K
hi Lâm Lâm quay về chỗ của mình thì bọn nó bước ra. Mia mặc một chiếc áo dài màu nước biển nhạt, tay áo và viền áo đều được cách điệu bởi những bông hoa hồng xanh. Mái tóc đen dài uốn thành từng búp, thả xuôi theo sống lưng, cài một bông hồng xanh, gương mặt mỉm cười mang theo vô hạn xinh đẹp nhưng nhã nhặn. Nastia bước ra thứ hai. Cô nàng trẻ trung trong tà áo dài màu hồng nhạt, tay áo thêu hoa văn rất sống động, từng bước đi tựa như có vô vàn những cánh hoa bay theo, tóc nâu hớt mái, buộc túm rất tinh nghịch, đôi mắt biết cười lấp lánh tinh quang, một lần cười đem trái tim nam học viên một phát đốn rụng, nhưng lại cũng làm ai đó khó chịu.Tiếp theo là Dania, ở cô là sắc tím bí ẩn, những đóa violet trên áo như phát ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh đèn. Tóc đen thả buông tự nhiên, gương mặt ẩn hiện nụ cười như có như không, cấp thêm một vẻ thần bí khó nắm bắt. Người cuối cùng bước ra, là nó. Khác với Mia,Dania, Nastia, nó đem đến là vẻ thuần khiết, trong sáng. Áo dài trắng muốt như tuyết, thêu những đóa sen bằng chỉ bạc, quần lụa được thay bằng váy satanh mỏng nhiều lớp, lúc bước đi, từng lớp váy theo đó chuyển động, vô cùng thanh lệ, thoát tục. Tóc bện mái, gài một bông hoa lan trắng thuần, thả dài xuống thắt lưng. Dưới ánh đèn, gương mặt kia như bạch ngọc thanh khiết, dịu dàng, điềm tĩnh, thản nhiên xa cách, lại có chút lạnh lùng. Sự xuất hiện của bọn nó, trực tiếp làm lu mờ tất cả, ánh sáng tỏa ra khắp nơi. Tất cả mọi người ai nấy đều ngơ ngẩn, nhìn chằm chằm nó không rời mắt, làm hắn trong lòng ngứa ngáy, hận không thể đi lên đem mắt của mấy tên xung quanh móc hết ra. Jenny mỉm cười dịu dàng:" Đây, mới chân chính là tỏa sáng!"