Số lần đọc/download: 765 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:14:25 +0700
Chương 40: Vở Kịch Hay.
C
ông Tôn Việt và Trương Yến cùng song song ngồi xuống, Tôn Vũ co người lại hai tay ôm đầu gối ngồi phía sau các nàng. Đúng lúc này, Công Tôn Toản và Nghiêm Cương cùng đi tới.
- Ồ, nhị muội, ngươi cầm đao kề vào mặt Trương Yến làm gì vậy?
Công Tôn Toản kinh ngạc.
Công Tôn Việt cầm đao hươ hươ trên mặt Trương Yến hai cái, sau đó nói:
- Ta chỉ khoa chân múa tay chơi thôi, không cắt thật đâu?
Công Tôn Toản thở dài:
- Nhị muội, ngươi đừng náo loạn nữa, người do Tôn Vũ bắt, chúng ta không nên tùy tiện đối xử nàng, để tự hắn xử lý đi. Hắn muốn giết hay muốn thả hãy để hắn tự quyết định, ngươi chớ nhiều chuyện.
Tôn Vũ ở phía sau vừa nghe được, ồ, em gái này thật tốt với ta, muốn giết muốn thả đều tùy ta, vậy rốt cuộc ta là chúa công hay nàng là chúa công vậy?
Sau đó thấy Công Tôn Việt ngồi trước mặt hừ hừ nói:
- Chỉ sợ hắn không giết cũng không thả, mà là mang nữ nhân này lên giường hắn thôi, đến lúc đó tỷ tỷ sẽ …
Nàng nói những lời này với thái độ kỳ lạ, hiển nhiên là muốn cho Tôn Vũ ở phía sau nghe.
Nhưng mà … Chuyện kế tiếp lại khiến cho tất cả mọi người suýt nữa thì ngã ngửa.
Công Tôn Toản đỏ mặt thẹn thùng nói:
- Mang lên giường cũng không sao, ta từ nhỏ được nuông chiều, cũng không thể phụ vụ người khác, tương lai nếu chỉ mình ta chăm sóc hắn chỉ sợ không thể chu toàn. Hơn nữa ta lại phải thường xuyên đi xuất chinh, nếu không bây giờ ta tranh thủ giúp hắn nạp một hai tiểu thiếp để an ủi hắn lúc tịch mịch, hoặc là nha hoàn thông phòng, những việc này ta làm sao quản được.
Phụt!
Nghiêm Cương thổ huyết.
Công Tôn Việt thổ huyết.
Trương Yến thổ huyết.
Tôn Vũ toát mồ hôi! Em gái ơi, ngươi quá nham hiểm. Quả nhiên là cực kỳ háo sắc. Thế giới này không phải là nữ tôn nam ti sao? Tại sao Công Tôn Toản lại hoàn toàn trái ngược vậy?
Công Tôn Việt kinh hãi, nghĩ thầm: Thôi xong, những lời này tỷ tỷ đều bị Tôn Vũ đang núp sau lưng ta nghe được, nếu vậy chẳng phải để hắn thoải mái bay lên trời sao? Không được, ta phải bảo vệ tỷ tỷ.
Nàng trừng mắt nói với Công Tôn Toản:
- Tỷ tỷ, ngươi nói hươu nói vượn gì đó.
Trong lòng nàng thầm mắng, thanh đao trên tay liền cắt xuống mặt Trương Yến, nghĩ thầm: mặc kệ bị mắng, ta cứ hủy dung mạo nữ nhân này, nếu vậy Tôn Vũ nhất định sẽ không phụ tỷ tỷ.
Nàng vừa giơ đao, sau lưng Tôn Vũ liền quýnh lên, nữ nhân này thật độc ác, làm sao lại là nữ nhân cơ chứ. Hắn muốn cứu Trương Yến, nhưng lại sợ Công Tôn Toản bắt gặp, nếu bây giờ bắt gặp thì thực xấu hổ. Làm sao bây giờ?
