Số lần đọc/download: 1733 / 13
Cập nhật: 2015-11-24 20:28:41 +0700
Chương 37
A
n Nhiên không ngờ lại gặp phải Tả Lan ở đây, đương nhiên cô sẽ không ngây thơ nghĩ rằng đây chỉ là chuyện ngẫu nhiên.
Tả Lan tháo kính râm xuống, khóe miệng nhếch lên."Tôi khuyên côi tốt nhát đừng đi." Lời nói ngắn gọn rõ ràng.
"Đừng đi?"An Nhiên khó hiểu, chẳng lẽ cô gái này biết mình muốn đi đâu? "Bây giờ tôi không có thời nói chuyện với cô."Nói xong chuẩn bị rời đi.
Tả Lan ngăn lại cười."Nếu cô yêu Mạc Ngôn thì đừng đi."Á Phi dặn cô, phải bảo vệ An Nhiên, để cô tránh xa Tuyên Nguyên, không thể nói nguyên nhân cho An Nhiên, bất đắc dĩ phải dùng cách này. Cô tin Mạc Ngôn ở trong lòng An Nhiên chiếm một vị trí quan trọng.
"Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô."
Tả Lan nghĩ thầm cô gái này thật quật cường."Nếu không phải là lệnh của thủ lĩnh, cô nghĩ tôi muốn nhúng mũi vào chuyện của cô sao?"
An Nhiên dừng bước, thủ lĩnh? Lại là Ngô Á Phi, hắn ta rốt cuộc muốn gì? Vì sao còn đau khổ bám theo cô, An Nhiên nhìn Tả Lan."Tôi mặc kệ là lệnh của ai, đừng để tôi lại nhìn thấy cô.
Còn nữa nhờ nói với Ngô Á Phi, bảo hắn đừng làm chuyện ngây thơ như vậy, thực buồn cười."
Nhìn bóng dáng An Nhiên dần xa, Tả Lan lẩm bẩm."Ngây thơ? Buồn cười? Đến một lúc nào đó cô sẽ không cho là như vậy."...
Nhìn Tuyên Nguyên uống thuốc xong, sau khi ngủ say, An Nhiên mới rời khỏi chỗ ở của hắn.
Tuyên Nguyên nằm trên giường, chờ khi An Nhiên đã rời đi, lúc này hắn mới chậm rãi mở to mắt, lấy điện thoại thuần thục bấm một dãy số."Thế nào? Chụp được chưa?"
"Rất tốt, chờ điện thoại của tôi."...
Trên đường về nhà, An Nhiên đột nhiên cảm thấy Tuyên Nguyên thật đáng thương, không ngờ hắn lại có thân thế tội nghiệp như vậy. Lúc ở cùng An Nhiên, kể cô nghe chuyện cũ đời mình, chính bản thân Tuyên Nguyên còn thấy cảm động, không ngờ mình lại nói dối tốt đến vậy.
Trở lại nhà trọ của Mạc Ngôn, An Nhiên vừa chuẩn bị lấy chìa khóa, bỗng cửa đã bị mở ra.
Mạc Ngôn kéo An Nhiên vào nhà, gắt gao ôm cô trong ngực.
An Nhiên có chút khó xử."Sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Mạc Ngôn buông cô ra."Không có gì, chỉ là nhớ em."Trời ạ, chẳng qua mới một ngày không thấy, Mạc Ngôn thật không biết sau này nếu không có An Nhiên anh sẽ trải qua thế nào.
Không, anh sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra, vĩnh viễn không.