Tôi tin những muộn phiền và thất bại đến với mình là nền tảng giúp tôi có thể cảm nhận cuộc sống ở một mức cao hơn.

Anthony Robbins

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 81 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2021-01-09 16:33:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37:Vương Tổng Đến Thăm Nhà Dân
ông Tử anh yêu nhất.”
“Có điều, cậu ta khư khư tỏ thái độ không muốn ký hợp đồng với chúng ta, cũng không muốn phát triển trong giới văn nghệ.” Nhị Lôi nói.
Điểm này, thật ra nằm ngoài dự liệu của Vương Trung Đỉnh.
“Cậu ta có nói nguyên nhân không?”
Nhị Lôi lắc đầu: “Không có nói.”
Đến tối, Vương Trung Đỉnh lần thứ hai lái xe qua chỗ ở của Hàn Đông.
Lần trước đi khá vội, ngay cả cửa phòng cũng không kịp khóa, bất quá trong nhà cũng không có gì để trộm. Cách hai thước là một cái nệm hơi rẻ tiền xẹp lép không ra hình ra dạng. Bốn phía là quần áo, vật dụng hàng ngày, đồ ăn vặt mới ăn được một nửa vứt tung tóe… vậy mà trong cái nơi rách nát này còn có một cái rương phá lệ gọn gàng.
Vương Trung Đỉnh mở ra, phát hiện đồ bên trong được sắp xếp rất chỉnh tề.
Cơ hồ toàn là các loại tạp chí giải trí, xếp dựa theo ngày phát hành từ kỳ thứ nhất đến kỳ cuối. Bên dưới đống tạp chí còn có các loại sách về kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp, mỗi một trang đều dùng bút đánh dấu những câu quan trọng.
Cuối cùng, Vương Trung Đỉnh lấy ra một quyển《 tuyển tập ba trăm bài thơ Đường 》cũ rích của Hoàng Lão từ bên trong.
Trên bìa còn viết mấy chữ: “Bạn gái – mối tình đầu tặng”
Chất giấy vàng xỉn bong tróc có thể thấy tuổi của nó đã rất lâu rồi, nội dung ấu trĩ bên trong chứng tỏ chủ nhân mối tình này yêu sớm, quả nhiên là bại hoại bẩm sinh.
Rất nhanh, Vương Trung Đỉnh lại phát hiện một quyển tạp chí bị vứt bỏ bên ngoài.
Quyển tạp chí này chính là quyển lấy hình anh làm ảnh bìa, mặt anh trên bìa bị vẽ mấy thứ hoa văn lung ta lung tung, nhưng nhìn qua có vẻ như không phải loại vẽ bậy đùa dai, mà là những ký hiệu quỷ dị.
Vương Trung Đỉnh nhặt ảnh chụp của Hàn Đông cách đó không xa lên, bên trên cũng bị tô tô vẽ vẽ đầy hoa văn kỳ lạ.
Vương Trung Đỉnh lấy ảnh bìa của mình, lấy luôn cả ảnh chụp của Hàn Đông cất vào trong túi.
Lúc sau, anh mở máy tính Hàn Đông lên.
Trong máy tính Hàn Đông tựa như căn phòng thu nhỏ của mình, folder bên trong cũng lộn xộn ngổn ngang như đồ dùng bên ngoài, nhưng lúc mở cái folder được đặt tên là ‘biểu diễn’ kia, các file bên trong lại được phân loại một cách chỉnh tề.
Trong đó chứa mấy trăm cái video, đều là những bộ phim điện ảnh, kịch truyền hình mà hắn suốt năm năm tham gia diễn.
Các video này đều thống nhất một cách đặt tên, như 12′15″—12′17″, 47′33″—47′34″… vân vân, có lẽ là thời gian mà Hàn Đông xuất hiện trên màn ảnh.
Đối với một người yêu con số như Vương Trung Đỉnh, chỉ cần quét mắt một vòng là có thể tính ra tổng số thời gian mà Hàn Đông xuất hiện.
Năm năm —— thời gian xuất hiện còn không bằng cảnh diễn của diễn viên chính trong một bộ phim.
Mà trong đó còn chưa tính trường hợp Hàn Đông tự ý kéo dài thời lượng cho mình, trên thực tế, dù như vậy cũng không đáng kể.
Khó có thể tưởng tượng được, một tên ngốc thần kinh có vấn đề làm sao lại mang theo chấp nhất vững vàng đối với sự nghiệp đến thế? Càng khó hiểu nhất chính là, nếu đã yêu diễn xuất đến vậy, vì sao hắn lại cự tuyệt cơ hội tốt để phát triển?
Vương Trung Đỉnh lại mở thêm một folder của người kia, bên trong đều là ảnh hậu trường lúc Hàn Đông còn làm diễn viên quần chúng, có một vài tấm chụp cùng các vị minh tinh. Kéo chuột xuống dưới cùng, một tấm ảnh không ngờ đến nhảy vào tầm mắt Vương Trung Đỉnh.
Hàn Đông và Lý Thượng chụp ảnh chung!
Hai người kề vai sát cánh đứng ở cửa trường quay Bắc Ảnh, ngày đó cũng là ngày Lương Cảnh kêu người tới đây chọn diễn viên.
Lý Thượng trong hình cười ngu ngốc, so với lần đầu tiên gặp mặt Vương Trung Đỉnh như hai người khác nhau.
Vương Trung Đỉnh chép tấm hình này vào usb của mình.
Trước khi đi, Vương Trung Đỉnh còn đã phát hiện một cọng dây thừng giắt trên tay cầm cánh cửa, cũng chính là đạo cụ ngày đó Hàn Đông vừa khóc lóc vừa tự trói mình. Chỉ là một cọng dây thừng bình thường, được bện từ dây gai. Bị Hàn Đông giày vò như vậy, đầu dây gai bị bung ra một chút, tua rua như đám lông, bên trong hình như còn kẹp thứ gì đó.
Vương Trung Đỉnh dùng ngón tay gảy gảy mấy cọng dây gai, rút ra được một tờ giấy.
“Đông Tử anh yêu nhất.”
Đây rõ ràng là nét chữ của một người đàn ông.
Vương Trung Đỉnh đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó Hàn Đông khóc bù lu bù loa tự trói chính mình…
Nếu không có ai phát hiện, bảy ngày? Mười ngày? Hay một tháng, tờ giấy này cũng sẽ nát vụn bên trong. Thực may mắn, có người đã phát hiện bí mật này, nhưng đáng tiếc là, người phát hiện nó không phải Hàn Đông.
Vương Trung Đỉnh đã rút tờ giấy ra cũng không để trở lại, mà cất vào túi mình.
Sau đó, khóa kỹ cửa rời đi.
Phong Mang Phong Mang - Sài Kê Đản Phong Mang