Số lần đọc/download: 542 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:02:42 +0700
Chương 78 (Hết)
Bên ngoài bắt đầu nhốn nháo hết cả lên, mọi người đều bị tiến la hét làm cho giật mình, Hữu Hi đi ra đi vào không yên, chưa kịp nghĩ ngợi liền phóng ra khỏi phòng.
Trên đường, nhiều nam nhân cầm cuốc, kiếm xẻng, chạy về hướng Tây Sơn.
Tây Sơn, Hoàng Bắc Thiên ở đó.
Nỗi sợ hãi bao trùm lên Hữu Hi, nàng như kẻ điên chạy theo đám người đang đi về Tây Sơn. Gió lạnh quất vào mặt, khiến da thịt nàng như bị cắt ra rất đau đớn, thở không ra hơi, trong đầu, trong mắt nàng đều chỉ nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên.
Hoàng Bắc Thiên đi Tây Sơn, không hắn nhất định không sao, hắn nhất định không xảy ra chuyện gì hết, Hữu Hi cầu khẩn.
Vì không am hiểu địa hình, vừa đi được vài bước nàng liền bị sẩy chân, sau đó Hữu Hi lại tiếp tục đứng lên, túm váy lên thắt lưng tiếp tục chạy về hướng Tây Sơn. Hiện giờ không gì có thể ngăn nàng tới gần Hoàng Bắc Thiên.
Cả đoạn đường dài như vậy, nàng đi không hề ngừng nghỉ, không biết sức lực ở đâu lại nhiều như vậy. Vừa tới nơi, trên mặt Hữu Hi nhễ nhại mồ hôi, gió lạnh thổi qua như muốn đóng băng mặt nàng, những sợi tóc bay đan vào nhau
Hữu Hi nhìn xung quanh, mọi người đang ra sức đào tìm kiếm. Nàng sẽ điên mất, nàng không hề nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên, đúng ra hắn phải chỉ huy mọi người tìm kiếm chứ.
Hữu Hi vọt lên, khóc đến thất thanh kêu tên Hoàng Bắc Thiên, vùi đầu vào tìm người. Hai tay không hề để ý cứ liên tục đào bới trên đất cát cứng. Nước mắt không ngừng rơi, khóc gọi: “Hoàng Bắc Thiên ngươi ở đâu, ngươi không thể xảy ra việc gì được.”
Nghĩ tới việc mất đi Hoàng Bắc Thiên, trái tim Hữu Hi sợ hãi không thôi, đau muốn ngất đi, nếu như không có Hoàng Bắc Thiên, thì tất cả có ý nghĩa gì nữa đây, hắn sớm đã trở thành một phần con người nàng. Ngón tay chạm vào những hòn đá thô cứng. Cố cào, máu chảy ra nhưng nàng đã không còn quan tâm đến chuyện đau đớn, không thể dừng lại, những tảng đá bị nàng đào lên cũng dính đầy máu.
Nàng không biết mình điên cuồng như thế bao lâu, có người ngăn nàng lại, dùng sức kéo nàng ngã vào lòng ngực.
Hai mắt Hữu Hi sưng đỏ, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mặt, nàng đột nhiên thét lên, hai tay liên tục đấm mạnh vào ngực hắn, gào to: “Lăng Khiếu Dương,ngươi sao lại ở đây, Hoàng Bắc Thiên đâu, hắn ở đâu?”
Lăng Khiếu Dương bắt lấy cổ tay Hữu Hi, nhìn những ngón tay đầy máu, đôi mắt trầm xuống, cánh tay giữ chặt thắt lưng nàng, không nói một lời kéo nàng đi về phía chân núi.
“Buông ra, ta muốn tìm Hoàng Bắc Thiên, ta phải đi tìm Hoàng Bắc Thiên”- Hữu Hi giãy giụa trong đau khổ, nhìn về phía mọi người vẫn đang đào bới.
Hữu Hi phát điên rồi, đôi mắt Lăng Khiếu Dương trầm xuống, dùng tay đánh nhẹ vào ót Hữu Hi khiến nàng bất tỉnh. Khóe mắt vẫn còn ngấn lệ.
