Nguyên tác: “The Money Changers”
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Chương 6
T
rời bắt đầu nhá nhem tối lúc chiếc Mustang II của Nolan Wainwright đỗ bên vỉa hè trước cửa toà nhà trong khu Forum East, nơi có căn hộ của Juanita Numez. Lát sau cô bước ra, đóng cánh cửa nhà nặng nề lại, rồi bước tới. Nolan nghiêng người mở cửa xe. Juanita bước vào. Nolan giúp cô thắt dây an toàn rồi nói:
- Cảm ơn cô đã ra.
- Nửa giờ thôi đấy, - Juanita Numez thẳng thừng nhắc.
- Nửa giờ đã là quá đủ rồi, - Nolan cười nói..
Ông lái xe rời vỉa hè. Khó khăn đầu tiên đã vượt được. Hôm kia, Nolan gọi điện cho Juanita nói muốn nhờ cô một việc. Ông không nói rõ việc gì mà chỉ bảo là “để giúp cho một người". Sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ cân nhắc, cuối cùng Juanita bằng lòng, một phần bởi Nolan là cấp trưởng ban trong khi cô chỉ là nhân viên bình thường, một phần cũng vì cô tò mò.
Lúc chạy vào giữa đám xe cộ tấp nập trên đường, Nolan hỏi:
- Cậu chàng Miles Eastin có đến gặp cô rồi phải không?
- Ai nói với ông?- Juanita lạnh lùng nói.
- Chính cậu ta. Cậu ta còn bảo cô đã tha thứ cho cậu ta.
- Vậy là ông đã biết.
- Juanita, tôi đã nói với cô rằng tôi rất ân hận về thái độ đối xử với cô trong buổi đầu tiên tôi biết cô. Bây giờ cô không còn giận tôi nữa chứ?
- Không. Nhưng ông nói ngay ông cần tôi làm gì?
- Tôi muốn hỏi cô có bằng lòng giúp cậu Eastin một việc không?
- Thì ra lại là chuyện anh ấy à?
- Đúng.
- Nhưng tại sao tôi phải giúp? Tôi tha thứ cho anh ấy vẫn chưa đủ sao?
- Riêng ý tôi thì cô tha thứ cho anh ta đã là quá nhiều rồi. Tuy nhiên cậu ta gợi ý với tôi là cô có thể sẽ nhận giúp đỡ cậu ta...
- Việc gì vậy? Juanita ngắt lời ông.
- Trước khi tôi nói ra, cô hãy hứa là sẽ không tiết lộ ra với bất cứ ai.
Cô gái nhún vai:
- Có ai đâu để tôi nói kia chứ? Thôi được, tôi hứa.
- Eastin sắp tiến hành một cuộc điều tra cho nhà băng. Nhưng việc này không chính thức. Nếu cậu ta thành công sẽ thuận lợi hơn trong việc thu nhận cậu ta trở lại làm việc, là điều cậu ta đang mong ước."
Nolan ngừng nói để tập trung vào việc lái xe. Sau đó, ông tiếp tục nói:
- Công việc này rất nguy hiểm. Nếu Eastin liên hệ trực tiếp với tôi, mối nguy hiểm sẽ tăng lên gấp bội. Cho nên cần có người trung gian để chuyển tin tức cả hai chiều.
- Ông cho rằng người đó nên là tôi?
- Tôi chưa quyết định gì hết. Phải xem ý kiến cô thế nào đã. Nếu cô bằng lòng, tức là cô giúp Eastin thoát khỏi tình trạng bế tắc hiện nay.
- Việc này đâu phải chỉ có lợi cho Miles?
- Đúng thế. Có lợi cho cả nhà băng nữa.
- Chuyện lạ đấy. Tôi chưa hiểu cụ thể là sao.
Xe đã ra khỏi khu phố sầm uất, đang rẽ lên cầu qua sông. Trời tối đen và mặt nước lóng lánh như mực.. Bánh cao su lăn trên cầu sắt. Đầu cầu bên kia nối với một xa lộ.
