Chuyên nghiệp là biết cách làm, khi nào làm, và làm điều đó.

Frank Tyger

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: One Heart To Win
Dịch giả: Littlethornbird
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Stanley
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
IFFANY NGẠC NHIÊN THẤY HUNTER cũng không có được tự do làm theo ý mình hơn gì nàng trong chuyến đi vào Nashart. Anh khá cáu kỉnh vì Degan khăng khăng đòi đi theo họ. Nàng thích thú vì lại được ngồi trên lưng ngựa, và nàng cũng ăn vận phù hợp theo thói quen cưỡi ngựa đi dạo trước kia. Nàng mặc váy nhung màu xanh ngọc, hơi nóng so với thời tiết này và thiếu mất chiếc mũ lộng lẫy đi cùng, nhưng nàng chẳng còn lại cái mũ nào sau vụ cướp tàu cả. Lần này nàng không có ý định la cà trong thị trấn lâu hơn cần thiết, nên không dám liều ghé thăm Anna. Kế hoạch của nàng là đi rồi về luôn, trước khi chạm mặt anh em nàng.
“Chỉ đến hai nơi thôi,” nàng đảm bảo với hai người đàn ông đi hai bên khi cả ba người đi xuống con đường lớn dẫn xuống thị trấn. “Tôi phải gửi thư đi trước, nhưng cũng chỉ mất một lát thôi.”
Spoiler
“Một lá thư khác nữa à?” Degan hỏi.
“Cho chồng sắp cưới của tôi,” Tiffany nói dối.
“Nhân vật quan trọng đấy,” Hunter nói, thay đổi hẳn thái độ và băng lên trước.
Degan thở dài khi quay lại nhìn theo Hunter. “Cô nói dối cũng được mà.”
Đúng là nàng đã nói dối! Và lại nói dối lần nữa khi đáp lại anh, “Tôi không thể. Anh ấy cần được nhắc nhở về chuyện tôi đã có người yêu rồi.”
“Rõ rồi.”
Nàng gửi thư cho mẹ rồi quay lại dắt ngựa nhanh như nàng đã cam đoan lúc trước. Và quay đi lập tức ngay khi nàng thoáng thấy Roy, em trai nàng băng qua đường. Có phải cậu bé nhìn thẳng vào nàng từ lúc trước không? Lạy trời là không. Nép mình ở phía bên kia con ngựa, đầu cúi thấp, nàng cứ dắt nó đi bộ như thế, cố gắng đi xa khỏi con phố đến khi có ngõ rẽ giữa hai tòa nhà để nàng có thể đi khuất vào trong ngõ và đi vòng về nhà bà Martin.
“Cô đang làm gì thế?” Degan hỏi khi đi theo nàng, vẫn ngồi trên lưng ngựa.
“Sải chân một tí ấy mà.”
“Tôi cứ tưởng cổ cô bị chuột rút cơ. Cô đang trốn ai à?”
“Tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ nhìn xuống đường khi đi bộ thôi.”
Rồi nàng nhìn thấy ngã rẽ, vội vã lên ngựa và đi vòng ra sau tòa nhà đến con đường lớn vào nhà bà Martin. Tim nàng vẫn đập dữ dội. Nàng chợt nhận ra sắp tới sẽ phải tránh đi vào thị trấn. Quá nguy hiểm.
Degan canh lũ ngựa chở ở trước nhà với lũ ngựa. Bà Agnes đã bọc sẵn áo váy cho nàng, chỉ chờ quay vào lấy. Tiffany đi vào, đợi người người thợ may quay lại. Rõ ràng Roy không nhìn thấy nàng, nhưng như thế cũng là quá gần. Và rồi nàng chết sững. Không phải là bà Agnes đang quay lại nhà chính với nàng. Hóa ra Roy đã để ý thấy nàng, cậu bé như đang giận điên tiết. Và, ôi, mẹ ơi, cậu nhóc lớn quá!
“Nghe chị nói đã!”
Cậu chàng không quan tâm. Roy túm tay nàng lôi ra cửa sau ra ngoài. Cậu nhóc gần bằng tuổi nàng, chỉ kém mười tháng rưỡi, nhưng đã cao như anh Sam rồi, ít nhất cũng phải hơn mét tám. Và cậu thật mạnh mẽ. Thật lạ là cậu lại không đánh thắng được Cole trong lần ẩu đả đó. Có lẽ cậu đã thắng và chỉ bị một bên mắt tím bầm thôi. Cậu bé quá khỏe! Nàng không có cơ hội nào để giằng cậu ra được.
