Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Ảm Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 139 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 831 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:40:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39: Trân Trọng Cô
dit: Shyn
Cha Tiêu Tử là một thủ trưởng cấp cao, thuộc hàng có quyền lực, danh môn vọng tộc ít ai bì kịp, ở Cẩm thành này hợp tác vững vàng với Bí thư và ngài thị trưởng, mẹ Tiêu Tử là chủ một công ty lớn, chi nhánh rộng rãi cả trong và ngoài nước, là một nữ thương nhân xuất sắc.
Đại Lận tắm rửa xong, im lặng bước trên lầu xuống, nhìn quang cảnh xa hoa nhà Tiêu Tử, chân tay có chút luống cuống.
Cô cứ tưởng sẽ gặp người nhà của anh ở đây, không ngờ Tiêu gia này chẳng có một bóng người, chỉ có cô và Tiêu Tử. Tiêu Tử đứng ở phòng khách nghe điện thoại, nói chuyện công việc với đối phương, vừa quay đầu lại, liền thấy cô áo váy rộng thùng thình, tóc dài ướt sủng bết dính trên mặt.
Mái tóc đen mượt dài ngang lưng, khoát lên bờ vai trắng mịn như tuyết, mắt to như trong suốt, lông mi cong dày, môi đầy đặn hồng phấn, da thịt vừa mới tắm xong trở nên căng bóng, lộ ra vết hôn sâu ngấn in trên ngực.
Trên người cô tỏa ra mùi hương nữ tính, khuôn mặt nhỏ nhắn buông xuống, miệng nhỏ nhắn khẽ mím lại, có chút ngượng ngùng và xấu hổ.
Anh nhất thời nhìn đến thất thần, chạm rãi buông điện thoại trên tay xuống.
________________________________________
Đại Lận ngồi tù 3 năm, nhưng cũng chẳng mất đi sự ngây thơ thuần khiết, thực non nớt, đôi mắt ngập nước mê mang như một chút nai tơ, đầu nhỏ lúc nào cũng nhìn xung quanh cảnh giác, tìm kiếm phương hướng an toàn. Lúc cô ở trên du thuyền nhìn anh, sợ anh vứt bỏ cô, anh thật sự chỉ muốn đem cô nhốt vào lòng, cho cô cảm giác an toàn, cứ như vậy ôm cô cả đời.
Đại Lận bây giờ khuôn mặt tràn đầy vẻ căng thẳng, hẳn là ráat muốn được sống vui vẻ, hạnh phúc.
Ánh mắt anh dao động trên khuôn mặt trẻ trung của cô, kéo xuống một chút chính là phần ngực lốm đốm chấm đỏ.
Chấm đỏ chằn chịt đó chính là vết hôn, giống như đã khắc sâu vào người Đại Lận, mà người khắc lên, chính là Đằng Duệ Triết.
Đằng Duệ Triết là tên khốn!
Đại Lận cúi đầu, nhẹ nhàng lui lại, không ngừng dùng tay che lại cổ áo chữ V, muốn che lại dấu vết này. Cô không muốn để Tiêu Tuer nhìn thấy chúng, không muốn để anh biết mình đã từng bị nhục nhã.
Tiêu tử nhìn cô, bàn tay siết chặt lại, chậm rãi đi đến cạnh cô, lấy tay vuốt vuốt tóc của cô, làm như mình chưa thấy gì, cười nói: “Anh giúp em sấy tóc.”
Anh dịu dàng giúp cô sấy tóc, ngón tay thon dài xem kẽ trên tóc cô, yêu thích không muốn buông tay. Luồng khí nóng kia ôn nhu chạm đến, làm cho cô dần dần thả lỏng, nhẹ nhàng tựa vào trong lòng anh.
Sau khi giúp cô sấy khô tóc, anh dịu dàng hôn hôn lên mái tóc cô, rồi trượt xuống cái trán, nhưng vẫn không để cho cô cảm thấy trống rỗng, mà là ôm cô một cách thoải mái, rồi tự mình đưa cô đến chỗ làm.
