Nguyên tác: One Heart To Win
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2023-06-19 09:36:07 +0700
Chương 37
H
unter nhìn theo Jennifer bước xuống nhà, hông nàng đung đưa, mái tóc đỏ đồng, dày, buộc gọn sau gáy, phủ xuống đến thắt lưng. Đôi mắt ngọc lục bảo hẳn đang sáng rực lên, khi nàng đang bảo vệ cho con heo này. Nàng là như thế. Không nghi ngờ gì hết, anh cứ cười mãi ngay cả khi nàng mất hút vào căn bếp.
Khi đọc mẩu giấy ghi chú ở trên nắp nồi nướng anh cũng đã cười phá lên. Kể cả khi không có trong đó nàng vẫn làm cho anh cười được...
“Dừng lại. Dừng ngay lại!”
Anh quay lại thấy ông Zachary đang ngồi trên ghế, trừng mắt nhìn mình. Hunter bước đến cuối hàng hiên, ngồi tựa lên lan can, con heo vùng vẫy dưới tay anh. “Dừng cái gì cơ ạ?”
“Nhìn cô gái đó như thế.”
Spoiler
Hunter không bao giờ bối rối khi có gì đó vượt qua tầm kiểm soát của anh. Anh nói như thế đó chỉ là một cái nhún vai. “Con không thể đừng được.”
“Chắc như cú là có thể.”
Hunter cười khùng khục. “Con đoán cha không nhớ nó thế nào khi cha còn trẻ phải không.”
“Ta chưa già đến thế đâu,” ông Zachary gầm lên. “Chuyện này không hay ho gì cả đâu đấy.”
“Giờ thì đến lượt cha sai rồi đấy, cha. Con chưa bao giờ cười nhiều như thế trong đời kể từ khi Jenny đến đây. Cứ như thể niềm vui theo cô ấy bước vào nhà mình vậy. Chuyện gì cô ấy làm cũng có thể khiến con cười được.”
“Chết tiệt, Hunter, con phải dập cái chuyện đó ngay đi. Con nghĩ cha không biết chuyện này sẽ đi đến đâu sao?”
Hunter thả cả hai chân lủng lẳng trên hiên. “Nếu chuyện đến mức đó thì sao ạ?”
“Cô gái đó đã có người đàn ông của mình rồi, và con cũng có một cô gái đang đi xuyên cả nước để gặp con.”
“Cha biết con nghĩ gì về chuyện đó mà, cha.”
“Phải, ta biết. Ta cũng không ưa gì chuyện đó hơn con. Nhưng Rose Warren đã bắt ta phải đồng ý... à, gần như là mẹ con đã bắt ép ta, bà ấy về phe của Rose Warren. Bây giờ đó là chuyện danh dự đấy.”
Hunter nghe những chuyện này biết bao lần rồi? Nhưng không ai khác phải hy sinh cả, chỉ có mình anh thôi. Anh chưa bao giờ làm gì ngoài chuyện than phiền rằng mọi chuyện được sắp đặt từ trước khi anh đủ lớn để có thể có ý kiến, và anh cũng không có lý do để từ chối nó – cho đến bây giờ. Thật ra anh vẫn chưa tìm ra lý do, chỉ hy vọng là anh có thể. Anh thở dài.
“Nhà mình trả lại cho nhà họ những con bò đi lạc,” anh nhắc cha. “Họ cũng làm như thế với chúng ta. Đó gần như là sự bình yên trong suốt mười lăm năn qua trừ chuyện của Cole với Roy, John với Sam, chỉ là cãi nhau vặt vãnh thôi. Hòa bình, cha ạ. Chúng ta không cần một đám cưới để giữ cho nó được như thế. Chỉ cần thỏa thuận với Franklin thôi. Cha không phải là ông nội, ông thậm chí còn không thèm nói chuyện với một ai trong gia đình đó.”
“Không thể tin Frank tôn trọng một thỏa thuận suông được. Phải đánh dấu bằng máu. Vợ hắn biết điều đó. Đó là lý do cô ta vứt một quân bài trên bàn.”
“Cha có bốn người con. Bất kỳ đứa nào cũng có thể làm được.”
“À, Rose chọn con. Chúng ta đồng ý vì con là đứa lớn nhất.”
“Chả có tí hợp lý nào cả.”
“Chúng ta đã nói chuyện này trước đây rồi, Hunter. Ta thề ta đã sắp xếp cho mọi chuyện. Con gặp cô ta trước, rồi sẽ quyết định có muốn cô ta hay không. Trong lúc đó, bỏ tay ra xa cô giúp việc đi. Ta dạy con đủ để không đùa giỡn với một bông hoa đã có chủ.”