“Em đang làm chị đau đấy,” nàng nói khi ra đến sân sau.
Và nó có tác dụng. Cậu bé thả nàng ra, quay phắt lại, tra hỏi, “Chị đang làm cái quái gì với tay súng bắn thuê đó? Gã làm cho nhà Callahan đấy!”
Cậu bé gào lên. Nàng nhăn mặt thì thầm, “Chị biết. Chị cũng thế.”
“Cũng thế cái con khỉ ấy.”
“Chuyện phức tạp lắm, Roy. Chị không có thời gian để giải thích, em đi tìm anh Sam đi. Anh ấy biết chị đang làm gì, và vì sao chị phải làm như thế. Chỉ đừng nói với ai là em đã thấy nhìn thấy chị.”
“Chị đùa đấy à?” Cậu bé túm lấy tay nàng lần nữa. “Chị sẽ về nhà với em.”
Nàng không nhúc nhích. “Không, chị không về đâu!”
“Cô ấy không đi đâu,” một giọng nói lanh lẽo chết người điềm đạm cất lên.
Cả hai nhìn sang thấy Degan đang chậm rãi đi về phía họ từ bên kia ngôi nhà. Và anh ta đã rút súng ra! Tiffany tái mét mặt, nhảy ra đứng chắn em trai nàng, quay lưng về phía Degan.
Nàng tuyệt vọng thì thầm với Roy, “Anh ta không biết chị là ai, nhưng anh ta sẽ bảo vệ chị. Đừng làm hỏng việc của chị. Đi đi. Tìm Sam đi. Và đừng kể với bất cứ ai về chuyện này – nếu không- nếu không chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu.”
Trong một phút ngắn ngủi, cậu bé có vẻ bị tổn thương vì lời nàng nói, rồi cậu giận dữ liếc Degan trước khi hậm hực bước đi. Nàng mong cậu bé sẽ đến gặp Sam ngay. Nhưng một gánh nặng tội lỗi nữa lại mới đè lên vai nàng vì cậu nhóc quá giận nàng, và nàng không thể giải thích cho cậu hiểu. Nhưng nàng sợ hãi khi Degan không cho Roy đi...
“Warren.”
Roy từ từ quay lại. Cằm cậu hất lên nghiêm nghị khi nhìn Degan. Tiffany tưởng như sợ chết đi được vì sự can đảm của cậu, “Anh định bắn lén tôi sao?”
Nàng định nhảy xổ ra đứng chắn trước Roy thì Degan đáp lại, “Chỉ mới có ý định thôi... hoặc tôi chỉ cần nói Pearl không hẹn hò với cậu nữa. Nói cho tôi biết, cậu thích cái nào hơn?”
Có quá nhiều cảm xúc trên mặt Roy – giận dữ, lúng túng, và rõ ràng bực bội, “Chuyện đó liên quan gì đến anh?”
“Trung thành với chủ thôi. Ông Zachary có ý định nói với cha cậu rằng cô Fleming đang làm việc cho nhà ông ấy. Nên chúng tôi sẽ để ông ấy tự nói khi thời điểm đến. Không nên để cho hai người lớn đó biết về cuộc gặp này, sẽ bất tiện cho cô Fleming.”
Roy liếc nàng lần nữa. Nàng dùng mắt khẩn cầu em nàng. Cậu có thể nói nàng thật sự là ai và thật sự muốn làm điều đó ngay, cậu nhìn nàng chằm chằm. Nàng sẽ phải gặp lại cha trước khi rời thị trấn, dù muốn hay không, nhưng chết tiệt, không phải như thế này, bị ông em giận dữ lôi về nhà.
Nhưng cuối cùng Roy cũng thôi giữ thái độ hiếu thắng với nàng, nói với Degan, “Chị ấy đã xin tôi đừng nói với ai, và tôi sẽ giữ lời – vì chị ấy, không phải những lời đe dọa của anh.”
“Vậy cũng tốt,” Degan trả lời. “Đừng làm tôi ân hận vì đã tin cậu.”
Roy khịt mũi bước đi. Degan đút súng vào túi. Khi nguy hiểm đã qua, Tiffany liếc sang tay súng. “Anh thật sự muốn bắn cậu bé sao?”
“Chỉ vì một trò chơi khăm bị lộ tẩy sao? Đương nhiên không.”
“Anh nói thật đấy chứ, anh sẽ không kể cho ông Zachary biết chứ?”