Hữu Hi không biết bản thân đã bất tỉnh bao lâu, lúc tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trong căn phòng hoa lệ. Hữu Hi không kịp suy nghĩ nhiều, xoay người xuống giường, chạy ra khỏi phòng thì đụng phải lòng ngực kiên cố. Là ai? ai cản trở nàng đi, Hữu Hi căm phẫn ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt.
Lại là hắn, lại là hắn, Lăng Khiếu Dương!
Sắc mặt Hữu Hi tái nhợt vì giận dữ cùng lo lắng: “Hoàng Bắc Thiên ở đâu? Hắn ở đâu?”
Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi vì Hoàng Bắc Thiên mà mất đi lý trí, trái tim có cảm giác ghen ghét cùng đau khổ. Nàng quân tâm Hoàng Bắc Thiên như vậy, nàng hận kẻ bị chôn dưới núi đá là nàng chứ không phải hắn!!!
Hữu Hi thấy Lăng Khiếu Dương không nói lời nào, không chút do dự chạy vòng qua ra ngoài, lúc này, Lăng Khiếu Dương không hề ngăn cản nàng, chỉ nhìn theo bóng lưng Hữu Hi, ngơ ngác đứng đó…
Hữu Hi chạy khỏi chỗ ở Lăng Khiếu Dương thì liền ghé qua Bắc Vương phủ, trời lúc này đã sáng: “Hoàng Bắc Thiên, Hoàng Bắc Thiên đã được cứu ra chưa”
Hữu Hi như người điên, nắm kéo lấy tay người đi đường, lớn tiếng hỏi: “Việc cứu người ở quặng mỏ sao rồi? Bắc Vương được cứu ra chưa? Mau, mau nói cho ta biết”
Người qua đường nhìn Hữu hi, nhận ra nàng là bà chủ của hoa phường, cũng biết nàng và Bắc Vương có quan hệ thân mật, vội vàng trả lời: “Cứu ra rồi, đã được xuống núi từ sớm, bây giờ chắc cũng về phủ, nghe nói đã tìm đại phu tốt nhất về xem bệnh.”
Không đợi người đi đường nói xong, Hữu Hi lo lắng chạy đến Bắc Vương phủ”
Cánh cửa vương phủ đóng chặt, Hữu Hi sải bước len bậc thang, tay nện vào cửa, lớn tiếng nói: “Mở cửa. mở cửa, mau mở cửa cho ta vào”
Cửa bị nàng gõ phát ra tiếng, nhưng không ai ra mở cửa, Hữu Hi chỉ có thể sốt ruột đứng bên ngoài vừa khóc vừa la. Hoàng Bắc Thiên sao rồi, nhất định không có việc gì, để cho nàng gặp hắn, làm ơn để cho nàng nhìn thấy hắn, đừng bắt nàng đứng ngoài cửa như vậy.
Tiếng la hét ầm ĩ của Hữu Hi truyền vào tong, sắc mặt lão phu nhân âm trầm, giống như bức tượng ngồi bên cạnh Hoàng Bắc Thiên, hai mắt ngấn lê. Bắc Song nhìn Hoàng Bắc Thiên đã khóc suốt, đến giờ khóc không còn ra tiếng, bên ngoài nghe tiếng Hữu Hi la khản cả giọng, nàng cuối cùng chịu không được, khóc chạy ra ngoài, mở cửa, nhìn thấy gương mặt hoảng loạn sợ hãi của Hữu Hi, trên mặt đầy lệ
Hữu Hi giống như nhìn thấy cứu tinh, ôm lấy tay Hoàng Bắc Song, vội vàng hỏi: “Hoàng Bắc Song đâu, hắn không xảy ra chuyện gì đúng không, đưa ta đi gặp hắn”
Kỳ thật vừa nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của Hoàng Bắc Song, Hữu Hi vốn đã có đáp án. Nhưng nàng không tin.
Hoàng Bắc Song đưa nàng vào trong, xuyên qua ngoại thất tiến nhập vào nội thất. Vừa vào, mắt đã dán chặt vào Hoàng Bắc Thiên đang nằm trên giường. Lúc này, nàng mới biết, có thể nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên cũng là hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy hắn mà thôi.
