No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Vây Hồng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 198 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 630 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
rên đường phố thành Bạch Phong.
Có một vị cô nương tay xách nách mang một đống đồ. Trên miệng lẩm bẩm thứ ngôn ngữ mà dân bản địa khó có thể hiểu được. Nét mặt cô nương đó có vẻ rất nhẫn nại, nhẫn nại để không vứt đống đồ kia xuống đất.
“Khốn khiếp, nếu biết nặng thế này mình đã dắt Nhu nhi theo cùng.” Bất Diệp chật vật ôm túi đồ, bước đi từng bước về phía Phong phủ.
Sáng hôm nay, nàng cầm theo một 100 lượng bạc mà Phong Lữ đưa cho, tung tăng đi ra khỏi Phong phủ. Vốn dĩ nàng muốn làm một chuyến du ngoạn nhân gian thì...Quá vui sướng, nàng đã quên mất cái tật truyền đời của mình: nàng đã bị lạc đường.
Loanh quanh trong các con phố của thành Bạch Phong gần mấy canh giờ liền. Rốt cuộc chịu không nổi, nàng đành phải thuê một phòng trọ với số tiền có trong người. Trong đó, nàng thoải mái gọi ra những thứ nàng cần mà chẳng cần sợ ai nhìn thấy.
Đã xong việc cần làm, nàng rời phòng trọ, tiếp tục hỏi đường với một trạng thái u u mê mê.
Rốt cuộc, nàng đành phải hỏi một lão khất cái gần đó. Lão chỉ đường cho nàng rất rõ ràng nên nàng đã tặng cho lão toàn bộ số tiền thừa còn lại trong người. Có lòng thương người vẫn hơn mà.....
“Á...cái quái gì vậy?” Bất Diệp ngã phịch xuống đất. Có người chạy va vào nàng....Tuy nhiên chết cũng không rời tay khỏi đống đồ. Túi đồ vẫn còn nguyên.
“..Xin lỗi, tiểu cô nương. Cô không sao chứ?” Nam nhân tóc đã hoa râm bối rối nói.
“Không sao cái gì? Đụng chết người ta rồi nói xin lỗi là xong à?” Bất Diệp nộ khí xung thiên. Nàng đứng bật dậy, phủi phủi quần áo. May mà đống đồ kia không sao. Nàng ngước mắt lên nhìn cái người vừa đụng nàng ngã xuống đất.
Ánh mắt nam nhân kia thoáng thay đổi.
“Ta hồ đồ quá, mong tiểu cô nương lượng thứ cho”
“Bỏ đi. Lần sau lão nên nhìn đường cho rõ” Bất Diệp phẩy tay. Nàng tức tối ôm đống đồ chạy một mạch về phía Phong phủ.
Một ánh mắt sắc lạnh nhanh chóng lướt qua nàng.
Nam nhân trung niên kia đăm chiêu nhìn theo hướng nàng đi. Bỗng nhiên,từ sau lưng xuất hiên hai bóng người.
“Hữu đường chủ, là cô ta?” Một người lên tiếng nói.
“...Đôi mắt hổ phách đó...rất giống với lời đồn đại...” Nam nhân trung niên ôn tồn nói.
“Vậy chúng ta mau về bẩm báo với Khương giáo chủ thôi” Người còn lại nói.
“Khoan...cứ bám theo cô ta đã...chưa biết chắc không thể ra tay. Cẩn thận...nếu cô ta phát hiện ra thì cứ bắt sống về”
“Vâng...Thuộc hạ xin đi ngay...” Hai người kia trao đổi ánh mắt, cung kính chắp tay.
Tại Thanh Lâm Các.
“Nhu nhi, ra đỡ ta cái” Bất Diệp gọi ầm ĩ gần Thanh Lâm các.
“Phu nhân, Tứ tiểu thư về rồi” Nhu nhi nghe thấy tiếng gọi của tiểu thư mình, vội vàng chạy ra.
“Diệp nhi về rồi hả?” Phu nhân bừng tỉnh.