“Tôi sẽ nói khi ông ấy đi đến nhà Warren để khoe khoang. Tôi sẽ không để ông ta bị bẽ mặt khi bước vào cuộc chiến đó đâu. Nhưng giờ thì không có lý do gì để nhắc đến nó cả.”
“Anh rất trung thành với ông ấy, phải không?”
Anh ta không trả lời, dẫn nàng ra chỗ buộc ngựa. Anh ta thật khó hiểu... Có vẻ như anh ta luôn tự đặt ra nguyên tắc cho mình.
Tuần đó trôi qua thật chậm chạp, nàng mòn mỏi chờ thư trả lời của mẹ nàng dù nàng biết vẫn còn quá sớm. Pearl quay lại làm việc thật đúng lúc, vì Tiffany đã bắt đầu hắt hơi vào đúng buổi sáng hôm đó. Nhưng buổi gặp đầu tiên không hề dễ chịu chút nào.
Pearl nghễu nghện đi vào bếp, cầm trên tay bộ đồ Tiffany mới may và buộc tội, “Cô ăn cắp quần áo của tôi à?”
Vì họ cùng mặc một kiểu áo váy, Tiffany hiểu rõ sự nhầm lẫn của cô gái. Người hầu gái tròn trịa hơn Tiffany và luôn mặc kiểu áo khiêu khích với ngực áo khoét sâu. Tiffany đoan chắc Pearl cũng sẽ mặc kiểu áo như thế để tăng phần quyến rũ. Với mái tóc xoăn đen rủ xuống vai, cặp mắt xám, cô ta đẹp, và rất gợi cảm. Giờ khi nhìn Pearl gần thế này, nàng đã hiểu vì sao Hunter lại bị cô ta cám dỗ đến thế.
Tiffany nhanh chóng thanh minh, “Khi tôi đặt may quần áo ở chỗ bà Martin, tôi không biết phải may theo kiểu nào. Chắc bà ấy may cho tôi theo kiểu của chị. Tin tôi đi, nếu được chọn thì tôi chẳng bao giờ mặc cái thứ lộ liễu này đâu.”
Áo của Tiffany cũng có những đường may khoét sâu ngực lố bịch như thế. Nàng phải mất hàng giờ trong phòng thêu của bà Mary để khâu thêm miếng đáp ngực che bớt đi. Miếng đáp có dây buộc phía sau gáy nàng, và khâu đính với áo ngực. Nàng đã phải bỏ áo lót ra vì quai có thể bị lộ ra ngoài vai áo ngắn ngủn, chỉ chờm quá vai một chút.
Nhưng Pearl vẫn coi như vậy là xúc phạm, bất biết cố tình hay là không, và giận dữ nói, “Tránh xa Hunter ra, anh ấy là của tôi!”
À về chuyện đó, Tiffany không chắc, nhưng vẫn trả lời, “Của chị ư?”
“Chỗ của anh ấy là trên giường tôi.”
Kinh hãi thấy mình đang nói đến một chuyện quá riêng tư với người lạ, Tiffany kiên quyết nói với người hầu gái, “Tôi có chồng sắp cưới rồi.”
“Tốt, tốt hơn là cô nên tránh đường tôi ra.”
Bực bội, nheo mắt lại, Tiffany nói, “Tôi là đầu bếp mới. Tôi sẽ nấu cho cô ăn. Cô nên nhớ lấy điều đó.”
Nếu họ đang đe dọa lẫn nhau, thì sự trả đũa của nàng khá là yếu ớt. Nàng giận mình vì đã không làm tốt hơn thế. Đó là lý do duy nhất làm nàng giận dữ hôm đó, nàng tự nhủ. Nhưng nếu lúc đó Hunter mà xuất hiện trước khi nàng bình tĩnh lại, thì anh đã phải lãnh đủ về chuyện cô nhân tình của mình rồi.
Nhưng nàng có gặp Degan, và lúc đó Tiffany vẫn quá tức giận nên không nghĩ đến chuyện nàng không nên nói đến chuyện đó, kể cả với anh, đặc biệt là anh. Nhưng anh ta đã làm rõ câu hỏi vẫn đang dày vò nàng.
“Cô ta không thật sự muốn Hunter đâu. Cái cô ta muốn là được trở thành bà chủ ở trong ngôi nhà như thế này. Chuyện đó không bao giờ xảy ra chừng nào bà Mary Callahan còn sống, nên Pearl thật sự muốn bẫy một người nhà Warren làm chồng hơn. Cô ta thậm chí sẽ không làm việc ở đây nếu họ muốn thuê cô ta. Roy Warren mới chính là món vớ bở mà cô ta định nhắm làm chồng đấy.”
