Số lần đọc/download: 425 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:48:40 +0700
Chương 37: Cuộc Gặp Mặt
K
hải Hoàng quay sang nhìn người vừa khều tay mình. Bốn mắt gặp nhau cả hai đơ ra một lát
- Cô…lại là cô. Tui biết tui đẹp rồi, cô đi theo tui luôn cơ đấy!! – Khải Hoàng tự sướng
- À thì ra là anh – Khánh Tú nâng khóe môi cười gian
- Anh bị ảo tưởng chắc! – Khánh Tú
- Nô nô tui bị đẹp trai chứ không ảo tưởng như cô vừa nói
- Gớm! – Khánh Tú biểu môi
- Thế cô đi theo tui làm gì! Hôm bữa hù chết tui chưa đủ hay sao!
- Không rãnh đi theo anh! – Khánh Tú nhấn mạnh
- À trò hôm bữa anh thấy vui không – Khánh Tú mặt gian thấy rõ
- Cô..cô… - Khải Hoàng túa mồ hôi
~~lastback
~~* Trên máy bay
- Này!! – một cô gái khều tay Khải Hoàng
- Chuyện gì? – Khải Hoàng quay sang nhìn cô gái ấy. Cô gái ấy rất dễ thương và xinh xắn làm Khải Hoàng hơi động lòng
- Anh có đói không? – cô gái ấy hỏi
- Cũng hơi – Khải Hoàng nghĩ ngợi một chút rồi trả lời
- Tức nghĩ là anh có đói? – cô gái ấy lại hỏi
- Có thể cho là vậy!!
- Vậy anh ăn này không!! – cô gái ấy cười hết sức là tươi hí hửng lôi từ túi xách ra một thứ gì đó, hơi tròn đen đen dí sát vào mặt Khải Hoàng
- Áaaa!! Bom!!! Cứu! Có người muốn ám sát trai đẹp!!! – Khải Hoàng la ý ới, đẩy tay cánh tay cô gái ấy ra nhưng bất lực. Trái bom dí sát vào mặt cậu
Tiếp viên nghe tiếng kêu cứu liền chạy lại. Khải Hoàng mặt cắt không còn hột máu chuyển sang xanh lè
- Không phải việc của mấy người – cô gái ấy quay xanh nhìn đám nhân viên đang hốt hoảng lo cho Khải Hoàng
- Ơ..ơ
- Muốn nghỉ việc? – cô gái ấy nghiêm mặt nhìn một lượt đám nhân viên ấy
- Chúng tôi đi ngay, xin lỗi cô chủ - đám nhân viên ấy cong chân lên mà bỏ chạy. Cô gái ấy lạitiếp tục quay sang nhìn Khải Hoàng, tay quơ quơ trái mà Khải Hoàng cho là Bom
- Áaaa – Khải Hoàng hét lên theo phản xạ khi cô gái lại dí trái bom vào mặt
- Này!! anh ngu thiệc hay giả vậy!! Nếu là bom thiệc thì nãy giờ tui cho nó nổ mất rồi ông anh ạ việc gì hù anh tới lui như thế - cô gái ấy ranh ma cười
- Cô..cô – Khải Hoàng tức nổ đom đóm
- Hìhi cô biết cô giỏi rồi khỏi cần con khen. Cô ngại hết sức!!
- Khải Hoàng ư?? – cô gái ấy cầm quyển sách Khải Hoàng đang đọc, lật trang đầu quyển sách
- Thì sao! Trả đây – Khải Hoàng giật quyển sách
- Tên đẹp đấy! Tui là Khánh Tú, thế nhé. Tạm biệt tên ngốc – cô gái cười đểu rồi chạy đi mất
- Này! hai đứa quen nhau?? – Minh Quân hỏi
- Em á – Khải Hoàng và Khánh Tú đồng thanh. Cả hai quay sang lườm nhau
- Biết nhau??
- Không đời nào – lại đồng thanh
- Thôi bắt chước tui đi – Khánh Tú lườm Khải Hoàng
- Cô mới là người nên thôi đấy nhá – Khải Hoàng đốp chát lại
- Thôi! – hắn lên tiếng
- Đây là ai vậy chị? – Khánh Tú hỏi nó
- Bạn – nó trả lời cụt ngủn
- Giới thiệu cơ!
- Phong *chỉ hắn*, Tuấn Kiệt *chỉ tuấnkiệt*, Khải Hoàng *chỉ khảihoàng* những người còn lại em đã biết – nó
- Òh! Chào mọi người em là Khánh Tú. Hàyyy!! Xem ra có mình em và chị em 15 tuổi thôi sao! – Khánh Tú mặt buồn xo
- Không đâu! – Minh Anh lên tiếng
- Khải Hoàng nữa chi – Phương Vy tiếp lời
- Hóa ra còn anh – Khánh Tú nhìn Khải Hoàng
- Thì sao??
- Chả sao – Khánh Tú nhún vai tỏ vẻ chả có gì