Số lần đọc/download: 2512 / 47
Cập nhật: 2015-12-11 12:25:07 +0700
Chương 36
Đ
ến đây ông lập tức thay đổi thái độ. Người bố già nhìn con mình bằng ánh mắt lo ngại. Bệnh hoang tưởng không tha thứ một ai. Nếu là một dân đen, bệnh này cùng lắm chỉ làm hại gia đình anh ta là hết. Còn một lãnh tụ mắc bệnh này thì là thảm hại quốc gia. Polpot và Yeng sary đã mộng du ngay trên ngai vàng của mình. Chúng ảo tưởng xây một thiên đường cộng sản đầu tiên trên đất nước mình bằng thanh trừng sắc tộc và xâm lược lân bang.
Về kinh tế, chúng cũng bộc lộ một não trạng tệ hại khi cho rằng chỉ có nông nghiệp mới làm cho đất nước giàu có và văn minh. Hàng ngàn nông trang mà thực ra là trại tập trung cải tạo được dựng lên để cai trị. Một loạt chính sách bệnh hoạn, không tiền tệ, không chợ búa, không tôn giáo, không trường học.
Về qua điểm kinh tế, Son Sen tuy không ủng hộ nhưng cũng chẳng dại gì phản đối để nhận một kết cục tàn khốc như Hu Nim hay Hou Yun vì chống chính sách của Angka. Son Sen biết mình là ai và y còn nhiều điều tâm đắc trong chính sách của Khơ Me đỏ. Y khoái trá nhất là câu tuyên truyền mà Angka dùng để khích lệ binh sĩ “...chiến tranh là lâu dài. Ta không đánh nó trước thì nó đánh ta. Chỉ cần một ngày diệt vài chục, một tháng diệt vài ngàn, mỗi năm giết vài ba vạn. Thực hiện một diệt ba mươi, chỉ hi sinh hai triệu người Campuchia là diệt được 60 triệu người Việt Nam”
Là Tổng tư lệnh Khơ Me đỏ trong thời kì mạnh nhất, kẻ từng đứng trên bục giảng trường Sisowath và học viện Phật giáo này thừa thông minh và tính nhẫn nại để giấu kín âm mưu chờ thời.
Vậy mà giờ đây, sau bao nhiêu năm sống chui lủi, y đã là kẻ gần đất xa trời. Son Sen biết ảo vọng của mình không bao giờ thành hiện thực. Y chỉ còn trông cậy vào giọt máu rơi duy nhất của mình. Thế nhưng, liệu sứ mệnh lịch sử có thể phó thác cho một đứa con bỏ cha trong lúc khốn cùng hay không? Một kẻ hoang tưởng luôn huyênh hoang sẽ làm tướng mà chẳng đưa ra một sách lược cụ thể gì. Son Sen khinh bỉ nhìn con trai.
- Hỗn con, mày nói lại tao nghe? - Người cha hi vọng câu nói lúc nãy của con mình là đùa.
- Con đã đi học để làm tướng, và con thề là ngày đó sắp đến!
Y thất vọng nhìn con, đã rõ mười mươi. “Con người càng được giáo giục thì càng dối trá”. Cụ Khiêu Samphan nói cấm có sai. Cho đến nay, những triết lí của ông ta đúc rút tuy dân dã nhưng càng ngẫm càng đau buốt tâm can. Người cha nhức lòng nhìn con.
- Hoang đường.
- Thưa cha, chuyện đó không có gì hoang đường hết. Bao nhiêu năm nay con đã đã tìm ra cách để biến thành bất cứ ai mà con muốn. Biến thành Tổng tư lệnh quân khu chỉ là chức vụ hèn mọn nhất mà thôi. Nhưng chỉ như thế là quá đủ để con lập nên một vương quốc trên đất Miền tây này.
- Tao không tin mày làm được điều đó?
- Cha đã từng là Bộ trưởng Bộ quốc phòng đó thôi. Họ Son này còn phúc, và Son Sam này sẽ lập vương quốc riêng chỉ trong nay mai.
- Mày có bao nhiêu quân? Thế lực nào nâng đỡ mày? hay là mày đã thay tên đổi họ, mày đầu hàng để rồi len lỏi bon chen, ba đời sau mày cũng không ngoi lên được chức đó đâu hỗn con ạ.
- Con xin nhắc lại. Con không bao giờ tắm nỗi nhục “đầu hàng” để về gặp mặt cha. Con có cách khác.