“Vâng, mẫu thân” Phong Lữ đáp lại.
Bất Diệp cùng Nhu nhi khiêng đống đồ nặng trịch vào trong phòng. Mệt nhọc ngồi xuống uống một ngụm nước, nàng thở hổn hển.
Đại phu nhân cùng Phong Lữ ngơ ngác nhìn đống đồ Bất Diệp mang về. Đó là một cái túi màu đen rất là to, cùng vài cái hộp màu hồng nữa. Nhưng tất cả đều được buộc kín lại, nên hai người không nhìn được thứ gì đang đựng bên trong.
“Diệp nhi, đây là cái gì vậy?” Đại phu nhân ngạc nhiên.
“Đó là đồ trang điểm, y phục, trang sức, tất tần tật mọi thứ dành cho Lữ tỷ” Bất Diệp mệt mỏi, nàng quên luôn cả kính ngữ.
“Muội mệt rồi, chắc đi đường xa lắm phải không, uống chén nước đi” Phong Lữ nhu thuận rót trà cho Bất Diệp.
“Cảm ơn tỷ, cũng không xa lắm” Thật ra là nàng có đi đâu đâu, vẫn ở quanh đây thôi. Nhưng nàng không thể nói nàng lạc đường được.
“Nhu nhi, em mở hộp chiếc hộp ra cho Đại phu nhân xem” Biết nghĩa mẫu mình sốt ruột, Bất Diệp nhanh chóng bảo Nhu nhi mở chiếc hộp mình tâm đắc nhất ra. Nàng đã phải mất cả buổi tối để phác thảo trang sức hợp với Phong Lữ.
“Vâng ạ” Nhu nhi nhẹ nhàng mở chiếc hộp màu hồng ra. Lập tức, ánh mắt cô bé ngạc nhiên cực độ.
“Sao vậy, đưa cho ta xem?”Đại phu nhân thắc mắc, bàn tay đón lấy chiếc hộp từ Nhu nhi. Cũng một tia kinh ngạc.
Bất Diệp mỉm cười.
Phong Lữ khó hiểu nhìn muội muội nàng. Nàng đứng lên tiến về phía mẫu thân, nhìn vào trong chiếc hộp. Ngay lập tức, một trận trấn động.
Ngón tay khẽ chạm vào những đồ trang sức đẹp tuyệt vời, Đại phu nhân không thể tin vào mắt mình. Quá đẹp, quá sức tưởng tượng, bà chưa bao giờ thấy thứ trang sức nào lại đẹp đến vậy.
“Diệp nhi, những thứ này....” Đại phu nhân khẽ thốt lên.
“Nghĩa mẫu không cần ngạc nhiên. Đồ cho tỷ tỷ đương nhiên phải là những thứ tuyệt nhất rồi” Bất Diệp mắt lấp lánh ý cười.
“Tỷ đã sẵn sàng chưa? Chỉ ít phút nữa thôi, muội sẽ biến tỷ thành con người hoàn toàn khác” Nàng quay sang nói với Phong Lữ.
“...Ta..sẵn sàng”Phong Lữ gật đầu. Đau lòng gạt bỏ những tình cảm riêng, con đường mà nàng đã bước lên đã không còn chỗ để lùi nữa rồi.
Bất Diệp nhếch nhẹ khóe môi. Kịch hay còn ở phía trước.....
Một số nhân vật nữ đã xuất hiện trong Nữ Kiếm Khách.vs.Tứ Vương Gia
Lăng Tâm -No.1 trong chín nữ sát thủ của Cửu Liên Hỏa hội
Song Như - No.2 trong chín nữ sát thủ của Cửu Liên Hỏa hội
Nhược Hàn - Lãnh chủ phu nhân của Lãnh Phong sơn trang ( P/S: khi còn trẻ)
Khương Ly - Trưởng lão của Lăng Nguyệt Giáo
Phong Nguyệt - Nhị tiểu thư của Phong phủ
Bạch y nữ tử - Người đã giúp đỡ Bất Diệp xuyên không
Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia - Cá Vây Hồng