Hữu Hi hồn bay phách lạc đi tới gần Hoàng Bắc Thiên để có thể nhìn rõ mặt hắn, trong mắt nàng không có ai ngoại trừ Hoàng Bắc Thiên.
Đầu Hoàng Bắc Thiên quấn những miếng vải trắng thấm đầy máu, trên mặt đầy nước, hai chân phải dùng vật cứng cố định, hoa hồng đỏ đặt bên cạnh vẫn rực rỡ tươi nguyên, nhưng Hoàng Bắc Thiên lại như chiếc lá sắp héo, sắp tàn nằm yên bất động.
Hoa hồng nàng đã đưa trước lúc lên núi, Hữu Hi ngơ ngác nhìn Hoàng Bắc Thiên, linh hồn như bay đâu mất chỉ còn thể xác.
Lão phu nhân im lặng bỏ đi, chỉ qua một đêm mà Hoàng Bắc Thiên trông già đi rất nhiều, trong phòng chỉ còn lại tiếng khóc vang vọng. Những ngón tay mệt mỏi cấm lấy hoa hồng, nước mắt không kìm được rơi xuống tích trên cánh hoa, dù không hề phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng tựa hồ có thể nghe tiếng lòng vỡ nát.
Bắc Song nhìn gương mặt an tĩnh của Hoàng Bắc Thiên, khổ sở nói: “Lúc phát hiện ra xa xa, đã thấy huynh ấy nằm hôn mê bất tỉnh, chân bị đá đè xuống, tay vẫn nắm chặt hoa hồng.”- Giọng nói của Bắc Song nghẹn lại, không hề nó thêm câu nào
Hữu Hi nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên, đau lòng, trong lúc nguy hiểm mà hắn vẫn còn nhớ đến nàng. Hắn yêu nàng sâu đậm như vậy, yêu nàng nhiều như vậy, sớm biết như thế, liệu nàng có trốn tránh nữa không.?
Hữu Hi đặt hoa hồng vào tay Hoàng Bắc Thiên, lẩm bẩm nói: “Hắn chỉ ngủ thiếp đi rồi, rất tốt, rất tốt, như thế tốt lắm phải không Bắc Song?”
Bắc Song ngồi xuống bên Hữu Hi, gật đầu nói: “Phải, ta tin tưởng ca ca sẽ không buông tay dễ như vậy, ca ca sẽ khỏe thôi, chỉ là đại phu nói cần có thời gian.”
Hữu Hi cầm tay Hoàng Bắc Thiên đặt lên môi mình hôn khẽ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mi mắt Hoàng Bắc Thiên: “Hoàng Bắc Thiên, ngươi muốn tỉnh lại đúng không… ngươi bị thương rất nặng sao?”
“Đầu bị thương làm cho ca ca hôn mê, ta nghĩ ca ca rồi sẽ tỉnh dậy…”
Hữu Hi yên lặng, cầu khẩn Hoàng Bắc Thiên tỉnh dậy. Đêm hôm đó, nàng đã suy nghĩ rất nhiều,. Vị trí Hoàng Bắc Thiên trong lòng nàng vượt xa ngoài tưởng tượng, ngay cả nàng cũng không ý thức được, hắn quan trọng như vậy.
Chỉ là trong lòng nàng vẫn cố chấp. Nếu như Hoàng Bắc Thiên xảy ra bất trắc nàng cũng không sống nổi. Lần này nhìn thấy Hoàng Bắc Thiên cứ nằm yên một chỗ, nàng chỉ giương hai mắt nhìn, tay chạm vào mới cảm thấy Hoàng Bắc Thiên là tất cả với nàng.
Hữu Hi vẫn ngồi bên cạnh chăm sóc Hoàng Bắc Thiên, lão phu nhân không hề ngăn cản dường như bà đã thấy gì đó. Thiếu Cứu cùng Bắc Song cũng thường xuyên qua chăm sóc, cả ba người đều lo lắng.