Lúc trước Tiffany đã lo ngại em trai nàng có dính líu gì đó với cô hầu này khi Degan nhắc đến Pearl để uy hiếp cậu bé ngày hôm trước. Khi nàng thoát ra khỏi mớ rối rắm này, nàng sẽ phải cảnh cáo Roy tránh xa người đàn bà lẳng lơ, trơ trẽn hai mặt này. Cậu bé có nghe lời nàng không, hay cũng sẽ giận dữ với nàng như bây giờ? Hay thậm chí đã là quá muộn? Nàng tự hỏi Roy làm gì trong thị trấn vào giữa tuần, khi mà Pearl cũng đang ở đó.
Ngày hôm sau, chú heo con lại chạy vào nhà, nhưng lần này là trong tay Jakes, người đầu bếp nửa mùa đang bực tức. “Lẽ ra cô không được làm bạn với nó. Nó kêu gào ầm ỹ vì không được ra ngoài tìm cô.”
“Ông dựng thêm hàng rào rồi à?”
“Phải dựng thêm đấy” Jakes gào lên. “Chưa từng có rắc rối quỷ quái vì đàn lợn con đi lang thang xa chuồng cho đến khi chúng đánh hơi thấy cô. Đây, giờ nó là của cô đấy.”
Ông ta chìa con vật về phía nàng làm Tiffany sửng sốt, nhưng không hẳn là khó chịu. Nàng chưa bao giờ có vật cưng cả, mà con vật này dường như luôn làm nàng thư thái. Khi chú heo giờ đã là thú cưng của nàng thì đương nhiên nàng phải đặt tên cho nó. Nàng quyết định chọn tên Maximilian, một cái tên quý phái đối nghịch với bản chất của nó. Nhưng một lợi thế lớn hơn mà món quà bất ngờ này mang lại cho nàng là Pearl tránh xa căn bếp vì chú heo con quanh quẩn trong đó suốt cả ngày. Cô hầu hình như có ác cảm với chú heo, luôn tránh né như thể nó muốn chạy về phía cô ả lắm vậy.
Tiffany ngày càng nấu lên tay, dù không dễ để vượt qua được món thịt quay mà cả nhà phải cảm kích. Nhưng lạ là nàng lại thật sự thấy có hứng thú nấu ăn – thật ra là không phải lúc đứng nấu nướng, vì trời càng ngày càng nóng, và căn bếp cũng thế. Mồ hôi chảy ròng ròng suốt ngày là một trải nghiệm mới đối với nàng! Nhưng nàng thấy việc thử nghiệm các loại gia vị lại rất hay. Nàng thử vào các bữa trưa, vì gần như cả nhà không ăn trưa ở nhà, rồi ghi chép lại. Cả việc đó cũng thú vị nữa. Nàng đang tự tạo ra công thức của riêng mình! Và bất cứ thứ gì có vẻ ngon đều được đưa vào thực đơn bữa tối.
Tối thứ bảy Hunter không vào thị trấn với những người khác. Anh ở nhà dạy Tiffany chơi bài, lẽ ra có thể chơi tối nào cũng được, nhưng anh lấy cớ thứ bảy là ngày duy nhất anh chơi bài, nếu không phải tối thứ bảy thì sẽ không có hôm nào khác hết.
Nàng không muốn thế. Dành cả buổi tối với anh không phải là ý hay vì ngày nào cũng gặp anh rồi. Anh thậm chí còn ngồi ngắm hoàng hôn với nàng, ngồi trên xích đu với nàng và Maximilian, không phải lúc nào cũng nói chuyện, nhưng anh luôn luôn, luôn luôn làm nàng cười. Nhưng tối đó anh đã phỉnh phờ nàng.
Họ ngồi ở cái bàn dùng chơi bài trong phòng khách. Chỉ hai người trong căn phòng rộng, cười vang khắp nhà, đến nỗi ông Zachary phải hét xuống bắt họ trật tự. Nhưng nàng không thể thắng một ván nào cho dù nàng có tính toán như thế nào đi nữa. Nàng bắt đầu nghi ngờ Hunter chơi ăn gian. Kể cả chuyện đó cũng buồn cười nữa!
Nàng phải ngừng vui vẻ với anh. Nàng không nên cảm thấy thoải mái như thế khi ở cạnh anh, vì bây giờ nàng cũng đã thường xuyên dắt gia súc với anh. Chăn dắt. Đó cũng là một điều thú vị để nhớ đến. Nàng thật sự đã dắt một con bò!
