Số lần đọc/download: 547 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 04:06:41 +0700
Q.3 - Chương 12
“Cái gì? Trở về?”
“Đúng vậy,” – Mẹ gật đầu đáp – “Sở gia tìm con suốt mười lăm năm trời, nay một nhà đã nhận nhau, đương nhiên phải về cảm tạ ân đức tổ tông.”
“Nhưng mà …” Ta vẫn chưa muốn rời khỏi đây.
Sở Hoa Phong nhận ra sắc mặt ta không được tốt lắm. “Tiểu muội có điều cố kỵ chăng?”
“À … Thật ra, con đã ký khế ước bán mình rồi …” Sống là người Diêm phủ, chết cũng phải làm ma Diêm phủ.
“Chuyện này thì dễ thôi, chỉ cần con muốn, mẹ có thể đi tìm Diêm Thái phó …”
“Mẹ, không cần phải vậy! – Ta theo phản xạ hét to lên – “Cái này … Gia … hắn … không dễ thương lượng cho lắm…
“Khó thương lượng?” Trên mặt bà hiện lên ba cái dấu chấm hỏi đầy tò mò.
“Phải, hắn …” Ta cố gắng tìm tòi lục lọi trong đầu những từ có thể dùng. “Hắn không những không phân biệt phải trái, hơn nữa còn rất bá đạo. Phàm là thứ hắn muốn thì tuyệt đối sẽ không chắp tay dâng cho người ta, thế nào cũng phải đè ép, làm trá mới thôi. Quả thực chính là … là …” Xin lỗi gia, để ta có thể tiếp tục ở lại đây, lão nhân gia ngài đành phải hy sinh một chút vậy.
“Có chuyện này sao?” Sở Hoa Phong nhíu mày hỏi.
“Đúng!” Ta không ngừng gật đầu, cứ như là chỉ cần chậm một chút sẽ làm giảm độ thành tín của ta.
“… Vậy ngươi còn đi theo hắn làm gì?”
“Hả?” Ta há hốc mồm, vạn lần cũng không nghĩ tới hắn sẽ hỏi lại như vậy.
“Phải đấy tiểu muội, nếu Diêm Thái phó thật sự là người không phân rõ trái phải, chúng ta đây lại càng không thể để ngươi tiếp tục ở lại nơi này.” – Ngay cả đại tỷ thoạt nhìn mềm mại hiền thục – Sở Hoa Vân – lúc này cũng nghiêm mặt nói.
“…” Ta dở khóc dở cười. Cái này gọi là mua dây buộc mình sao?
Mắt thấy mẹ con, huynh muội ba người ghé tai nhau bắt đầu nói nhỏ, ta không khỏi cười khổ một tiếng. Muốn công phá ba người này tuyệt đối là không có hy vọng, chỉ còn cách xuống tay với …
“Gia, nếu mẹ ta đến tìm ngươi nói cái gì, ngươi trăm ngàn lần cũng không được đáp ứng!” Qua bữa điểm tâm ngày hôm sau, ta ở hậu viện chặn đường Diêm Sâm đang muốn trở về phòng.
Hắn ngẩn ra: “Chẳng lẽ ngươi không muốn đoàn tụ với họ sao?”
“Ta … đối với bọn họ không có cảm tình gì a! Đột nhiên xông ra bảo ta phải chấp nhận thế nào …” Huống chi ta căn bản không phải tiểu khất cái kia.
“Nhóc con Sở Huyền, ngươi sẽ thích họ.” Diêm Sâm nói nhỏ, trên gương mặt tuấn dật hiện lên nét buồn xa xăm. “Như chân với tay, thân tình vĩnh viễn không thể chia cắt. Bọn họ là người thân của ngươi, đương nhiên sẽ đối xử tử tế với ngươi. Chuyện này ngươi không phải lo.”
“Vấn đề không phải là bọn họ đối xử với ta thế nào, mà là ta …” Ta căn bản là không muốn!
“Ngươi làm sao?”
Ta cắn chặt răng. “Ta …”
“Thái phó đại nhân.”
Thân mình ta chợt cứng đờ, từ từ quay đầu lại. “Mẹ …” Hành động nhanh như thế sao?
“Sở lão phu nhân.” Diêm Sâm lễ phép chào hỏi, khuôn mặt vẫn mang vẻ bình thản. “Tìm vãn bối có việc gì chăng?”
“Phải.” – Mẹ liếc mắt sang nhìn ta – “Là về chuyện nữ nhi Sở Huyền của ta.”
Xong rồi, đề cập tới rồi. Ta vội vàng nháy mắt với Diêm Sâm, cực lực lắc đầu, ý bảo hắn đừng có tùy tiện đáp ứng. Nào biết hắn chỉ cười nhẹ nói:
“Mời lão phu nhân đến thư phòng nói chuyện.”
“Tiểu muội, ngươi cứ đi đi lại lại như vậy làm ta hoa hết cả mắt. Cầu xin ngươi, có thể ngồi yên một chút được không?”
Ánh mắt mang theo mười phần sát khí bắn thẳng qua đó. “Chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi đương nhiên có thể ngồi yên rồi.”
“Tiểu muội, lời ấy sai rồi. Đại ca rất quan tâm đến muội, bằng không đã chẳng báo ẹ cùng Hoa Vân tới đây nhận thức muội.”
“…” Còn nói nữa, chính hắn mới là kẻ phá hư mọi chuyện!