Bà chủ Nhã Lan Cát (tên chỗ làm của ĐL) rất nể mặt Tiêu Tử, không để cho Đại Lận ra tiếp khách, mà chỉ để Đại Lận đi theo Cố Lả Lướt làm một số việc vặt vãnh.
“Đó là do chị đề nghị.” Cố Lả Lướt mở miệng cười, tóc dài phiêu dật đã biến thành tóc ngắn, làm cho khuôn mặt xinh đẹp càng tăng vẻ phong tình, khéo léo quyến rũ,“Nếu Tô tiểu thư cứ chỉ làm chuyện vặt vãnh, sẽ bị đám phụ nữ ở đây giẫm nát dưới lòng bàn chân, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên. Ha ha, đây là nơi phong nguyệt, chỉ làm việc lao công thì làm sao kiếm ra tiền, cho nên thử tiếp khách uống rượu, em thấy sao?”
Ánh mắt cô lưu chuyển, lông mi như tơ lụa khẽ liếc Đại Lận một cái. Quả nhiên Đại Lận lập tức lắc đầu, sắc mặt hơi xanh lại.
“Đi thôi, ngay lúc này. Hôm nay sẽ là ngày tiếp khách đầu tiên của em.” Cố Lả Lướt cười phong tình vạn chủng, kéo tay cô, nháy mắt với Cố Hồng một cái:“Đêm nay Công tố viên của Cẩm Thành sẽ đến Nhã Lan Cát, chị dẫn Đại Đại sang đó, phải giới thiệu đây là người mới được coi trọng ở Lan hội.”
“Mà Đại Lận, em không cần nói nhiều, nghe người ta nói rồi châm trà là được.” Cô quy đầu lại sờ sờ tay Đại Lận, giống như một người chị, “Em là tô tiểu thư, về việc thưởng thức trà, tranh, nước uống chắc cũng biết rồi đúng không?”
Đại Lận dùng sức lắc đầu, cô không muốn tiếp khách uống rượu.
“Tô tiểu thư không cần lo lắng.” Cố Lả Lướt thở dài một tiếng, giọng điệu ôn nhu, lời nói thấm thía: “Chị Lả lướt sẽ không giới thiệu một kẻ hư đốn cho em, công tố viên này là một chính nhân quân tử, không uống rượu, cũng không ham mê nữ sắc. Anh ta chỉ muốn tìm người nói chuyện phiếm, giải quyết chuyện phiền muộn chốn quan trường. Mà Tô tiểu thư từng là con gái nhà quan, chắc hẳn sẽ có tiếng nói chung với anh ta.”
Đại Lận chậm rãi ngẩng đầu, răng trắng noãn cắn muốn nát cánh môi.
“Tô tiểu thư, em hẳn là đã tiếp xúc nhiều với xã hội này, nhất là đàn ông.” Cố Lả Lướt không cười nữ, nghiêm túc nhìn khuôn mặt sợ hãi của Đại Lận: “Chuyện cửa nát nhà tan em không thể thay đổi, nếu em muốn có thể sống yên ổn trong xã hội này, thì phải biết tự mình cố gắng. Chuyện Tiêu Tử có thật sự trở thành nơi chắn gió bão cho em không vẫn không thể chắc chắn, nếu em gả cho anh ta, chị Lả Lướt sẽ rất vui vẻ, sẽ chúc phúc cho em; Nhưng nếu không thể, thì em chỉ có thể dựa vào chính mình mà sống, không phải sao? Làm việc ở đây không phải đẩy em sa vào vũng lầy, mà là để cho em mở rộng mối quan hệ.”
“Em......” Ánh mắt Đại Lận chớp động, lông mi nhẹ nhàng nhướn lên.
Bắt Yêu Bắt Yêu - Ảm Hương