Zachary buộc phải bốc quân bài đó sao? Hunter nắm chặt tay lại để phản kháng cho đến khi anh gần như làm rớt con heo. “Được thôi,” anh càu nhàu, đứng lên đi ra phía sau nhà.
Lẽ ra anh nên đi theo đường khác. Vì ông Zachary vươn tới nói khi Hunter đi ngang qua, “Có khi con gái nhà Warren cũng không muốn cưới con đâu. Chưa nghĩ đến chuyện đó à? Có khi con đang giận dữ vì chuyện không đâu đấy. Đến khi cô ta đến thì cả hai đứa sẽ biết ngay thôi.”
Hunter tiếp tục bước đi, không nói gì. Anh không thích cãi nhau với cha. Anh biết quyền lựa chọn cuối cùng vẫn là của anh. Zachary đã nói rõ như thế. Hunter thậm chí còn không cố sắp đặt mọi chuyện trước khi gặp con gái nhà Warren. Vì thật tuyệt khi có khoảng thời gian yên bình vô hạn định, để hai gia đình không cần phải động thủ, trước khi cuối cùng anh tìm ra cách nào đó để chấm dứt hôn ước ngu xuẩn này.
Anh không thấy Jennifer trong bếp khi quay về. Chỉ cần nhìn nàng một cái thôi là anh sẽ thấy dễ chịu ngay. Anh chắc chắn như thế. Rồi khi bước vào phòng ăn, anh thấy nàng đang bày thịt quay lên bàn và những người khác trong nhà đã ngồi xuống chờ. Nàng đi qua anh để vào bếp. Zachary vẫn đang nhướng mày với anh, anh cố không nhìn theo nàng và bước đến ghế ngồi.
Nhưng anh sửng sốt khi Zachary nói khi anh đứng lên cắt thịt, “Bảo cô ta quay lại đi. Hôm nay cô ta có vẻ làm tốt đấy. Cô ta có thể bắt đầu ăn cùng chúng ta như Ed. Có khi cô ta sẽ dạy các con vài phép tắc ăn uống mà chắc mấy đứa đã quên khi mẹ con phải ăn trên lầu.”
Cha anh đã nhượng bộ. Anh gật trước khi đi vào bếp. Jennifer đang đứng bên bồn rửa.
Nàng nghe tiếng bước chân anh nên liếc qua vai. “Tôi quên không nhắc, để phần cho chúng tôi một ít nhé. Tôi không muốn xen vào để cắt lại một ít.”
Anh cười. “Tôi đoán lời nhắc Không được chạm là dành riêng cho em, phải không?”
Nàng cười. “Không, tôi chỉ...sao thế?”
Nàng làm anh chôn chân tại chỗ với tiếng cười vui vẻ của mình. Trước đây anh đã nghe thấy tiếng nàng cười chưa? Nếu có thì chắc chắn nó không ảnh hưởng đến anh như thế này. Làm sao nó lại làm nàng đẹp đến thế chứ?
Rồi anh lấy lại được giọng mình. “Em tỏa sáng, khi em cười. Làm em bừng sáng như ngọn nến vậy. Cau có đi, để tôi có thể nhúc nhích lại được.”
Nàng lại bật cười, rõ ràng nghĩ là anh đang đùa. Anh không chắc là anh đùa nữa. Nhưng nàng quay lưng lại với anh, quay về với bồn rửa và nói, “Đi ăn đi, trong lúc còn nóng.”
Anh hắng giọng. “À, em cần quay lại phòng ăn thì tôi mới được ăn. Đi nào Đỏ. Cha sẽ không ăn cho đến khi em ngồi xuống ghế.”
Nàng quay lại, thậm chí còn bước vài bước trước khi dừng lại, “Như thế là không phải phép, người làm không ngồi cùng nhà chủ. Những người hầu phòng có ăn với nhà anh không?”
“Không, nhưng em không thực sự là một người hầu. Mà Lão Ed cũng ăn cùng chúng tôi, Degan cũng thế. Hơn nữa, cha nghĩ em có thể chỉ bảo cho chúng tôi vài phép tắc ở bàn ăn. Thế nên không bàn nữa.”
Anh quay về ghế, để cho nàng tự quyết định. Thực ra anh không tin tưởng mình sẽ ở lại mà không chạm vào nàng. Một lúc sau nàng bước vào, không chút ngại ngùng như hầu hết người hầu hay tỏ ra khi ăn cùng nhà chủ. Nàng đi vào như thể nàng là chủ căn phòng. Thật sự không có chút khúm núm nào trong cô gái này hết. Anh không thật sự ngạc nhiên lắm. Jennifer Fleming luôn ý thức được giá trị của mình.
