Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Dan Brown
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Origin (2017)
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 55 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 133
Cập nhật: 2024-02-07 10:23:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
u misión todavía no ha terminado,” giọng nói trên điện thoại của Ávila rành rọt. Nhiệm vụ của anh chưa hoàn tất đâu.
Ávila ngồi thẳng đầy chăm chú trên ghế sau chiếc Uber trong khi nghe tin tức từ ông chủ của mình.
“Chúng ta gặp một tình thế phức tạp bất ngờ.” Người liên hệ với ông ta nói nhanh bằng tiếng Tây Ban Nha. “Chúng tôi cần anh chuyển hướng tới Barcelona. Ngay lập tức.”
Barcelona? Ávila đã được báo sẽ tới Madrid để giải quyết thêm việc.
“Chúng tôi có lý do để tin rằng”, giọng nói tiếp tục, “hai cộng sự của Kirsch đang tới Barcelona tối nay với hy vọng tìm cách kích hoạt bài thuyết trình của Kirsch từ xa.”
Ávila cứng người. “Chuyện đó có thể sao?”
“Chúng tôi chưa dám chắc chắn, nhưng nếu bọn họ thành công, rõ ràng nó sẽ đảo ngược toàn bộ công việc vất vả của anh. Tôi cần một người hiện diện ở Barcelona ngay. Kín đáo. Hãy tới đó càng nhanh càng tốt và gọi cho tôi.”
Nói xong câu đó, kết nối bị ngắt.
Kỳ lạ là tin xấu lại tạo cảm giác rất vui mừng với Ávila. Ta vẫn được cần đến. Barcelona xa hơn hẳn Madrid nhưng vẫn chỉ là vài tiếng với tốc độ tối đa trên một siêu xa lộ vào lúc nửa đêm. Không để phí một khắc, Ávila giơ súng lên và gí vào đầu người lái Uber. Hai tay người ấy trên vô lăng căng cứng thấy rõ.
“Llévame a Barcelona,” Ávila ra lệnh.
Người lái xe thoát ở lối ra tiếp theo, chạy về phía Vitoria-Gasteiz, cuối cùng tăng tốc vào xa lộ A-1, thẳng tiến về phía đông. Hai phương tiện khác duy nhất trên đường vào giờ này là hai chiếc đầu kéo ầm ầm như sấm, lao vun vút để hoàn tất chặng đường tới Pamplona, rồi Huesca, tiếp đến là Lleida, và cuối cùng tới một trong những thành phố cảng lớn nhất ở Địa Trung Hải - Barcelona.
Ávila chắc chắn không tin vào chuỗi sự kiện lạ lùng đã đưa ông ta đến thời khắc này. Từ vực sâu nỗi tuyệt vọng thăm thẳm nhất của ta, ta vươn tới thời khắc phụng sự vinh quang nhất của mình.
Trong một khoảnh khắc u tối, Ávila vụt quay lại hố sâu không đáy đó, trườn ngang qua bàn thờ sặc sụa khói tại Nhà thờ lớn Seville, sục tìm vợ và con mình trong đống đổ nát vương đầy máu me, chỉ để nhận ra rằng họ đã ra đi mãi mãi.
Suốt hàng tuần sau vụ tấn công, Ávila không rời khỏi nhà mình. Ông ta nằm run rẩy trên đi văng, bị hành hạ bởi một cơn ác mộng bất tận dù vẫn tỉnh táo, trong đó, lũ quỷ hung hãn kéo ông ta xuống một vực thẳm tăm tối, bủa vây ông ta trong bóng đen, sự cuồng nộ và tội lỗi đến nghẹt thở.
“Vực thẳm ấy là luyện ngục,” một nữ tu thì thào bên tai ông. Bà ấy là một trong số hàng trăm tư vấn viên giúp xoa dịu nỗi đau, được Giáo hội đào tạo để trợ giúp những người sống sót. “Linh hồn con đang bị mắc kẹt trong một ngục tù tăm tối. Tha tội là lối thoát duy nhất. Con phải tìm cách tha thứ cho những người làm việc này, hoặc cơn giận của con sẽ đánh gục con.” Bà làm dấu thánh giá. “Tha thứ là sự cứu rỗi duy nhất của con.”
