì không ổn à?”
Tess thở ra nhẹ nhõm. Không có lý do gì mẹ nàng lo lắng về nàng. FBI hẳn đã cẩn thận không làm bà lo lắng nếu như họ có gọi đến để tìm nàng. “Không ạ. Dĩ nhiên là không. Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Mẹ chỉ thắc mắc là bao giờ con mới về. Bạn của con đã đến rồi.”
Tess chợt cảm thấy lạnh toát xương sống. “Bạn con à?”
“Phải,” bà mẹ líu lo nói. “Anh ta thật dễ thương. Đấy, con nói với anh ta vài tiếng. Và đừng về quá trễ đấy. Mẹ đã mời anh ta ở lại ăn tối.”
Tess nghe thấy tiếng điện thoại được trao tay, và một giọng nói mới trở nên quen thuộc cất lên.
“Tess, em yêu, Bill đây. Bill Vance đây.”