Hôm đó anh rủ nàng cưỡi ngựa đi dạo. Anh cho nàng chọn hướng đi. Nàng muốn đến xem cái mỏ đồng khốn kiếp trong trang trại, nên họ đi về phía đông. Nhà Callahan không nói quá chút nào. Bãi cỏ phía trên đường hầm bị muội than ám đen ngòm. Đường vào hầm tạo thành một cái hố rộng. Họ vẫn chưa đi đến nơi thì nghe thấy tiếng bò rống. Lại một con bò nữa bị tuột chân xuống cái hố sâu này. May mắn là con này chỉ bị trượt xuống khoảng hơn một mét ở rìa hố rồi bị kẹt trong đó. Nhưng có vẻ nó không bị thương, chỉ không thể tự thoát ra được.
Hunter xuống ngựa, túm lấy sợ dây thừng vắt trên yên. Khi nàng thấy anh sắp tròng sợi dây thừng qua mũi con bò thay vì thả nó vòng quanh cổ, nàng nhớ Mary nói về chuyện bà thích luồn dây vào mũi bò con, nên nàng xin Hunter để thử. Anh ngạc nhiên nhưng vẫn chỉ cho nàng. Mary nói đúng. Lúc đã treo được sợi dây quanh con bò thay vì để nó tự vướng vào tay mình thì cảm giác thật tuyệt.
Nhưng chuyện đó làm họ về trang trại muộn. Mặt trời bắt đầu lặn, nên nàng lao đi bỏ xa Hunter ngay khi nhận ra.
“Cẩn thận đấy” anh nói, “nếu không tôi sẽ phải cầm dây cương để dắt em về đấy.”
Nàng cười. “Xin lỗi anh, vì cảnh ở đây đẹp quá, mà hoàng hôn thì thật kỳ vĩ.”
Anh cười. “Tôi đã biết là em thích hoàng hôn rồi. Khi em sống ở đây cả đời như tôi, thì không chú ý đến nó nhiều đến thế đâu.”
“Anh thật may mắn. Ở thành phố, xung quanh toàn tòa nhà cao tầng, thì không thể nào nhìn thấy đường chân trời đâu. Nhiều lắm là một ánh hồng nhợt nhạt trên bầu trời trước khi mặt trời lặn, nhưng không được như thế này.”
Đó là một điều tuyệt vời để kết thúc một ngày vui vẻ như thế. Nghĩ đến chuyện đó làm nàng thấy hơi bứt rứt. Từ lúc nào nàng thích được ở bên Hunter vậy chứ? Nàng còn chưa ở đây được 2 tuần, dù cũng sắp rồi. Nhưng nàng không tiến thêm được bước nào để tìm ra một giải pháp hòa bình cho mối thù này mà không cần đến đám cưới đó. Hunter có thể - nếu anh muốn.
Suy nghĩ đó bám lấy nàng khi họ dắt ngựa về chuồng. Đi bộ về nhà, nàng đã hỏi anh, “Có bao giờ anh nghĩ đến chuyện thu xếp để chấm dứt hiềm khích mãi mãi với những người hàng xóm mà không phải cưới một người trong gia đình đó không – vì anh nói là anh không muốn kết hôn mà?”
“Tôi không nói là không muốn kết hôn, chỉ là không muốn kết hôn với cô ta thôi.”
“Kể cả khi cô ấy rất xinh sao? À, vì, tôi nghe mẹ anh nói mẹ cô ấy rất đẹp.”
“Có thể cả cô con gái cũng thế, nhưng cũng chẳng có gì liên quan cả, không khi tôi đã sống cả đời với nỗi căm ghét gia đình đó. Tôi không nghĩ có chuyện gì có thể xóa nhòa nó đi. Chỉ luôn luôn bị ngấm ngầm khoét sâu hơn thôi. Chỉ cần cô ấy làm sai cái gì đó thôi là hiềm khích lại bùng nổ, mà đó thậm chí còn không phải lỗi của cô ấy.” Rồi anh sửng sốt. “Tôi chưa bao giờ nói với ai về nỗi sợ đó đâu đấy.”
Tiffany vội vã chạy vào nhà. Nàng cũng ước gì anh đừng nói cho nàng biết.
Chỉ Một Tình Yêu  Chỉ Một Tình Yêu  - Johanna Lindsey Chỉ Một Tình Yêu