The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 94 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
hương 38
Phương Thiến dĩ nhiên hiểu được.
Miệng nàng khẽ nhếch một cái. “Lý do này của ngươi, thực có chân lý, cũng có đủ lực hấp dẫn.” Nàng hướng hắn vươn tay. “Ta có lợi ích gì?”
Hắn nhìn nàng, đồng tử băng lam mắt nhu hóa có chút lãng đãng, môi khẽ giương lên thể hiện ý cười.
“Thành công, ngươi có cơ hội tìm được đáp án ngươi muốn.”
Hắn dương tay, bắt lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng.
“Như vậy, hợp tác vui vẻ!” Trong đôi mắt lạnh nhạt của nàng hiện lên một chút ánh sáng. “Xin hỏi công tử xưng hô thế nào? Đương nhiên tên chỉ là một loại ký hiệu, chỉ cần công tử ột cái ký hiệu có thể xưng hô.” Nàng đương nhiên không mong chờ hắn nói tên họ thật, nhưng trước mắt nếu đã là người hợp tác, nàng tự nhiên muốn biết cách xưng hô với đối phương.
Hắn kinh ngạc cười, trong đôi mắt băng lam, nồng đậm ý tứ hàm xúc. “Tại hạ Tề Nghiễn, Tề trong chỉnh tề, Nghiễn là nghiên mực.”
“Ta gọi Loan Ngọc Khanh, Ninh Vương phi phủ Ninh Vương Ngự Thiên Kỳ Lạc Nguyệt vương triều, Tề công tử kiến thức quảng đại, tất nhiên cũng có thể đã nghe nói qua.” Phương Thiến cười tự giễu.
Nàng không ngại cho đối phương biết thân thế nàng, vì thân phận có đôi khi cũng là một loại bảo hộ, một loại cách ly. Thời điểm có thể lợi dụng thì nên lợi dụng.
Tề Nghiễn không nghĩ tới Phương Thiến hội tên thật bẩm báo, sau rồi hắn nghĩ nghĩ, đột nhiên có chút hiểu được.
Ninh Vương phi? Hắn nghiền ngẫm ba chữ này, nàng thật đúng là cẩn thận a, hắn lắc đầu bật cười, nàng không biết sao? Danh hiệu với hắn mà nói, căn bản là không có tác dụng gì.
Nếu hắn có tâm muốn làm gì, quốc gia sau lưng nàng có thể trở ngại hắn sao?
“Tề công tử, làm phiền ngươi, chúng ta hiện tại đi thôi.” Phương Thiến đón nhận ánh mắt đầy thú vị của hắn, nàng lấy tay đẩy bánh xe lăn.
Tề Nghiễn nếu có chút đăm chiêu nhìn chằm chằm xe lăn. “Ninh Vương phi, nàng xác định cần xe lăn này sao?”
Phương Thiến nâng mâu, thần sắc lạnh nhạt nói: “Ngồi xe lăn có chỗ tốt của việc ngồi xe, đi đường có chỗ tốt của việc đi đường, thông minh như Tề công tử, hẳn sẽ không tiểu nhân tới mức vạch trần ta đi?” Người này nếu không thể dối gạt hắn, chẳng bằng nói thật.
Ha ha..
Tề Nghiễn không khỏi dương thần mà cười. Trên đời này người có thể bị người khác nhìn thấy mà vẫn tự nhiên như cũ yêu cầu đối phương tiếp tục làm người hồ đồ, chỉ sợ cũng chỉ có Ninh Vương phi trước mắt này.
Thú vị, thật sự là thú vị, lời đồn đôi khi không thể quá tin tưởng, Ninh vương phi trước mắt này với Ninh Vương phi trong lời đồn quả thật rất khác biệt.
“Tề công tử, người không phải đang cân nhắc nên vạch trần tiểu nữ như thế nào để làm trò cười chứ?” Phương Thiến đưa thêm một câu, làm cho Tề Nghiễn buồn cười, ha ha đứng lên.
Hồng Tụ cùng Lục y hai người bên ngoài nghe thấy thiếu chủ cười, cả hai đều nhìn sang đối phương, trên mặt hiện rõ bốn chữ không thể tin được.
Thiếu chủ là đang cười sao?
Rất nhanh, nghi ngờ của các nàng được kiểm chứng.
Thiếu chủ các nàng, cười lớn phụ giúp nữ tử vẻ mặt lạnh nhạt kia, ra khỏi Thanh Nhã Cư.
Các nàng nhất thời cảm thấy hoa mắt, liều mạng xoa xo dụi dụi, rồi sau khi nhìn lại, vẫn là thiếu chủ đang cười, khiến các nàng không thể không tin.
“Lục Y tỷ tỷ, nữ tử này rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể làm thiếu chủ cười sảng khoái như vậy.” Tiếng cười sảng khoái này là lần đầu các nàng nghe thấy.
“Hồng Tụ, không được nói hưu nói vượn, thiếu chủ không thích thuộc hạ bàn chuyện thị phi, hiểu chưa?” Lục Y tuy rằng cảnh cáo Hồng Tụ, nhưng lòng của nàng, đã muốn gợn sóng.
Lúc hai nàng nói chuyện, Tề Nghiễn đã thôi cười đẩy xe lăn của Phương Thiến lại.
“Hồng Tụ, Lục Y, Loan cô nương đây đã đáp ứng đi đường cùng chúng ta, hai ngươi đến Nguyệt lâu gặp Hoắc Trung, cùng hắn an bài các thứ, ta cùng Loan cô nương sẽ đi sau.” Tề Nghiễn cầm chiết phiến trong tay giao cho Lục Y.
Lục Y trong lòng khẽ động, nàng lĩnh mệnh nói: “Thuộc hạ tuân mệnh, nhất định không phụ kỳ vọng của thiếu chủ. Hồng Tụ, chúng ta đi.” Hai nàng như hai đạo sương khói, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt Phương Thiến.
Đây là khinh công trong truyền thuyết a, quả nhiên thật lợi hại, nhẹ tựa phi yến! Trong đôi mắt nàng, xẹt qua chút ánh sáng thưởng thức rồi cũng biến mất rất nhanh.
Phi Khuynh Thiên Hạ Phi Khuynh Thiên Hạ - Khinh Trần Như Phong