Hữu Hi lau mặt cho Hoàng Bắc Thiên, quan sát, cho hắn uống thuốc, lại còn nói chuyện với hắn. Hữu Hi trấn tỉnh bản thân, kiên cường chờ đợi, tin tưởng Hoàng Bắc Thiên sẽ tỉnh dậy, nhưng thời gian như nước chảy mà Hoàng Bắc Thiên vẫn ngủ say như cũ, thật ra trái tim Hữu Hi bắt đầu lo lắng.
Nàng tự tay làm 40 đóa hồng đặt bên cạnh Hoàng Bắc Thiên, ngồi xuống, cầm lấy tay hắn, hắn vẫn không tỉnh lại, hắn muốn ngủ bao lâu đây!!.
“Ca ca vẫn mê man sao? Đại phu đã nói nhất định sẽ tỉnh mà?”- Bắc Song đau khổ rên rĩ, cô đơn ngồi trên ghế, ảo não nhìn Hữu Hi rửa mặt cho Hoàng Bắc Song, nhìn như vậy, nàng không tin Hữu Hi tỷ không thương ca ca.
Bắc Song hỏi: “Hữu Hi tỷ, người yêu ca ca ta phải không?”
Hữu hi quay đầu lại, nhìn Bắc Song, sau đó lại nhìn về phái Hoàng Bắc Thiên, nhắm mắt lại: “Yêu, rất yêu, chỉ là không đủ dũng khí đối mặt, cũng hiểu trái tim mình, khi xảy ra chuyện thế này, ta mới biết Hoàng Bắc Thiên ở trong lòng ta quan trọng đến mức nào”
Giống như trả lời Bắc Song, nhưng đồng thời cũng là nói cho Hoàng Bắc Thiên, dù hắn có nghe hay không
“Ca ca nghe được nhất định sẽ rất vui, nhưng huynh ấy…”- Bắc Song đang vui vẻ thì nhìn về phái ca ca đang hôn mê, sắc mặt lại ảm đạm. “Nếu ca ca không tỉnh lại…”
Hữu Hi thản nhiên cắt ngang lời Bắc Song, trong mắt chứa đầy sự quyết đoán: “Ta vẫn sẽ ở cùng hắn”
Hoàng Bắc Song nhướng mày, trong đầu đột nhiên nảy ra một loại suy nghĩ, hét vào tai Hoàng Bắc Thiên thật lớn: “Ca, Hữu Hi tỷ sắp lấy người khác rồi, huynh mau tỉnh dậy cướp tỷ ấy về đi”- Hoàng Bắc Song ngây thơ nghĩ cách đó có thể khiến Hoàng Bắc Thiên kích động tỉnh dậy
“Bắc Song”- Hữu Hi nghi hoặc nhìn Bắc Song, muốn ngăn cản nàng ấy không nền ăn nói bậy bạ, Bắc Song vẫn tiếp tục hô: “Ca ca, Hữu Hi tỷ nói yêu người, ca ca không phải rất mong đợi sao, Hữu Hi tỷ tức giận, ca ca không để ý đến tỷ nữa đã vội vàng lấy nam nhân khác, đến lúc đó ca ca chỉ có thể khóc mà hối hận, ca ca người tỉnh lại đi, chẳng lẽ để Hữu Hi tỷ gả cho người khác sao, tỉnh lại đi ca ca…”
“Bắc Song”- Trái tim Hữu Hi thật sự khó chịu, Hoàng Bắc Thiên vẫn nhất quyết không tỉnh lại: “Bắc Song ngươi đi xem lão phu nhân đi, nơi này có ta chăm sóc được rồi”
Bắc Song đứng dậy, vẻ mặt tức giận, có chút không cam lòng, nói: “Vậy muội đi chiếu cố mẫu thân đây”
Buổi tối lại đến, trong phòng chỉ có ánh nến chiếu vào, Hữu Hi nắm tay Hoàng Bắc Thiên, ngủ gật trên giường. Đột nhiên, Hữu Hi cảm giác tay mình rất đau, cố thoát khỏi nhưng vẫn không được, nàng ngẩng đầu dậy, nhìn mặt Hoàng Bắc Thiên.
