"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chẩm Chẩm
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 70 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 451 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:57:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ô lấy tư cách gì để nói tôi như vậy?"
Rõ ràng đối phương đã bị cô chọc giận. Băng Hi trầm ngâm nghĩ xem nên làm thế nào để dập bỏ được hi vọng của cô ta. Có điều cô cảm thấy ngữ khí của mình thực sự quá ngông cuồng. Vì thế chính vì cái suy nghĩ ngông cuồng này của cô mà tin nhắn ngay lập tức đã được gửi đi.
“Đương nhiên tôi cậy anh ấy yêu tôi.”
Rõ ràng là tay nhanh hơn đại não nếu không cho cô mười lá gan cô cũng không dám nói như vậy. Nưng dù sao thì cũng tốt, lời ít mà ý nhiều, cô cũng đỡ phải dây dưa tranh luận với cô ta.
“Em cậy tôi yêu em?”
Giọng nói bất ngờ vang lên phía sau cô, Băng Hi giật mình, bàn tay vô thức mà làm rơi cả điện thoại. Người đàn ông có thân hình cao lớn, nửa thân trên để trần lộ ra cơ bắp rắn chắc, bờ vai rộng eo thon. Mái tóc vì còn ướt mà rủ xuống trán nên trông anh càng trở nên thâm trầm. Cô phát hiện ra một điều cho dù người đàn ông này ở góc cạnh nào cũng trở nên vô cùng đẹp đẽ, cuốn hút.
Anh cúi người ép cô xuống sofa khiến cô không còn đường nào trốn thoát bất đắc dĩ phải đối mặt với khuôn mặt ghé sát của anh. Tú Khang nhìn cô, đáy mắt xuất hiện ý cười rõ rệt nhưng vẫn mang sắc thái vô cảm, hơi thở nóng bỏng lướt qua mặt khiến Băng Hi có cảm giác kì quái.
“Thế nên em mới ngông cuồng như vậy?”
“Không…không phải vậy. Em chính là muốn giúp anh bỏ một chút phiền toái thôi.”
“Có phải tôi nên cảm tạ em?”
Câu nói này càng khiến Băng Hi trở nên cảnh giác cao độ, cả người lùi về phía sau nhưng mới dịch được một chút đã chạm ngay phải thành ghế. Vì thế thân hình nhỏ bé cảu cô vẫn nằm gọn trong lòng anh. Hết đường trốn chạy, Băng Hi đối diện với khuôn mặt có vài phần gian sảo của anh mà bất động không dám nhúc nhích.
Một lần nữa, anh cúi người bao phủ trọn lấy đôi môi của cô từng chút mà thưởng thức, nhấm nháp. Băng Hi chỉ còn cách bất động để mặc cho anh dày vò cánh môi mình đến thảm thương.
Sáng hôm sau, mặt trời len lỏi qua những tấm rèm phủ ánh nắng vàng nhạt lên khắp căn phòng. Băng hi nằm trên chiếc giường mềm mại trắng muốt khẽ nhíu mày một lúc rồi mới mở mắt ngồi dậy. Mội thứ trên giường đều trở nên nhăn nhó, lộn xộn chứng tỏ màn ân ái của hai người tối qua là có thực. Quan sát xung quanh căn phòng, Băng Hi khẽ khựng lại một lúc rồi ngay lập tức lao vào trong nhà vệ sinh.
Yêu Em Không Cần Vội Yêu Em Không Cần Vội - Chẩm Chẩm