Tha thứ ư? Ávila gượng nói, nhưng quỷ sứ đã bóp nghẹt họng ông ta. Thời điểm ấy, có cảm giác báo thù là sự giải thoát duy nhất. Nhưng báo thù ai? Chẳng hề có ai nhận trách nhiệm về vụ đánh bom cả.
“Ta nhận thấy những hành động khủng bố tôn giáo là không thể tha thứ,” nữ tu sĩ nói tiếp. “Thế nhưng, có thể sẽ hữu ích khi nhớ rằng tín điều của chính chúng ta đã từng mở ra một Tòa án dị giáo kéo dài hàng thế kỷ nhân danh Thiên Chúa của chúng ta. Chúng ta đã giết những người phụ nữ và trẻ em vô tội nhân danh những niềm tin của chúng ta. Vì chuyện này, chúng ta phải xin thế giới tha thứ và cả từ chính chúng ta. Và theo thời gian, chúng ta đã làm lành.”
Rồi bà đọc cho ông ta nghe từ Kinh thánh: “‘Đừng chống cự người làm ác, nếu bị ai tát má bên phải thì hãy đưa luôn má bên trái cho họ. Hãy luôn yêu kẻ thù, hãy làm điều tốt cho những người ghét mình, hãy làm phúc cho những người nguyền rủa mình và cầu nguyện cho những người ngược đãi mình.’”
Đêm đó, cô đơn và đau đớn, Ávila trân trân nhìn vào gương. Người đàn ông nhìn lại ông ta là một kẻ xa lạ. Những lời của nữ tu sĩ chẳng giúp làm dịu nỗi đau của ông ta.
Tha thứ ư? Chìa má còn lại của ta ra!
Ta vừa chứng kiến cái ác không thể nào tha thứ được!
Trong cơn điên giận càng lúc càng ngùn ngụt, Ávila vung nắm tay đấm vào gương, khiến kính vỡ thành từng mảnh và gục xuống nức nở đau khổ ngay trên sàn phòng tắm.
Là một sĩ quan hải quân chuyên nghiệp, Ávila luôn là người biết kiểm soát - một chiến sĩ có kỷ luật, danh dự và tuân thủ thứ bậc chỉ huy - nhưng con người đó đã ra đi. Chỉ trong vài tuần, Ávila rơi vào trạng thái hoang mang, tìm quên lãng trong hỗn hợp mạnh của rượu và thuốc kê theo đơn. Chẳng mấy chốc, khát khao về hiệu ứng tê liệt của ông ta ngốn hết những giờ phút tỉnh táo, biến ông ta thành một kẻ lánh đời đầy thù hận.
Chỉ trong vài tháng, hải quân Tây Ban Nha âm thầm buộc ông ta nghỉ hưu. Như một chiến hạm hùng mạnh một thời giờ đây mắc lại trong một cảng cạn, Ávila biết mình sẽ chẳng bao giờ ra khơi nữa. Lực lượng hải quân mà ông ta cống hiến cả đời để lại cho ông ta một khoản tiền lương khiêm tốn vừa đủ cho ông ta sống.
Ta năm mươi tám tuổi rồi, ông ta nhận ra vậy. Và ta chẳng có gì.
Ông ta mất nhiều ngày ngồi một mình trong phòng khách, xem TV, uống vodka và chờ đợi bất kỳ tia sáng nào xuất hiện. La hora más oscura es justo antes del amanecer, ông ta cứ nhủ đi nhủ lại bản thân như vậy. Nhưng câu cách ngôn xưa cũ ấy của lực lượng hải quân hết lần này đến lần khác đều không đúng. Giờ khắc tăm tối nhất không phải là ngay trước lúc bình minh, ông ta cảm thấy như vậy. Bình minh không bao giờ xuất hiện.
Vào ngày sinh nhật lần thứ năm mươi chín của mình, đúng một sáng thứ năm mưa dầm dề, trân trân nhìn cái vỏ chai vodka rỗng và tờ thông báo đuổi ra khỏi nhà, Ávila thu hết can đảm tới tủ quần áo, lấy khẩu súng ngắn hải quân của mình xuống, lên đạn và kê nòng súng vào thái dương mình.