Juanita nói tiếp:
- Ông có thể cho tôi biết rõ hơn về công việc ông giao cho Miles không?
- Được.
Viên tưởng ban bảo vệ nhà băng cắt nghĩa cho Juanita hiểu. Miles Eastin sẽ phải bắt liên lạc lại với một số tên tội phạm anh ta đã quen trong tù, để lần ra đầu mối sản xuất thẻ tín dụng giả. Và nếu có thể lấy được một số bằng chứng phạm pháp của chúng... Nolan Wainwright nghĩ rằng không nên giấu giếm Juanita điều gì. Ông kể cả về vụ Vic bị giết hại một cách thảm khốc.
- Tôi không định nói Eastin cũng sẽ chịu cảnh như vậy.Tôi sẽ thi hành mọi biện pháp để cậu ta an toàn. Tôi kể chuyện kia chỉ cốt để cô hiểu rằng công việc Eastin làm là hết sức nguy hiểm. Cậu ta cũng đã biết như thế. Cô phải thấy rằng cô giúp cậu ta cũng là góp phần bảo đảm an toàn cho cậu ta.
- Nhưng ai sẽ bảo đảm an toàn cho tôi?
- Trên thực tế, cô không phải chịu một nguy cơ nào hết. Cô chỉ quan hệ với Eastin và tôi. Ngoài ra không ai biết công việc của cô. Chúng tôi sẽ có cách để bảo đảm an toàn cho cô.
- Nếu ông nghĩ như vậy, tại sao cuộc gặp gỡ hôm nay giữa tôi và ông lại phải bí mật đến mức này?
- Chỉ đơn giản là càng kín đáo bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Tôi không muốn ai biết việc tôi gặp cô hôm nay, và nghe được câu chuyện giữa hai chúng ta.
Juanita suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ông còn nói gì với tôi nữa không?
- Không.
Xe chạy tốc độ bảy mươi nhăm cây số giờ về phía bên phải trên xa lộ. Luôn có những xe vượt họ. Nolan cho xe chạy một đường khác để trở về. Juanita nhìn thẳng trước mặt, suy nghĩ.
Giống như lần gặp trước, lần này Nolan Wainwright cũng thấy cô gái có một vẻ hấp dẫn đặc biệt trong vóc người nhỏ nhắn của cô. Thái độ thù địch của cô hầu như lại tăng thêm sức hấp dẫn. Mùi nữ giới từ cơ thể cô toả ra rất đậm đà trong không gian hẹp của chiếc xe. Từ ngày ly hôn với vợ, Nolan rất ít để ý đến phụ nữ. Giá như ở hoàn cảnh khác, chắc chắn Nolan đã thử chinh phục cô gái, nhưng ông không làm bởi nghĩ đến sứ mệnh ông đang giao cho cô, ông thấy không có quyền xây dựng một mối quan hệ nào khác với cô ngoài quan hệ công vụ.
Juanita đột nhiên quay sang ông và Nolan thấy vẻ mặt cô giận dữ.
- Ông điên rồi, ông Wainwright! Đúng là ông điên rồi- Juanita dằn từng tiếng.- Ông cho tôi là con bé ngu đần chắc? Ông bảo không nguy hiểm, nhưng rồi bao nhiêu hiểm nguy sẽ bổ xuống đầu tôi cho mà xem. Mà để làm gì kia chứ? Để đem lại quyền lợi cho ông và cho nhà băng của ông.
- Khoan, cô nghe tôi nói đã...
Juanita không thèm nghe mà tuôn ra một tràng đầy phẫn nộ:
- Ông có coi tôi ra cái gì đâu? Một con bé tứ cố vô thân, lại gốc Porto-Rico nữa. Ai muốn bắt ép tôi làm gì chẳng được? Ông đâu có quan tâm đến số phận những người ông sử dụng? Ông hãy cho tôi về nhà và buông tha tôi.
- Cô nghe tôi nói đã.
- Nolan rất ngạc nhiên trước con giận hờn bùng ra như vậy.