Nàng dừng lại sau một cái ghế còn trống, đối diện với Hunter. Nàng không chạm vào ghế. Bài học đầu tiên. Hunter cười rộ lên, anh không thể nén được. Nó thậm chí còn tệ hơn khi cả Cole, John và Degan đều đứng lên kéo ghế cho nàng. Nhưng Cole là người nhanh và ở gần nhất để giúp nàng.
Nàng mỉm cười rạng rỡ để cảm ơn, làm Cole đỏ mặt. Ông Zachary vẫn đang cắt thịt, và tỏ ra quá lề mề, Hunter có cảm giác cha anh thận trọng khi ăn nó, vì sợ có thể làm đầu bếp thất vọng. Họ chuyển đĩa sang chỗ ông.
“Không được nói nhao nhao lên thế,” ông Zachary nói.
Vài tiếng cười và hắng giọng vang lên bối rối. Jennifer nói chuyện để làm mọi người thoải mái hơn. Nàng đang làm họ bối rối. Đó là vì váy của nàng. Nàng không giống như một người hầu trong bộ váy rực rỡ này, khi nàng ngồi rất kiểu cách, như thể họ đang có một quý bà giàu có ngồi trên bàn ăn vậy. Không ai trong số họ quen với việc đó! Kể cả cha họ.
“Có lẽ mọi người kể cho tôi nghe một chút về Nashart đi? Bà Callahan nói chưa có thị trấn này lúc cả nhà mới chuyển đến đây. Lúc đó nó chỉ mới là một nơi buôn bán thôi à?”
Ông Zachary trả lời, “Phải. Trong cả một thời gian dài cơ.”
“Nhưng không phải là xa chợ như thế thì rất khó khăn cho việc buôn bán gia súc sao?”
“Đó thật sự không phải là chuyện quan trọng, vì chúng tôi cũng xác định phải chờ vài năm mới xây được trang trại. Chúng tôi chỉ mang theo khoảng một trăm con gia súc đến thôi và bị mất một phần tư trên đường đến đây.”
“Chuyến đi đó khó khăn thế sao?”
“Không hẳn. Chúng tôi gần như đi bằng đường sông, đầu tiên là Missisipo, rồi đến sông Missoury đến Fort Union. Nằm ở phía đông bắc thị trấn này, nhưng từ khi sông Missouri chảy về phía bắc và có tàu thủy đi đến đây thì người ta không quay lại đường đó nữa.”
“Vậy sao ông không ở gần Fort Union?”
Ông Zachary cười khùng khục. “Cha tôi muốn biệt lập hơn thế. Chúng tôi đã có cả một gia tài ở Florida, đó là nơi những trang trại lâu đời nhất ra đời. Sự thật là, không thể kiểm soát nổi gia súc ở đó nữa. Có quá nhiều trang trại, quá gần nhau. Chúng tôi muốn tránh xa khỏi chuyện đó – và cả những chuyện khác nữa, nên chúng tôi men theo sông Yellostone. Không đi được bằng thuyền bè vì nó trôi xuống phía bắc ngược về sông Missouri, nhưng chúng tôi không bao giờ đi quá xa nhánh chính hoặc nhánh sông phụ của nó. Con rạch từ sông chảy về hồ ở đây quanh năm nên chúng tôi quyết định dừng lại ở đây, lần theo dấu vết của những người thương lái để đi đến chợ trong vùng.”
“Gần như quanh năm ư?” nàng hỏi/.
John trả lời khi ông Zachary chia đĩa thịt, “Thi thoảng nó cũng bị cạn vào cuối năm, có năm còn cạn khô cả hồ cơ.”
“Vào mùa đông thì hồ sẽ đóng băng mà, không phải sao?” nàng hỏi. “Vậy gia súc uống nước ở đâu?”
Cole lên tiếng, “Chúng tôi phá băng ở hai bên bờ hồ để lũ bò có thể liếm tuyết lấy nước.”
Jennifer gật. “Vậy thị trấn Nashart được ra đời từ bao giờ?”
“Mấy nhóc nhà tôi có thể trả lời. Tôi sẽ lên ăn với Mary,” ông Zachary nói khi cầm hai đĩa đầy đi lên phòng.