“Perdóname” ông ta thì thào và nhắm mắt lại. Rồi ông ta siết cò. Tiếng nổ nhẹ hơn ông ta hình dung rất nhiều. Một tiếng cạch hơn là một phát súng nổ.
Tàn nhẫn thay, khẩu súng không nổ. Những năm tháng nằm trong chiếc tủ bụi bặm mà không được lau chùi rõ ràng đã làm hỏng khẩu súng nghi thức rẻ tiền của ngài đô đốc. Dường như ngay cả hành động hèn nhát đơn giản này cũng vượt ngoài khả năng của Ávila.
Giận dữ, ông ta ném mạnh khẩu súng vào tường. Lần này, một tiếng nổ vang động căn phòng. Ávila cảm thấy một cảm giác nóng rát xé qua đùi mình và màn sương say xỉn của ông ta tan biến trong một cơn đau đớn kinh khủng. Ông khuỵu xuống sàn hét lên đau đớn và ôm chặt cái chân ròng ròng máu của mình.
Những người hàng xóm hốt hoảng đập cửa phòng ông ta, tiếng còi rít lên, và chẳng mấy chốc Ávila thấy mình ở Bệnh viện tỉnh San Lázaro của Seville, cố gắng giải thích chuyện ông ta đã tìm cách tự sát bằng cách bắn trúng chân như thế nào.
Sáng hôm sau, khi nằm trong phòng hồi sức, suy nhược và nhục nhã, Đô đốc Luis Ávila có một vị khách.
“Ông đúng là thứ chẳng ra sao,” người thanh niên nói bằng tiếng Tây Ban Nha. “Không có gì lạ khi người ta buộc ông về hưu.”
Ávila chưa kịp trả lời, gã đàn ông đã mở tung rèm cửa sổ và để cho ánh mặt trời ùa vào. Ávila che mắt, giờ có thể nhìn thấy rằng “thằng ranh ấy” khá vạm vỡ và để kiểu đầu gần như cạo trọc. Anh ta mặc một cái áo phông có gương mặt Jesus trên đó.
“Tên tôi là Marco,” anh ta nói, chất giọng Andaluz. “Tôi là huấn luyện viên phục hồi của ông. Tôi đề nghị được phân công giúp ông bởi vì ông và tôi có điểm chung.”
“Quân sự à?” Ávila nói, nhận ra thái độ xấc xược của anh ta.
“Không.” Gã trai kia nhìn thẳng vào Ávila. “Tôi có mặt ở đó vào sáng Chủ nhật ấy. Trong nhà thờ. Vụ tấn công khủng bố.”
Ávila trân trối nhìn không tin nổi. “Cậu đã ở đó?”
Gã trai cúi xuống và kéo một ống quần thun của mình lên, để lộ ra một chiếc chân giả. “Tôi nhận thấy ông đã trải qua địa ngục, nhưng tôi thì đang chơi bóng đá bán chuyên nghiệp, cho nên đừng mong có sự cảm thông quá nhiều ở tôi. Tôi thuộc tuýp người Chúa chỉ giúp những ai biết giúp chính mình nhiều hơn đấy.”
Ávila còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì Marco đã nhấc ông ta vào một chiếc xe lăn, đẩy dọc hành lang tới một phòng tập nhỏ và dựng ông ta dậy giữa hai thanh xà kép.
“Việc này sẽ rất đau đớn,” gã trai nói, “nhưng hãy cố gắng đi tới đầu bên kia. Chỉ cần làm một lần thôi. Sau đó, ông có thể ăn sáng.”
Cơn đau thật không thể chịu nổi, nhưng Ávila không định kêu than với người chỉ còn một chân duy nhất, cho nên dùng hai tay để chống đỡ hầu hết trọng lực của mình, ông ta lê hết quãng đường tới đầu kia cặp xà.
“Tuyệt vời,” Marco nói. “Giờ hãy làm lại xem.”
“Nhưng cậu nói…”
“Phải, tôi nói dối đấy. Làm lại đi.”