- Cách gì đưa mày lên đến Tổng tư lệnh? – Người cha tò mò tột độ.
Cậu ta chỉ chiếc ba lô căng phồng dựng đứng sát vách đá. Cho đến lúc này ông mới để ý đến hành trang mà đứa con lưu vong lâu năm trở về. Sách chăng?
- Cha còn nhớ tiếng Pháp chứ?
Cậu nở một nụ cười thanh lịch kiểu Pháp nhìn cha rồi đưa tay lôi chiếc ba lô lấy ra một cộp tài liệu cao bằng đầu gối đặt lên chõng. Nhìn tập tài liệu bằng tiếng Pháp đang đè oằn chiếc bàn, ông lấy một cuốn lướt qua đầu đề rồi nhìn đứa con bằng ánh mắt đầy vẻ ghê sợ.
- Mày định... thay não?
- Oui, c’est changer l’ encéphale. Cha thật tinh đời! - Cậu cười hề hề. - Vốn ngoại ngữ của cha còn sắc lẹm.
- Mày mang cái của nợ này từ Pháp về sao?
- Từ New York, nhưng một bác sĩ Pháp đã chuyển ngữ.
- Mà thay cho ai, để làm gì chứ?
- Thay cho Tổng tư lệnh bằng não... của con.
- Kinh...! Thằng hỗn con! Mày đùa sao?
- Không bao giờ đùa.
- Giấu nó đi, để đây không tốt. - Ông chỉ cộp tài liệu trên bàn.
- Vâng, con đã mua nó rất nhiều tiền từ một giáo sư Pháp. Con phải chuyển nó cho giáo sư Samdech sớm nhất có thể.
- Samdech Pen Niouk? - Người cha quắc mắt nhìn con trai. - Mày quen ông ta sao?
- Trên xứ sở ta, chỉ có một mình ông ta là đủ khả năng và dám thực hiện tất cả những gì dạy trong sách này. – Cậu ta vỗ lên chiếc ba lô.
- Mày quen ông ta khi nào? – Người cha chưa hết ngạc nhiên.
- Còn thì không, nhưng cha là ân nhân ông ta.
- Ý đồ mày là làm sao?
- Tư lệnh Hor Bunnarith thường hay lui tới viện quân y. Giáo sư Samdech là giám đốc bệnh biện và là nhà phẫu thuật não. Ông ta đã phẫu thuật rất thành công nhiều bộ não trong đó có viên thống tướng này. Chắc cha biết con muốn nói gì?
- Thằng hỗn con, mày ngông lắm, mày có đủ can đảm để ông ta mổ đầu mà không?
- Cha phải giúp con.
- Tao giúp mày như thế nào? về y tế cha mù tịt.
- Cha không rành về y nhưng lại quan trọng hơn bác sĩ rất nhiều, họ cần vật thí nghiệm trước.
- Ý mày là đưa cha ra làm... vật thí nghiệm?
- Thưa cha... một lần nữa mong cha... thứ lỗi.
Người đàn ông khắc khổ trăng trối nhìn đứa con đi du học về mà lòng tê tái, quặn thắt. Đây chính là mục đích hắn về thăm cha mình sao. Sau cơn bàng hoàng ông nhận ra con mình... có hiếu.
Cậu con cũng lặng câm nhìn cha chờ đợi một cái gật đầu đồng ý. Nó tin cha mình không hề từ chối điều gì miễn là vì Angka. Ý tưởng đưa cha mình ra thí nghiệm hắn chấp nhận sẽ hứng một cái tát nảy lửa tức thời. Nhưng sau đó, hắn tin cha mình vì nghĩa cả mà bỏ qua những điều nhỏ nhặt tầm thường. Quả vậy, người cha nói:
- Điều quan trọng nhất là liệu Samdech có ủng hộ cha con ta hay không?
- Vậy là cha đã đồng ý rồi ư? – Câu trai reo lên. - Cha đừng quên ông ấy từng đội ơn cha và Tổ chức. Con biết chỉ một lời nói của cha ông ấy sẽ làm tất cả. Chính Samdech và cả gia đình ông ta được cha cứu mạng năm xưa. Vì ân tình này mà ông ấy có thể giúp cha con ta vô điều kiện. Hơn nữa, khi ý tưởng của con đã thành hiện thực, quyền uy ông ta trong thể chế mới sẽ cao nhất chỉ sau mỗi cha con ta mà thôi.
- Ai nói với mày tao cứu ông ta?