Jennifer nhìn quanh để chờ câu trả lời, Hunter chú ý thầy nàng đã rất cừ khi cố gắng không nhìn anh. Nhưng dù sao thì anh cũng trả lời. “Vì trang trại của chúng tôi ở gần chợ, nên không mất nhiều thời gian để các quán rượu được dựng lên. Thế nhưng tôi nghe nói hai tòa nhà mới mất vài năm để xây xong. Lúc đó không có đủ phương tiện để mà vận chuyển -, điên, không có ai ở đây ngoài những người đi săn và người da đỏ.”
“Chuyện gì đã làm nó thay đổi?”
“Vàng. Trước kia vàng được tìm thấy ở phía tây vùng này, lúc đó Nashart có rất ít tòa nhà. Cơn sốt vàng thu hút những người đến đây từ khắp nơi trên đất nước này, và theo đúng quy luật của cuộc sống, hầu hết họ đều chậm chân, vì lúc đó thông tin truyền đi rất chậm. Có nhiều người từ miền Đông đi qua đây để đến nơi họ mong được giàu có, vì lúc đó chũng tôi đã đưa bò đến Fort Union nhiều lần, nên con đường đi đến đó khá thuận lợi. Rồi họ đi qua đây để về nhà khi không tìm thấy vàng cho mình ở đó.”,
“Và ở lại đây luôn?”
“Một vài người, phải. Họ đã nhìn thấy những công trình đang được xây dựng ở đây. Khu buôn bán đã thành cửa hàng tạp hóa để tranh thủ tuyến giao thông mới được mở. Và nó cũng lây lan ra như cơn sốt vàng. Những cửa hiệu nhỏ nhanh chóng được mở, không mất nhiều thời gian để đi vào hoạt động – tiệm cắt tóc, giặt ủi, thợ mộc, kể ra thì nhiều lắm.”
“Vậy đó là lúc Nashart chính thức trở thành thị trấn?”
“Đúng rồi, nhưng lúc đó nó chỉ to bằng một phần tư so với bây giờ thôi. Nó tiếp tục phát triển, nhưng chậm hơn cho đến khi đường ray liên bang chạy đến đây. Không lạ khi chuyện đó xảy ra dù không còn sốt nữa. Butte, Helena, và Virginia đã quá lớn, nên họ chú trọng vào những công ty đã có thay vì tìm kiếm những người có tiềm năng.”
Hunter đã nói quá nhiều, và ngạc nhiên thấy chỉ còn anh và Jennifer còn ngồi lại bàn. Anh định chuyển hướng sang chủ đề nào riêng tư hơn vì giờ họ đã được ở một với nhau, nhưng nàng đã nhận ra, và đứng lên đi.
Nàng vẫn rất lịch sự, kết thúc cuộc nói chuyện “Tôi không biết hạt này có trở thành một bang được không, hay lại trở thành một thị trấn bị bỏ hoang sau khi đã hết sạch vàng.”
“Em đánh giá thấp giá trị của đường sắt rồi.” Anh đứng lên đi theo nàng. Anh cảm thấy một thôi thúc mạnh mẽ để không rời khỏi nàng. “Để tôi giúp em dọn dẹp.”
“Đừng!” nàng nói hơi vội vã, “Ý tôi là, Andrew đang đợi để giúp tôi rồi. Và chúng tôi còn phải làm bánh mỳ cho ngày mai đã. Anh chỉ làm vướng chúng tôi thôi.”
Anh nhướng mày. “Giúp thì giúp chứ sao.”
“Không, anh làm tôi phân tâm.” Giọng nàng có vẻ hơi khó chịu.
“Tôi cũng không muốn dành cả buổi tối trong bếp đâu, cảm ơn anh.” Nàng thấy đỏ mặt ngay khi nói thế. Rõ ràng nàng đang nhớ lại chuyện đêm qua. Anh cũng không thể nghĩ đến chuyện gì khác cả ngày hôm nay. “Nhưng nếu muốn giúp, anh có thể chọn cho tôi một con ngựa để đi dạo ngày mai không.”
Anh cười. Nàng nghĩ anh làm nàng phân tâm! “Vậy em đã sẵn sàng để cưỡi ngựa với tôi hả?”
“Không, tôi cần đi vào thị trấn để lấy quần áo đã đặt may. Andrew có thể đi cùng—“
“Tôi nghĩ chúng ta đã nói về chuyện em sẽ không đi đâu mà không có tôi rồi.”
“Được thôi!” nàng giận dỗi, rồi hối hả quay đi.
Anh tự cười một mình. Jennifer nhất định có vấn đề với bất cứ chuyện gì không theo ý nàng. Cuộc sống với nàng sẽ không bao giờ dễ dàng. Cuộc sống với nàng...anh đang thực sự nghĩ xa đến thế sao?