- Sao cô bảo tôi không quan tâm?
- Ông sẵn sàng thí một mạng người cốt để được việc cho ông!- Juanita gần như hét lên.- Ông sẵn sàng thí Eastin!
- Cô lầm rồi. Chính cậu ta đến tìm tôi và cầu cứu.
- Thế mà ông dám bảo là ông cứu anh ấy!
- Cậu ta đang cần việc làm. Cậu ta đang đói. Nhận việc này cậu ta sẽ có tiền. Chúng tôi sẽ trả cậu ta tiền. Cậu ta đã nhận lời, và gợi ý với tôi là nhờ cô làm chân trung gian liên lạc giữa cậu ta và tôi.
- Tại sao anh ấy không đến gặp thẳng tôi? Anh ta không có miệng hay sao? Hay anh ta xấu hổ và núp dưới gấu váy ông?
- Thôi được tôi hiểu. Bây giờ tôi chở cô về nhà.
Xe đã trở lại con đường vào trung tâm thành phố.
Juanita từ đầu đã cố nén nối uất giận, nhưng bây giờ thì cô không thể nén được nữa. Từ lâu cô đã có ác cảm với viên trưởng ban bảo vệ này. Ông ta đâu có tốt gì. Cô ghê tởm thái độ tàn nhẫn của ông ta và nhà băng đối với Miles. Cô cũng oán giận cả Miles. Đột nhiên một sự chuyển biến diễn ra trong đầu cô gái. Juanita bỗng thấy mình quá nhỏ nhen. Và cô chợt hiểu, nỗi bực dọc của cô lúc này có nguyên nhân sâu xa, là cô không thấy Miles đến với cô nữa.
Juanita đã bắt đầu thấy mến anh ta, vậy mà anh ta không chịu tự đến gặp cô, lại nhờ một người khác, một lão già lạnh lùng, đáng ghét.
Juanita ân hận vừa rồi đã quá nóng. Cô nhẹ nhàng nói:
- Ông tính thế nào bây giờ?
- Cô không nhận thì thôi. Còn tôi làm thế nào thì không đời nào tôi nói cho cô biết.- Nolan lạnh lùng nói.
Juanita đâm lo. Cô ân hận, giá cô cứ nhẹ nhàng từ chối có phải đơn giản không? Tại sao cô lại từ chối bằng cái giọng hằn học như vậy? Ông ta là cấp trưởng ban bảo vệ của nhà băng. Rất có thể ông ta để bụng và có cách trừng trị cô! Họ có thể đuổi việc cô. Cô sẽ làm gì để sống, để nuôi bé Estela? Nghĩ đến đó Juanita rất hoang mang. Cô có cảm giác lão kia bày ra tất cả cái trò này để lấy cớ tống cổ cô.
Mặt khác, Juanita lại nghĩ, việc cô từ chối vừa rồi liệu có ảnh hưởng xấu đến Miles không?
Xe đã lên cầu và sắp vào thành phố. Juanita khẽ nói:
- Thôi được. Tôi nhận lời.
- Nhận lời sao?
- Nhận điều ông vừa nói: làm chân trung gian liên lạc giữa ông và Miles.
- Cô đã suy nghĩ chín chắn chưa đấy?
- Rồi.
Nolan Wainwright thở phào nhẹ nhõm:
- Cô đúng là lạ.
- Phụ nữ mà.
- Đúng thế. Tôi có nhận thấy.
Gần đến khu phố Forum East, Nolan đỗ xe nhưng không tắt máy. Ông lấy trong túi áo vét ra hai chiếc phong bì. ông đưa chiếc phong bì dầy cho Juanita: - Đây là tiền của Eastin. Cô giữ lấy đợi bao giờ cậu ta bắt liên lạc với cô thì đưa.