Hắn vẫn nhắm mắt, nhưng bàn tay to lớn lại dùng sức nắm lấy tay nàng, như sợ nàng trốn mất. Trái tim nàng nổi trống, kích động không biết nên nói thế nào, rốt cuộc cũng nói nên lời, kích động gọi: “Hoàng Bắc Thiên, ngươi tỉnh rồi phải không? Hoàng Bắc Thiên, mở mắt ra nhìn ta, ta là Hữu Hi đây, ta sẽ không rời xa ngươi nữa, cũng không bao giờ làm ngươi tức giận, Hoàng Bắc Thiên, mở mắt ra nhìn ta”
Tay Hoàng Bắc Thiên nắm càng chặt, khóe môi cong lên, khàn khàn nói: “Lần này ngươi chạy không thoát đâu.”
Hữu Hi vừa khóc vừa cười, kích động ôm lấy Hoàng Bắc Thiên, hô to: “Ta không chạy, không đi đâu cả, ta đang ở bên ngươi”
Hắn tỉnh dậy, tỉnh dậy rồi, trái tim nàng đắm chìm trong mùa xuân ngập tràn gió mát, cảm giác chưa khi nào tốt như vậy, lau khô mắt, giọng nói hoan hỉ: “Ta đi gọi đại phu, nói cho lão phu nhân và Bắc Song biết ngươi đã tỉnh”
Hoàng Bắc Song ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn: “Nước…”
Hữu Hi vội vàng đứng dậy: “Nước, để ta lấy”- Hữu Hi đi tới bàn, rót ly nước đưa tới bên người Hữu Hi, nâng đầu hắn dậy.
Hữu Hi đang muốn đứng dậy cất ly nước thì tay Hoàng Bắc Thiên giữ lại, hai mắt nhắm lâu như vậy cuối cùng cũng mở ra, hai người nhìn nhau.
Hắn thấy trong mắt nàng còn ứ lệ, trong mắt còn có chữ “ái”: “Ngươi nói sẽ không bỏ đi, có thật hay không?”
Hữu Hi cắn môi, rơi lệ, dùng sức gật đầu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay Hoàng Bắc Thiên: “Là thật, là thật”
“Ngươi nói yêu ta cũng là thật phải không”
Hữu Hi gật đầu, rơi lệ, nghẹn ngào nói: “Đúng, tất cả đều là thật, Hữu Hi yêu Hoàng Bắc Thiên, rất yêu, chỉ vì Hữu Hi là kẻ ngốc, không dám thừa nhận, không dám nói ra điều đó”
“Xin lỗi đã nghe lén ngươi và Bắc Song nói chuyện”- Gương mặt lạnh lùng mang theo chút tiền tụy nhưng lại vui vẻ kích động
Hữu Hi lắc đầu: “Không sao, không sao”
Hoàng Bắc Thiên kéo Hữu Hi vào lòng, áp mặt mình vào trái tim Hoàng Bắc Thiên, nghe trong lòng hắn đang hát khúc hoan ca…
Hai người họ yêu nhau rồi…
Bên trong phòng không khí ngọt ngào, ngược lại bên ngoài, một thân hình cao lớn, bất động đứng đó.
Hắn nghe hai người bên trong tâm tình, nghe trái tim mình khóc, nghe thấy cõi lòng của mình vỡ ra. Đau đớn lan tràn. Cả cơ thể muốn chạy tới ôm lấy Hữu Hi, không chỉ muốn giữ lấy cơ thể nàng, hắn còn muốn có được trái tim của nàng, muốn mọi thứ của nàng thuộc về mắt, không cần biết là thể xác hay trái tim, nhưng lòng của nàng đã Hoàng Bắc Thiên lấy mất…
Gương mặt đang ngập đầu đau khổ bỗng trở nên âm tàn, tràn đầy tức giận, đôi mắt một màu lạnh lẽo. Hắn đã từng nói, nàng không xứng có được bất cứ thứ gì cả. Hắn sẽ phá hủy tình yêu của nàng, khiến nàng mất đi chỗ dựa mà đau khổ.
Dựa vào cái gì, Dạ Lan an nghỉ dưới đất, nàng lại sung sướng vui vẻ hưởng thủ hạnh phúc, hắn sẽ phá hủy tình yêu của nàng…
[Hoàn quyển 1]
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách
Chimcanhcut100786 – Hải Băng – nangmualachuyencuatroi
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)