Nguyên tác: Die Therapie
Số lần đọc/download: 1521 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:13:55 +0700
Chương 38
K
hi lại không liên lạc được với Isabell, ông quyết định hành động. Ông không thể cứ ngồi trong nhà một mình trước máy điện thoại và chờ vợ ông, Kai hay Anna gọi điện đến cho ông mà không làm gì cả. Ông dứt khoát phải chấm dứt phản ứng và bắt đầu hành động.
Phải mất đến vài phút ông mới kéo được ngăn trên cùng của cái tủ com mốt trên hành lang ra. Ở đấy, ông tìm thấy quyển sổ ghi chép nhỏ màu đỏ đã tả tơi mà trước đây nhiều năm cha ông đã chép tay lại tất cả các số điện thoại quan trọng trên đảo. Đầu tiên, ông lật vần “A”, nhưng rồi tìm được số điện thoại quan trọng ở vần “Q” như quán trọ. Ông để cho chuông reo chính xác hai mươi mốt lần trước khi đành cam chịu đặt xuống.
“Mariott Marquise” ở Times Square và “Ankerhof” có gì giống nhau?, ông tự hỏi mỉa mai. Viktor cố thử một lần nữa, trong hy vọng rằng đã gọi nhầm số ở lần đầu, và chờ cho đến khi tiếng chuông tự chuyển sang tín hiệu báo bận. Không có ai ở đấy cả.
Ông nhìn ra cửa sổ và khó khăn lắm mới nhận ra được những làn sóng biển màu đen từ sau bức tường mưa dày đặc, đang tìm đường đi của chúng từ ngoài khơi vào đến bãi biển trong một chuỗi dài bất tận.
Với những ngón tay run run, ông lật trong quyển sổ ghi chú nhỏ đã cũ nát và tìm thấy chữ “H”.
Lần này thì ông có nhiều may mắn hơn. Ngược với Isabell và Trudi, Halberstaedt bắt điện thoại.
“Xin lỗi khi tôi quấy rầy ông trong giờ rỗi rãi của ông, ngài thị trưởng ạ. Nhưng tôi đã nghĩ về những điều mà ông đã nói với tôi trong những ngày vừa qua. Và tôi tin rằng bây giờ tôi quả thực là cần đến sự giúp đỡ của ông”.
“Ý ông muốn nói gì? Tôi không hiểu”. Halberstaedt nghe có vẻ ngơ ngác.
“Nếu như trời không mưa to đến như thế này thì thật ra tôi sẽ tự mình đi đến, và vì ông sống ngay cạnh bên nên tôi nghĩ là...”
“Cái gì?”
“Tôi rất cần nói chuyện với Anna”.
“Ai?”
“Anna”, Viktor trả lời. “ông biết đấy. Người đàn bà. Anna Spiegel”.
“Tôi không biết”.
Một tiếng huýt sáo nhỏ phồng ra trong tai phải của Viktor và to dần lên.
“Ông biết mà. Chúng ta đã nói chuyện nhiều lần trong những ngày vừa qua về cô ấy. Người đàn bà mà ông đã quan sát. Người mà ông tin là đã giết chết con chó của tôi”.
“Tôi không biết ông đang nói gì, bác sĩ ạ”.
“Đây có phải là một trò đùa không? Chính ông đã cảnh báo tôi nhiều lần. Vừa mới hôm qua, khi ông mang Sindhad đến chỗ tôi”.
“Ông có khỏe không, bác sĩ Larenz? Cả tuần rồi tôi không có ở chỗ ông. Và tôi chẳng làm gì với con chó của ông cả”.
Tiếng huýt sáo bây giờ đã đạt đến độ ù tai và cũng lan sang đến tai trái.
“Ông nghe này...” Viktor ngừng lại ở giữa câu khi ông nghe được giọng nói quen thuộc ở phía sau.
“Có phải là cô ấy không?”
“Ai?”
“Anna? Cô ấy có ở chỗ ông không?”
“Tôi không biết Anna nào cả, bác sĩ Larenz ạ. Và ở đây chỉ có một mình tôi thôi”.
Viktor siết chặt lấy ống nghe như một người sắp chết đuối siết chặt lấy cái phao cứu sinh duy nhất.
“Thế thì... tức là...” Ông không biết mình phải nói gì khi chợt nhớ ra một điều.
“Đợi tí”.
Viktor chạy vào hành lang và nhặt chiếc áo choàng tắm lên. Ông nhẹ người khi cảm nhận được nó vẫn còn ở nơi mà ông đã cất nó: khẩu súng đã lên đạn. Ở trong túi áo phải. Nó là bằng chứng cho việc ông đã không phát điên lên.
Viktor chạy trở lại điện thoại.
“Được rồi. Patrick. Tôi không biết ông đang đùa trò gì với tôi. Nhưng hiện bây giờ tôi đang có trong tay cái vũ khí mà ông đã đưa cho tôi”.
“Ồ”.
“Ồ” là như thế nào?” Bây giờ Viktor gần như hét lên. “Có ai có thể nói cho tôi biết việc gì đang xảy ra ở đây hay không?”
“Cái đó... để... tức là...” Halberstaedt bất thình lình nói lắp bắp và hây giờ Viktor hoàn toàn chắc chắn rằng có ai đấy đang đứng ở phía sau và ra chỉ thị cho ông ấy.
“Mặc kệ. Ông nghe này, Patrick. Tôi không biết thế là thế nào. Chúng mình sẽ làm rõ chuyện này sau. Nhưng bây giờ tôi rất cần nói chuyện với Anna. Hãy làm ơn nói với cô ta rằng tôi sẽ lên đường và muốn được gặp cô ta trong phòng của cô ta khi tôi có ở chỗ của Trudi trong Ankerhof chậm nhất là một tiếng nữa. Và tốt nhất là anh cũng hãy đến đó ngay đi. Rồi chúng ta cùng nhau làm rõ việc này”.
Thở dài ở đầu dây bên kia. Rồi giọng nói thay đổi. Tiếng nói vừa rồi còn hồi hộp, gần như quỵ lụy của người thị trưởng biến mất, và bước vào thay thế cho nó là một sự kiêu căng quá đáng.
“Lần nữa, bác sĩ. Tôi không biết Anna nào hết. Và ngay cả khi như vậy, tôi cũng không thể làm điều ông đòi hỏi tôi”.
“Tại sao?”
“Vì quán trọ của Trudi đã đóng cửa từ nhiều tuần rồi. Quán ‘Ankerhof’ đóng cửa. Không còn có ai sống ở đó cả”.
Rồi đường dây câm bặt.