Ông kiểm tra lại số tiền trong đó. Bốn trăm rưởi đô la. Bởi Eastin đã nhận trước năm chục hôm vừa rồi. Ông nói:
- Trong vài ngày tới Eastin sẽ gọi điện cho tôi. Tôi sẽ nói ám hiệu để anh ta biết và đến gặp cô. Ngay cả trong lần đàm thoại duy nhất đó, chúng tôi cũng không nhắc đến tên cô. Cả sau này nữa, trong mọi cuộc đàm thoại,chúng ta đều không nói đến tên người cụ thể. Tôi đề nghị cô không ghi chép gì hết. Tôi biết cô có trí nhớ rất tốt.
Nói câu đó, Nolan Wainwright mỉm cười và Juanita bật cười theo: chính trí nhớ siêu đẳng đã gây cho Juanita bao chuyện rắc rối, bởi không ai nghĩ có người trí nhớ tốt đến như vậy. Nolan nói tiếp:
- Cô cho tôi biết số máy của cô. Tôi tìm trong danh bạ không thấy.
- Tôi không có điện thoại. Dùng nó quá đắt.
- Cô cần có máy. Eastin sẽ phải gọi cho cô. Cả tôi nữa cũng sẽ cần gọi điện cho cô. Cô hãy đặt máy ngay. Nhà băng sẽ chịu phí tổn.
- Tôi sẽ đặt. Nhưng nghe đâu mắc máy ở khu phố Forum East này phải chờ rất lâu.
- Chuyện đó tôi sẽ lo.
Nolan mở phong bì thứ hai.
- Lúc đưa tiền cho Eastin, cô đưa cả thứ này cho cậu ta. "Thứ này" là một tấm thẻ tín dụng Keycharge đề tên người sử dụng là H. E.Lyncolp. Chỗ dành cho chữ ký của người cầm thẻ vẫn trống. - Cô bảo cậu ta ký vào thẻ bằng cái tên này và bằng nét chữ cậu ta. Tất nhiên đây là tên giả, nhưng nếu quan sát mấy chữ đầu của họ tên và chữ cuối cùng, sẽ thấy tạo thành từ HELP nghĩa là "giúp đỡ". Cái thẻ này mục đích để báo động để chúng tôi biết và đến cứu cậu ta.
Nolan Wainwright giảng cho Juanita hiểu rằng, máy tính của trung tâm tín dụng Keycharge được chương trình hoá theo cách, là khi Eastin xuất trình thẻ này ở bất cứ nơi nào, anh ta có quyền thanh toán một khoản dưới một trăm đô la, nhưng đồng thời thẻ này cũng báo động cho nhà băng là anh ta đang gặp nguy hiểm, để nhà băng có biện pháp đến cứu:
- Cậu ta có thể sử dụng tấm thẻ đặc biệt này, trường hợp cậu ta phát hiện một đầu mối và cần nhà băng viện trợ người đến giúp, hoặc cậu ta gặp nguy hiểm, cần nhà băng đến cứu. Khi nhận được tín hiệu này tôi sẽ biết tôi phải làm gì. Cô dặn Miles là hãy mua thứ gì trị giá trên năm chục đôla, để cửa hàng thấy cần phải điện hỏi trung tâm Keycharge. Sau khi cửa hàng hỏi chúng tôi, Miles có thể yên tâm chờ. Chỉ cần cậu ta tìm kế trì hoãn để đợi chúng tôi đến.
Nolan yêu cầu Juanita nhắc lại điều ông vừa dặn dò xem cô nắm có chính xác hay không. Juanita nhắc lại gần như không thiếu một chữ.
- Giỏi quá!- Nolan kêu lên thán phục.
- Nhưng nếu tôi chết thì thứ này có ích gì nữa?
Nolan đặt bàn tay lên bàn tay cô gái da nâu:
- Cô yên tâm, Juanita. Tôi hứa với cô là cô sẽ không gặp nguy hiểm gì hết.
Lúc này Juanita thấy hoàn toàn tin cậy người trưởng ban bảo vệ, nhưng đến tối, sau khi ru bé Estela ngủ, còn lại một mình, cô lại hoang mang, cảm thấy bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập cô ở khắp xung quanh.