- Con không còn là một đứa trẻ ngây thơ. Các tay chân cũ của cha họ đã nói với con điều đó. Nếu không có tiểu đội của cha đi qua cứu vớt, gia đình và thậm chí cả họ hàng ông ta bị quân Mẽo cho ăn B52 rồi. Bác sỹ Samdech là một con người trọng nhân nghĩa, chính mắt con một lần thấy ông ta lên rừng để giúp cha phẫu thuật chỉnh hình nhằm trốn sự truy nã. Con không hiểu sao cha đã từ chối. Trong hai mươi năm cha sống chui rúc nơi này, chỉ có ông ta là quan chức duy nhất đến thăm.
Người cha nhìn con trai với ánh mắt ám áp lên nhiều.
- Việc này mạo hiểm khôn chừng, làm thế khác gì giết chết viên Tư lệnh đương quyền?
- Không chết, thân xác ông ta sẽ đồng hành với con. Chỉ có bộ não ông ấy sẽ tạm thời nằm trong tủ nuôi sinh học để chờ chủ nhân khác.
Cậu con trai càng kể càng say sưa, hắn biết cha mình đã đồng ý nhưng vẫn phản biện để xem sự hiểu biết của hắn đến đâu. Hắn tiếp:
- Chính vì vậy cha là người đi tiên phong mở cánh cửa đầu tiên trong môn thay não người. Cũng đã đến lúc cha cần rũ bỏ thân xác hom hem này ở lại với núi rừng và trở về sống một kẻ tự do.
Son Sen nhìn con bằng ánh mắt cảm kích tột độ, con trai ông rốt cuộc đã thừa hưởng đầy đủ gen di truyền của ông, ông nói:
- Cha sẽ mang thân mình ra thí nghiệm, thân cha sống được ngày nào hay ngày ấy, tại sao không đưa nốt sức tàn của mình ra giúp con. Nếu cha trải qua được cuộc thí nghiệm, con sẽ tự tin tiếp bước. Nếu cha thất bại, con cũng đừng nản chí. Về cơ bản, ý tưởng của con là siêu việt.
Cậu trai bật dậy.
- Vậy cha sẽ đi gặp ngay Samdech?
- Đúng, ngay bây giờ cha sẽ mang tài liệu này để trình bày kế hoạch cho ông ta và thăm dò ý ông ta thế nào. Nếu cha trở về ngay thì có nghĩa là Samdech từ chối. Ngược lại, nếu cha không trở về có nghĩa là ông ta đồng ý và đang cùng cha thực hiện dự án. Đây là một công trình dài hơi và nguy hiểm vô chừng. Trong thời gian làm thí nghiệm cho cha, con hãy tiếp tục ẩn danh đâu đó một thời gian, chờ khi nào kĩ thuật hoàn thiện sẽ đến lượt con. Cha cũng tin Samdech làm việc này là không những vì tình riêng mà vì khôi phục lại Angka.
- Con biết ơn cha.
Người cha đã rời nơi ẩn náu đi gặp Samdech rồi biệt tin từ đó. Đúng như lời căn dặn của ông, cậu con trai sống dật dờ chui lủi nay đây mai đó chờ cha mình. Hắn chờ cả trong khi ăn và cả trong những giấc mơ.
Sáu năm trôi qua, không có tin gì về ông, những kênh liên lạc bí mật mà hai cha con mới biết vẫn im lặng. Hắn hi vọng rằng, tại đâu đó trên thế gian này, cha hắn đang hồi sinh dưới một cơ thể khác.
Bảy năm... rồi chín năm trôi qua, mọi tin từ người cha vẫn biệt vô âm tín, khi niềm hi vọng đã đạt đỉnh điểm thì nó cũng sẽ trượt dốc theo thời gian. Hắn biết nếu cha hắn không bị bắt hay chết trên đường thì giờ này phải hoàn tất thí nghiệm. Hoặc cũng có thể ông đã hoàn tất phẫu thuật với hậu quả là bại liệt hay mất trí, thậm chí là đã chết. Hàng chục biến cố về não giữa thành công và thất bại chỉ cách nhau đúng... một dây thần kinh mỏng manh.
Như một sứ mệnh, cậu con lại kiên nhẫn chờ thêmhời gian nữa cho đến một ngày cuối năm thứ 9, hắn đang nằm trong hang thì có chuông điện thoại reo vang. Hắn hồi hộp nhấc lên, không hề ai biết số này trừ cha hắn. Hắn bật dậy cầm máy, một giọng khàn khàn đứt quãng:
- Son San con!... cha đây...