Tôn Vũ không kịp suy nghĩ nhiều, trong lòng thầm nghĩ cứu người quan trọng hơn, vừa hay trước mặt hắn là hai cái mông của Công Tôn Việt và Trương Yến. Tôn Vũ vươn tay không do dự vỗ một cái “Bạch” lên mông Công Tôn Việt.
“Ai nha!” Công Tôn Việt bị đau mông, đao trên tay cũng nới lỏng hơn, sau đó nàng lập tức hiểu ra, mình bị Tôn Vũ đánh vào mông … Ôi trời … tên tỷ phu đáng ghét này.
Không được, ta phải nhịn một chút, tỷ tỷ đang ở trước mặt, nếu tỷ tỷ thấy Tôn Vũ ở đây, ta phải giải thích thế nào đây? Công Tôn Việt lập tức đỏ bừng mặt, trên tay nàng vẫn cầm dao găm, định cắt tiếp lên mặt Trương Yến.
“Đét”. Mông nàng lại bị đánh một cái nữa.
Nàng hiểu rõ, Tôn Vũ không muốn nàng xuất thủ. Không muốn bị đánh mông thì không được phép làm loạn. Công Tôn Việt cắn răng nhẫn nhịn, oán hận bỏ đao trên tay xuống.
“Ồ! Bỏ đao xuống là tốt rồi.
Công Tôn Toản ôn nhu nói:
- Nhị muội, đừng hồ đồ nữa, chúng ta còn phải thương lượng nên đối phó thế nào với võ tướng kỹ của Trương Giác, mau theo ta trở lại lều lớn, chúng ta gọi Tôn Vũ tới, cần thương nghị kỹ càng một chút.
Tôn Vũ nghe xong lập tức thở nhẹ ra, thầm nghĩ:
- Đám nữ nhân các ngươi trước tiên nên lo chính sự đi. Việc đối phó với Trương Giác quan trọng như thế mà không sớm làm, lại ở đây ầm ĩ với một tù binh.
Công Tôn Việt thẳng người ngồi lên nói:
- Tỷ tỷ,ngươi hãy đi trước đi, ta theo sau.
Công Tôn Toản lắc đầu nói với Nghiêm Cương:
- Xem muội muội này, aiii, thật khiến người ta đau đầu.
Hai người vừa nói vừa đi về bên lều lớn.
Ôi … Trong doanh trướng ba người lập tức đều thở dài.
Công Tôn Việt giận dữ xoay người nói với Tôn Vũ:
- Ngươi … Ngươi đồ lưu manh này còn đánh ta … đánh vào chỗ đó của ta.
- Sự việc khẩn cấp, ha ha, sự việc khẩn cấp.
Tôn Vũ xấu hổ nói:
- Ta cũng là vì muốn cứu người thôi.
Công Tôn Việt mặc xác hắn có phải do khẩn cấp hay không, nàng cầm dao tức giận nói:
- Ta hảo tâm giúp ngươi trước mặt tỷ tỷ, ngươi lại còn ức hiếp ta…
Tôn Vũ ho hai tiếng ngại ngùng nói:
- Nghe giọng điệu của tỷ tỷ ngươi, nàng cơ bản cũng không e ngại, ai cần người che giấu giúp ta?
- Vô liêm sỉ! Giảo biện!
Công Tôn Việt càng nghĩ càng tức giận, nàng thấy Tôn Vũ đang nằm trên mặt đất, ngửa mặt lên trời, vì vậy bổ nhào tới, ngồi trên người Tôn Vũ, giơ đao trong tay lên, xoạt một tiếng, đâm thẳng xuống dưới.
Tuy nhiên một đao kia cũng không phải đâm thẳng vào người Tôn Vũ, chỉ đâm vào phần đất bên cạnh Tôn Vũ mà thôi. Đao đâm vào mặt đất còn cách tai trái Tôn Vũ vài tấc. Công Tôn Việt hai tay chống bên đầu Tôn Vũ, cả thân thể cưỡi lên người Tôn Vũ khóc nói:
- Tên khốn kiếp này, trả lại trong sạch cho ta.