“Không biết mẹ cùng Diêm Thái phó nói chuyện thế nào rồi … A! Mẹ, người đã về rồi?”
Nhìn về phía Sở Hoa Phong đang nghênh đón, ta thấy mẹ ta vẻ mặt tươi cười như xuân phong bước vào cửa.
“Mẹ, chuyện này …” Diêm Sâm nói như thế nào?
Nàng nhìn ta vẻ oán trách: “Ngươi a, đúng là không có mắt nhìn người.”
Sao cơ?!
“Diêm Thái phó người ta không kiêu cũng chẳng nóng nảy, rõ ràng là một người nhã nhặn lịch sự, làm gì có mãnh liệt bá đạo như con nói? Làm hại ta đã chuẩn bị cả đống lời định nói trong bụng, cuối cùng đều trở thành vô dụng cả.” – Nói đoạn, nàng lấy ra một tờ giấy đưa cho ta – “Đây, ta vừa mở miệng là hắn đã trực tiếp giao cái này cho ta rồi.”
… Đây là cái gì?
Mở tờ giấy ra, mặt ta nhất thời biến sắc …
“Ai, tiểu muội …” Sở Hoa Vân vừa vào cửa đã bị ta đụng mạnh, thiếu chút nữa là ngã nhào. “Muội đi đâu vậy?”
Thở hồng hộc tiến vào thư phòng, ta đập tờ giấy lên bàn, cắn răng chất vấn hắn: “Ngươi dựa vào cái gì mà làm như vậy?”
Chậm rãi chuyển mắt từ quyển sách trên tay lên tờ giấy trên bàn, vẻ mặt Diêm Sâm vẫn bình thản: “Ta vì sao lại không thể làm như vậy?”
“Ngươi … ngươi căn bản là không hỏi qua ý kiến của ta!”
“Ta chưa bao giờ biết chủ tử ra quyết định lại còn phải hỏi ý kiến nô tài.” Hắn buông mắt, ngữ điệu rất nhẹ, đối lập hẳn với ta.
Ta không khỏi siết chặt nắm tay đang run lên nhè nhẹ. “… Bởi vì ta là ‘nô tài’ của ngươi, vậy nên ngươi có thể tự ý đem ta giao cho người khác, có đúng không?”
“Bà ấy là mẹ ngươi, không phải người khác.” Diêm Sâm không buồn nâng mắt, vẻ mặt không chút thay đổi, đáp.
Hơi nước dần ngưng tụ nơi khóe mắt, ta cố nén cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, từ từ cầm lấy khế ước bán mình. “Được, tốt lắm …” Chớp mắt, tờ khế ước đã biến thành từng mảnh nhỏ. “Dù sao ngươi cũng chê ta vướng bận, vừa lúc có thể tiễn bước ta đi … Không cần biết ngươi ước hội kết giao với người nào, tất cả đều không còn liên quan đến ta nữa!”
Vung tay ném những mảnh giấy nhỏ vụn lên không, ta bật khóc lao ra khỏi thư phòng …
Xe ngựa không ngừng lăn bánh, thành Chí Dương phía sau ta càng ngày càng xa. Bỗng nhiên, bàn tay được một người nào đó dịu dàng nắm lấy. Ta quay đầu lại, thoáng nhìn nét mặt đầy lo âu của Sở Hoa Vân, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tiểu muội …”
“Không sao, không cần an ủi ta.” – Ta rầu rĩ nói – “Chỉ là chưa từng đi xa nhà nên không quen một chút thôi.”
Mẹ cùng nhị tỷ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó giữ chặt tay kia của ta, bà nói: “Huyền nhi, mẹ vất vả lắm mới tìm được con, nhất định sau này sẽ bồi thường lại cho con thật tốt.”
“Không cần đâu mẹ. Con không phải vì muốn được bồi thường mà trở về.” Mà bởi vì tên khốn nạn nào đó căn bản không muốn giữ ta lại …
“Huyền nhi, mẹ biết con luyến tiếc. Nhưng Diêm Thái phó không phải là người mà kẻ bình dân nhà nghèo như chúng ta có thể trèo cao với tới được … Thay vì cứ ôm những ý nghĩ không an phận, chi bằng làm một việc gì đó đến nơi đến chốn, con nói có phải không?”
Ý nghĩ … “không an phận”?
“Được rồi, mẹ!” Ta còn chưa mở miệng, thanh âm Sở Hoa Phong đã truyền từ ngoài vào: “Tiểu muội chỉ là rời khỏi nơi thân thuộc bấy lâu nên chưa thích ứng được thôi, cũng không phải là có suy nghĩ không thực tế gì cả. Chờ khi muội ấy về ở chung với chúng ta một thời gian rồi, tự nhiên sẽ không cảm thấy khổ sở nữa.”
“Phải đấy mẹ à! Tiểu muội thông minh như vậy, tuyệt đối sẽ không đi trêu chọc vào người không nên chọc. Mẹ chẳng lẽ lại không hiểu?” – Sở Hoa Vân ở một bên hát đệm vào.
“Đúng là tay chân tình thâm! Tìm được muội muội rồi nên gạt mẹ sang một bên phải không?” Mẹ giả vờ tức giận, nhưng khóe mắt cũng không dấu được ý cười.
Tiếng cười hoan hỉ vang không ngớt bên tai. Ta không nói gì, chỉ thở dài, ánh mắt liếc nhìn về phía xa xa …