Trời đất như vỡ òa:
- Cha! cha ơi...!
Hắn reo lạc giọng rồi áp chiếc điện thoại vệ tinh vào tai lao ra cửa hang, giọng người cha già thân thương đã rõ hơn nhiều.
- Con vẫn bình an chứ?
- Con khỏe, cha ổn cả chứ...?
- Cha đã bình phục dù lâu hơn dự tính, con vẫn chưa quên ngày này chứ?
- Thưa cha, con chờ ngày hôm đã tròn 3205 ngày rồi... cha biết không?
Giọng nói bên kia như nghẹn lại, còn hắn như muốn gào thật to hơn:
- Cha ơi, gần mười năm nay con mòn mỏi chờ tin cha. Cha...đang ở đâu?
- Chín năm trôi qua thì có tới tám năm cha cùng Samdech xây dựng cơ sở kĩ thuật và đội ngũ chuyên gia, cha đã chính thức đi vào thí nghiệm trên bản thân mới chỉ một năm nay, bây giờ cha đang ở một nơi rất gần với con.
Hình ảnh người cha già như hiện lên trước mắt, hắn sung sướng như muốn òa lên rồi ôm chầm lấy cha mình như thủa xưa mỗi khi ông đánh trận trở về.
Giọng người cha lại vang lên:
- Quãng đường cha đi đã tới đích, giờ đã đến lúc của con.
Hai tay bưng chặt chiếc điện thoại, hắn xúc động rên lên.
- Cha đã hoàn tất sứ mệnh rồi....cha tuyệt vời của con...!
- Con nên biết ơn Samdech và các cộng sự tài ba của ông ta.
- Vâng, Samdech là một ông thánh, nay cha ở đâu con đến gặp cha ngay.
- Không được!
-Tại sao không hở cha?
Một khoảng lặng kéo dài.
- Con sẽ không nhận ra dung nhan của cha nữa đâu, sự hội ngộ này rất không có lợi, ít nhất là lúc này.
- Thí nghiệm đáng sợ thế sao cha? dù hình hài cha ra sao thì cha vẫn là cha của con, còn cần gặp cha.
- Hỗn con, đây chưa phải lúc dành cho tình cha con. Người con cần gặp ngay lúc này là Samdech.
- Con biết, chẳng lẽ con gặp ông ấy mà không cần có mặt của cha sao?
- Không cần thiết, cha không nên hiện diện tại đó. Ông ấy và các bác sĩ sẽ biến giấc mơ tuổi thơ của con thành sự thật.
- Con không biết nói gì để diễn tả cảm xúc của mình. Thưa cha, con e rằng nếu con gặp rủi ro, cha con ta vĩnh viễn không bao giờ... gặp nhau nữa...
- Tự tin lên đi con, không được để tình cảm làm suy yếu khí phách một chiến binh. Sau khi thành công cha con ta sẽ ở bên nhau. Hãy nghe cho kĩ đây. Ngày mai đúng 23 giờ 45 gặp ông ta tại KX2. Đừng để ai bám đuôi, mày hiểu chứ.
- Con biết, con sẽ đúng giờ.
Y hẹn, đúng nửa đêm hôm sau, 23 giờ 45 phút ngày 19-6, đứa con bí mật tìm đến giáo sư Samdech Pen Niuok để trải qua một cơn đau khủng khiếp nhất trong hành trình gian nan tìm lại ánh hào quang một thời đã mất. Lịch sử đã sang trang.
Giờ đây, khi đứa con đang phân thây trong bể nuôi nhân tạo cũng là lúc người cha quyết định đến viếng thăm. Nhìn xác thân và bộ não con mình trơ trọi trong bể máu, một nỗi đau mất mát và tội lỗi chợt nhói lên trong lòng người cha. Mọi tương lai sán lạn đều phải bước qua nỗi đau, nhưng nỗi đau này quá sức chịu đựng của ông.
Đột nhiên, người mặt nạ xoay mình rồi đặt bàn tay lạnh buốt lên vai Tôn Thất Sắc. Y nghiến từng chữ vào tai vị giáo sư:
- Ông đã phạm một tội tày đình, mấy ngày nay chúng tôi khốn khổ vì ba mẩu tin của ông. Cơ hội để ông giữ lấy cái đầu của mình đêm nay sẽ đến. Hãy sẵn sàng đi!
Người mặt nạ lách qua vai ông rồi mất hút.