Người nàng mặc một bộ áo giáp, vô cùng nặng, ép vào người Tôn Vũ rất khó chịu.
Tôn Vũ buồn bực nói:
- Ta có làm gì ô nhục ngươi đâu, trả trong sạch gì chứ? Chỉ là sự tình khẩn cấp nên đánh ngươi hai phát thôi?
- Có tin ta sẽ giết ngươi không?
Công Tôn Việt cả giận nói.
- Không tin, nếu muốn giết thì đao kia đã đâm chết ta rồi.
Tôn Vũ dùng ngữ điệu nhà khoa học tỉnh táo phân tích nói:
- Ngươi vừa rồi cố ý đâm đao lệch ra, như vậy rõ ràng không muốn giết ta, huống chi … Ta còn mạnh hơn ngươi, ngươi không giết được ta.
Công Tôn Việt nghe xong há hốc mồm, người này quá mức vô lại rồi?
Nàng duỗi tay nắm chặt chuôi đao trên mặt đất, dùng sức kéo ngược lại. Nàng muốn nhấc đao lên, nhưng vừa rồi lực đâm quá mạnh, nhất thời không thể kéo lên được.
Đúng lúc này có một bóng người lóe lên bên phía cửa doanh trướng, Công Tôn Toản lại đi vào, nàng vừa đi vào vừa nói:
- Nhị muội, sao ngươi còn chưa đi? Chúng ta đợi đã lâu vẫn chưa thấy ngươi đi ra.
A! Công Tôn Việt nghe tiếng tỷ tỷ liền giật mình, đây không phải chuyện giỡn nha, nàng đang cưỡi trên người Tôn Vũ lại dùng sức nhấc đao lên, trọng tâm không ổn định, trong lòng lại đang khẩn trương, nửa người trên thoáng cái bổ nhào dán lên trước ngực Tôn Vũ, khoảng cách tiếp xúc liền bằng 0. Vừa khéo là, cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng vừa vặn chạm vào miệng Tôn Vũ.
Vì thế lúc đi vào trong trướng Công Tôn Toản liền nhìn thấy tình huống như sau: Công Tôn Việt đang nằm trên người Tôn Vũ, cụ thể là đang cưỡi trên người Tôn Vũ, cúi người hôn Tôn Vũ.
Công Tôn Toản trong nháy mắt cứng đờ người.
- A? Tỷ tỷ, không phải như thế … Ngươi không nên hiểu lầm, vừa rồi không phải như thế!
Công Tôn Việt xoạt một cái nhảy dựng lên, đi đến trước mặt Công Tôn Toản, quẫn bách giải thích:
- Tỷ tỷ, không phải như ngươi nhìn thấy đâu.
Tôn Vũ cũng thở dài, nhanh chóng giải thích:
- Đúng là không phải như vậy!
Công Tôn Toản nhìn lướt qua Tôn Vũ, lại nhìn lướt qua Công Tôn Việt, trái ngó phải ngó, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ta biết … Tôn Vũ là một nam nhân tốt như vậy, sao lại không có đối thủ cùng tranh đoạt với ta chứ … Từ khi 15 tuổi đến nay đã 20 tuổi rốt cuộc cũng đã có một nam nhân khiến ta động tâm, không được, nhị muội, ta không thể tặng hắn cho ngươi.
Công Tôn Việt giống như gà mổ thóc gật đầu liên tục nói:
- Tỷ tỷ, đúng, đừng tặng, ta cũng không cần nam nhân này, ngươi không nên hiểu lầm.
Nhưng Công Tôn Toản dường như lại không hiểu ý nghĩ lời nói của Công Tôn Việt, lại lẩm bẩm:
- Nhất định không cho ngươi, ta là tỷ tỷ, ngươi là muội muội, ta làm chính, ngươi chỉ có thể làm thiếp.
Phụt!
Công Tôn Việt thổ huyết.
Tôn Vũ thổ huyết!
Trương Yến ngồi bên xem chuyện vui, trái ngó phải ngó, đột nhiên phá lên cười, tuồng kịch này, quả thực là vui.