Số lần đọc/download: 522 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 07:57:35 +0700
Chương 38: Lão Nương Ngươi Đến Tìm Ta Gây Phiền Toái!
C
ơm nước no đủ, cuộc sống thật tốt đẹp!
Tô Khinh Lăng dùng bữa sáng kiêm cơm trưa thật phong phú xong, liền lảo đảo đi đến thư phòng Hạ Tư Lạc. Nàng muốn đi xem chút xem, băng sơn kia trở lại nơi này làm cái gì.
“Đứng lại!” Đến trước cửa thư phòng, đám Tô Khinh Lăng bị hai gã thị vệ trông coi chặn lại.
Tô Khinh Lăng liếc một chút. Ức, là hai con chó trông cửa thật hung dữ nha!
“Người tới là người nào? Nơi này là cấm địa của Thập Nhất hoàng tử, không được xông loạn, tránh ra mau!” Một gã thị vệ hướng mấy người phất tay, một bộ dáng như đuổi chó đuổi mèo thông thường.
Tô Khinh Lăng mặt không đổi sắc, khoé miệng vẫn luôn tươi cười, nhưng bọn Hạ Hà lập tức lùi xa mấy bước, cùng nàng duy trì một khoảng cách nhất định. Bọn họ biết a, hai người kia thật ngu ngốc, dám chọc chủ tử tức giận. Căn cứ vào kinh nghiệm xương máu của bọn họ, biểu tình cười đến thoải mái kia chính là lúc chủ tử sắp cho kẻ xui xẻo một đao. Sách, bọn họ bi ai thay hai gã thị vệ.
“Cấm địa của Thập Nhất hoàng tử?” Tô Khinh Lăng hơi chau mày.
“Biết rồi liền lăn!” Hai gã thị vệ vốn mất hứng khi bị điều đến đây. Tuy Nghiên Quý phi là chủ tử tốt, nhưng Thập Nhất hoàng tử trong cung nổi tiếng là kẻ quái thai, quanh năm suốt tháng đều không ở trong cung, so sánh với các hoàng tử khác thật điệu thấp đến khác thường.
“Dám bảo ta lăn?” Tô Khinh Lăng hơi sầm mặt, ngọc cốt phiến hướng Minh Nhất, Minh Nhị ra hiệu. “Minh Nhất, Minh Nhị, đem hai con chó trông cửa này dạy dỗ tốt cho bổn vương.” Cư nhiên dám kêu nàng lăn, thật sự to gan!
Minh Nhất, Minh Nhị liếc nhìn nhau, kết luận lại. Thà đắc tội với người Bắc Phượng còn hơn đắc tội chủ tử!
Hai đạo thân ảnh giống như tia chớp lao đến hai gã thị vệ. Dưới ánh mắt không tin được của bọn hắn, hai người hoá thành một đường cong hoàn mỹ.
“Các ngươi ở bên ngoài chờ bổn vương.”
Tô Khinh Lăng nhìn hai tên chó canh cửa bị đánh văng, hài lòng gật đầu, nói rồi đẩy cửa đi vào.
Trong thư phòng, long tiên hương lượn lờ nhè nhẹ.
Hạ Tư Lạc ngồi sau thư án như một pho tượng, tay cầm văn thư, ánh mắt nhìn chằm chằm trang giấy.
Nhưng Tô Khinh Lăng dám cam đoan hắn khẳng định nghe được thanh âm bên ngoài. Nàng cố ý bước đi thật mạnh, ánh mắt dán chặt lên người hắn. Thiết, thật sự không để ý nàng sao? Thật là!
Môi anh đào cười quyến rũ, Tô Khinh Lăng đi đến gần thư án, tay che lên mặt giấy, xem hắn thế nào không nhìn nàng nữa.
Hạ Tư Lạc ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh như nước, nhìn nàng.
“Không thú vị!” Tô Khinh Lăng thấy hắn không có phản ứng, cảm thấy có chút thất bại. Quên đi, nữ nhân tốt không cùng nam nhân so đo!
“Hạ Tư Lạc, lúc nãy biểu muội cùng nương ngươi tới tìm ta gây phiền toái!”
Nàng không khách khí, hướng Hạ Tư Lạc cáo trạng. Tuy không trông cậy gì khối băng này sẽ có phản ứng, càng không bao giờ có chuyện hắn giúp nàng lấy lại công đạo, nhưng nói cho cùng nàng không thể để lão nương cùng biểu muội kia nói xấu nàng trước mặt hắn. Cho nên, nàng mới tiên hạ thủ vi cường, ác nhân cáo trạng trước.
Hạ Tư Lạc giật mình, rồi khôi phục bình tĩnh.
Quả nhiên!
Tô Khinh Lăng tức giận, lại quăng thêm một câu: “Ta đem hai con chó canh cửa ném đi rồi.” Sửa lại ngữ điệu, kêu như vậy luôn.
Hạ Tư Lạc giống như nghe không thấy, chính là nghĩ nghĩ, chắc chắn hôm nay sẽ không thanh tĩnh, liền đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngươi đi đâu vậy?”
“…” Không có phản ứng.
“Ngươi đứng lại.”
“…” Không có nghe thấy.
“Ngươi điếc à?”
“…”