Ávila nhìn gã trai, sững sờ. Vị đô đốc đã không nhận một mệnh lệnh nào suốt nhiều năm, và lạ thay, ông ta thấy có gì đó rất mới lạ trong chuyện đó. Nó khiến ông ta cảm thấy trẻ trung… đúng như ông ta đã cảm thấy khi còn là một anh chàng lính mới tò te nhiều năm trước. Ávila quay người lại và bắt đầu lê lết trở lại đầu kia.
“Giờ hãy cho tôi biết,” Marco nói. “Ông vẫn đi dự các buổi lễ ở nhà thờ lớn Seville phải không?”
“Không bao giờ.”
“Sợ à?”
Ávila lắc đầu. “Căm giận.”
Marco phá lên cười. “Phải, để tôi đoán nhé. Đám nữ tu bảo ông hãy tha thứ cho những kẻ tấn công chứ gì?”
Ávila dừng sững lại trên xà. “Chính xác!”
“Tôi cũng vậy. Tôi đã cố. Không thể được. Đám nữ tu cho chúng ta một lời khuyên kinh khủng.” Gã kia cười.
Ávila nhìn chiếc áo Jesus của gã trai trẻ. “Nhưng xem ra cậu vẫn…”
“Ồ phải, tôi vẫn hoàn toàn là một tín đồ Thiên Chúa giáo. Mộ đạo hơn bao giờ hết. Tôi thật may tìm được nhiệm vụ của mình… giúp các nạn nhân của kẻ thù của Chúa.”
“Một sự nghiệp cao quý,” Ávila nói vẻ thèm thuồng, cảm thấy cuộc đời của chính mình thật thiếu mục đích nếu không còn gia đình hay lực lượng hải quân.
“Một đại nhân đã giúp đưa tôi trở lại với Chúa,” Marco nói tiếp. “Người đó là giáo hoàng. Tôi đã trực tiếp được gặp ngài nhiều lần.”
“Tôi xin lỗi… là giáo hoàng ư?”
“Phải.”
“Như là… lãnh tụ của Giáo hội Công giáo à?”
“Phải. Nếu ông muốn, tôi có thể sắp xếp một cuộc diện kiến cho ông.”
Ávila trân trối nhìn gã trai như thể anh ta bị mất trí. “Cậu có thể giúp tôi diện kiến giáo hoàng ư?”
Marco có vẻ khó chịu. “Tôi nhận thấy ông là một sĩ quan hải quân cao cấp và không thể hình dung được rằng một huấn luyện viên thể chất què quặt từ Seville lại tiếp cận được người đại diện của Chúa, nhưng tôi đang nói với ông sự thật. Tôi có thể thu xếp một cuộc gặp với ngài nếu ông thích. Ngài rất có thể sẽ giúp ông tìm đường trở lại, giống như cách ngài đã giúp tôi.”
Ávila tì lên mấy thanh xà, không biết phải trả lời sao. Ông ta tôn sùng giáo hoàng khi đó - một thủ lĩnh bảo thủ kiên định rao giảng về sự tôn trọng truyền thống và chánh tín tuyệt đối. Rủi thay, ngài bị chỉ trích từ mọi phía của cái thế giới đang hiện đại hóa, và có sự bất bình không nói ra rằng sớm muộn ngài cũng sẽ chọn cách nghỉ hưu khi đối diện với áp lực ngày càng tăng của chủ nghĩa tự do. “Dĩ nhiên tôi rất vinh hạnh được gặp ngài, nhưng…”
“Tốt lắm,” Marco ngắt lời. “Tôi sẽ thử sắp xếp việc đó vào ngày mai.”
Ávila không bao giờ hình dung được rằng ngày hôm sau ông ta sẽ thấy mình ngồi tận trong một thánh đường an toàn, đối diện với một vị thủ lĩnh quyền lực dạy cho ông ta bài học tôn giáo có sức thuyết phục nhất trong đời mình.
Có rất nhiều con đường đi tới cứu rỗi.
Tha thứ không phải con đường duy nhất.
Nguồn Cội Nguồn Cội - Dan Brown Nguồn Cội