Love, like a mountain-wind upon an oak, falling upon me, shakes me leaf and bough.

Sappho

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 54 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 653 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:18:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Chương 39(1)
ditor: NHÂN MÃ
Sau một đêm tuyết rơi, sáng ngày thứ hai tỉnh dậy, vừa nhìn ngoài cửa sổ, xung quanh khắp nơi đều phủ đầy tuyết, từ trong phòng cũng thấy nổi bật, sáng rỡ.
Hà Tiêu rửa mặt, mặc quần áo tử tế xong, chuẩn bị đi gọi Trình Miễn rời giường. Tối hôm qua ba người bọn họ cũng uống nhiều, nửa đêm mới trở về. Mặc dù trong lòng có chút đau lòng, nhưng Hà Tiêu vẫn không ngăn cản. Cô biết uống rượu không tốt, nhưng quả thật có những lời nói, chỉ khi uống say mới có thể nói ra khỏi miệng.
Tròng nhà khách yên tĩnh, chỉ có Hà Tiêu đi giày trên nền xi măng phát ra tiếng vang nặng nề. Lúc đi tới gian phòng của Trình Miễn, anh đã thức dậy rồi, chỉ mặc áo cotton không tay, đang đứng đối diện gương cạo râu.
Hà Tiêu nhìn thấy anh lần đầu như thế, không tự chủ được mà rùng mình một cái: «Mặc ít như thế, anh không thấy lạnh à? "
«Không có chuyện gì. Đàn ông, da dày thịt béo chịu được mùa đông lạnh. "
Trình Miễn chợt nhíu mày, nhưng động tác cũng không ngừng lại. Một lúc sau không nghe thấy Hà Tiêu nói chuyện, quay đầu lại nhìn, phát hiện cô đang mất hồn nhìn chằm chằm anh. Liên trưởng Trình vui vẻ, hỏi: «Nhìn gì thế? "
"Không có gì." Hà Tiêu nhanh chóng dời tầm mắt, nhưng gương mặt mơ hồ có chút nóng lên. Cô không muốn thừa nhận, khi nhìn động tác của anh, tự nhiên cảm thấy có hơi —— hấp dẫn.
Trình Miễn khó có được lúc thấy cô nhìn mình chằm chằm đến ngẩn người, còn muốn đùa giỡn cô mấy câu, đột nhiên nghe một tràng tiếng bước chân dồn sập đi qua cửa phòng bọn họ, căn phòng bên cạch của mở ra phanh một cái, rồi đóng lại, tiếp đó có người vội vàng đi qua phòng bọn họ, chỉ nghe người nọ gấp gáp gõ cửa phòng sát vách: «Lỗi Lạc, em đừng tức giận, em nghe anh nói trước đã. "
" Tôi với anh không có gì đáng nói, anh hiện tại lập tức từ trước của phòng tôi cút đi, biến mất. "
«ừ, anh cút, anh biến mất. Nhưng mà em đừng hiểu làm anh, em để anh giải thích rõ ràng được không?"
«Không muốn nghe, cút! "
Trầm ngâm lắng nghe, Trình Miễn nhún vai nói với Hà Tiêu: «Hai vợ chồng thằng nhóc này lại giận rỗi, dày vò nhau rồi."
Hà Tiêu nghe giọng nói kia, không ngừng được buồn cười: «Thật không qua đó xem à?"
«Quan thanh liên khó quản chuyện nhà " Trình Miễn thuận tay kéo cô tới: «Chẳng muốn đi trông nom "
Tuy nói như vậy, nhưng mà ồn ào như thế cũng không thể coi như không nghe thấy. Hà Tiêu nhanh chân trốn khỏi anh, giả vờ giận đẩy anh ra: «Nhanh đi! "
Nét mặt Trình Miễn giống như chuyện tốt bị phá hỏng, không bình tĩnh vuốt mái tóc ngắn ngủn, đi tới mở cửa. Diệp Hồng Kỳ nét mặt sầu khổ lấy từ trong túi ra một điếu thuốc. Hai người ngẩng đầu đối mặt, nhìn thấy nét mặt lẫn nhau, cũng không nhịn được cười.
Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, Hà Tiêu gõ cửa phòng Lỗi Lạc. Người bên trong vẫn nghĩ là Diệp Hồng Kỳ đang dây dưa, sống chết không để ý, Hà Tiêu không biết làm thế nào đành phải nói nhỏ: «Lỗi Lạc, là mình. "
Một lát sau, cửa từ bên trong mở ra. Lỗi Lạc nhô đầu ra, đầu tóc rối tung, hai mắt đỏ hồng xuất hiện trước mặt Hà Tiêu. Hà Tiêu giật mình, vội vàng vào nhà, thuận tay đóng của lại.
«Sao thế? "
Lỗi Lạc cúi đầu, âm thanh khàn khàn: «tên khốn kiếp Diệp Hồng Kỳ này, chỉ lúc bị thương mới nhớ đến mình, cầu xin mình đến, hiện tại vết thương khỏi rồi, lại muốn đuổi mình đi. Mình cũng không phải là không ai cần, chẳng lẽ cứ lúc nào anh ta cần là mình phải đến, lúc nào không cần là đuổi sao?
Hà Tiêu bật cười: «Anh ấy không phải người như thế, nhất định là có gì hiểu lầm ở đây,:
«Hiểu lầm cái P! " Lỗi Lạc thật sự tức giận, mở miệng nói tục, «Mình cũng không muốn hiện tại anh ta ình một câu trả lời ngay lập tức, nhưng anh ta như vậy đuổi mình đi là chuyện gì chứ? Mình cũng không phải là vì anh ta ở chỗ này mà mình không đi! "
Hà Tiêu choáng váng: «Không phải mong cậu đến? hiện tại sao lại biến thành anh ấy đuổi cậu đi? "
Lỗi Lạc nhìn nét mặt mơ hồ của cô, càng khó nói hơn. Đúng, là cô gấp gáp nên bị coi thường. Vừa nhận được điện thoại của anh ta, nghe được tin tức anh ta bị thương, cô liền vội vội vàng vàng chạy đến, hoàn toàn quên mất ông ngoại mình cung vừa trả qua một cuộc phẫu thuật lớn đang trong quá trình hồi phục, lại còn khuyến khích ông cụ cùng bản thân lừa gạt người trong nhà. Nhưng nghĩ tới lúc mình xuất hiện tại căn cứ bệnh viện, thấy được bộ mặt vui mừng ngoài ý muốn ấy, thì cô lại cảm thấy đây là đáng giá. Cô cam tâm tình nguyện cứ như vậy cùng anh ta, lại không nghĩ rằng bệnh anh ta vừa khá lên một chút liền thúc giục cô trở về.
Nói cái gì mà sợ cô trên đường về nhà một mình không an toàn, vừa đúng lúc đi cùng bọn Hà Tiêu đi. Còn sợ nếu không đi ngay sẽ có tuyết rơi lớn hơn, đến lúc đó lại càng không dễ đi. Đầu anh ta là làm bằng cọc gỗ sao? Không nhân cơ hội này ở bên cạnh cô lâu một chút, lại vội vã đuổi cô đi? Trong lòng Lỗi Lạc có quá nhiều khổ sở, nhưng những điều này lại không thể nói cho Hà Tiêu nghe.
Mùa Đông Dài Mùa Đông Dài - Scotland Chiết Nhĩ Miêu